Tiệm Đồ Cổ Á Xá

3.

“A Triệt, giờ này chàng nên tới Tuyên Thái điện bàn việc chính sự rồi”. Nàng đoan trang ngồi giữa đình nghỉ mát, cho dù ngoài miệng nói muốn chàng đi nhưng trong ánh mắt hiện rõ ràng không nỡ để chàng đi.

Hắn mỉm cười đáp: “Sao thế? Không phải muốn ta cùng nàng thưởng hoa sao? Nàng nhìn những đóa thược được này  nở mới rực rỡ làm sao”.

Nàng chu môi, thở dài giận dỗi: “Đã chiếm dụng của chàng thời gian dài như vậy rồi, đến lúc đó thiếp lại bị ngự sử dâng sớ nói hoàng hậu làm bừa do quá được nuông chiều”.

Hắn nhìn mà buồn cười, bất giác nói những lời trong ký ức người ấy đã từng nói: “Hoàng đế quá sủng ái một phi tử nào đó thì mới là thất đức, nhưng ta sủng ái hoàng hậu của mình, đó chẳng phải phu thê hòa hợp, là điều quốc gia mong muốn sao?”.

Khuôn mặt nàng biến sắc, nụ cười khựng lại giữa đôi môi.

Hắn bất giác cũng buồn bực theo, bởi hắn biết năm xưa người ấy nói câu này, bây giờ đang ở đâu khác của cung điện rộng lớn này, vô cùng sủng ái một phi tử nào đó.

Nàng cúi đầu cụp mắt, hờ hững nói: “Chàng đi trước đi, ta muốn yên tĩnh một mình”.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy vô cùng buồn tẻ, không muốn ngụy trang thành một người khác nữa, nên phất tay áo đi ra khỏi đình.

Hắn chẳng qua chỉ là con rối do nàng đánh thức, một con rối tồn tại để diễn kịch. Người diễn kịch và người xem kịch đều biết, cho dù câu chuyện có đẹp đến mấy thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là một vở kịch mà thôi.

Bước ra ngoài đình, lúc đi qua hai cung nữ đi từ ngoài đình về hành lang, hắn vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.

“Ngươi xem, hoàng hậu lại sai chúng ta bày hai cốc trà, người lại đợi hoàng thượng tới”.

Hừ, vớ vẩn, cốc trà đó là dành cho hắn, chỉ là người khác không nhìn thấy hắn mà thôi.

“Haizzz, hoàng thượng tới làm sao được chứ? Nghe nói Vệ phu nhân đã có thai rồi”.

Hắn sững người, bất giác quay đầu lại.

Bóng hình cô đơn trong đình kia, đang giơ tay cầm cốc trà phía đối diện đổ hết trà lạnh trong cốc đi, sau đó cầm bình trà lên tiếp tục rót đầy một cốc trà nóng thơm khác.

Hắn sững sờ nhìn làn khói mỏng manh đang tan dần, hai bàn tay nắm chặt lại.

Hóa ra, nàng thực sự đang đợi người ấy tới…

Nàng phân biệt được rõ ràng. Đâu là ảo ảnh của nàng, đâu là Lưu Triệt mà nàng yêu thương.

Hắn không nén được tiếng thở dài, mọi thứ trước mắt như khói đặc dần tan…


“Hy? Hy? Sao anh lại thừ người ra thế?”.

Hắn sực tỉnh, nhìn tờ tạp chí trong tay, không ngờ là hắn đang cầm ngược.

Bình tĩnh gấp tờ tạp chí lại, hắn ngẩng đầu nhìn Bùi Dĩnh đang bận rộn trong bếp, dáng người cao dỏng của hắn đứng lên: “Không cần bận rộn nữa đâu, tối nay anh có việc, anh về đây”.

Nhiệm vụ của hắn là đóng tốt vai Mục Hy, như thế này cũng phù hợp với tích cách của Mục Hy, thực ra với Mục Hy mà nói, Bùi Dĩnh là một phần trong cuộc đời cậu ta, nhưng tỉ lệ mà phần ấy chiếm giữ càng ngày càng nhỏ đi theo dòng chảy thời gian.

Cuối cùng, thậm chí có cũng được không có cũng xong.

Cô vội vàng lao từ trong bếp ra, cuống cuồng lau tay lên tạp dề, kéo tay hắn lại khẩn cầu: “Chẳng phải anh thích ăn món cà ri bò nhất sao? Lâu lắm rồi anh không ăn cơm ở chỗ em, nếu có việc gấp vậy đợi em làm xong rồi mang đi, được không?

Hắn cúi đầu, nhìn hình ảnh đổ ngược phản chiếu trong đôi mắt trong veo của cô, là khuôn mặt của một chàng trai xa lạ.

Cô không phải Trần A Kiều, cô không phân biệt nổi, Đâu là ảo mộng của cô, đâu là Mục Hy mà cô yêu thương.

Hắn sững lại, những lời từ chối vốn định nói cứ xoay vòng giữa đôi môi, cuối cùng là cái gật đầu.

Nụ cười của cô bỗng chốc tươi đẹp như những khóm thược dược dưới nắng vàng trong hồi ức.

Và nụ cười thế này hắn chưa bao giờ thấy trên đôi môi người con gái ấy…

“Hoàng thượng…”.

Hắn kinh ngạc quay người lại, thấy một cô gái nằm rạp xuống đất, hắn vội tới nâng nàng dậy: “Nàng gọi ta là gì thế?”

Ánh mắt cô gái lảng tránh, mỉm cười chua chát: “Là chàng nói, không cho thiếp gọi chàng là A Triệt nữa, phải gọi là hoàng thượng…”.

Hắn sững người, biết người nàng đang nói tới là Lưu Triệt thực sự. Trong tim đau đớn như có kiến đang gặm nhắm, hắn nhận thức rõ ràng mình chỉ là vật thay thế mà thôi.

Cũng phải, nhiệm vụ của con hát chính là diễn tốt vở kịch mà khán giả muốn xem.

Khán giả của hắn mãi mãi chỉ có một mình nàng.

“Không cần gọi ta là hoàng thượng, nàng biết mà, trên đời này cũng chỉ có nàng có thể gọi ta là A Triệt mà thôi”. Hắn ôm nàng vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai nàng, giống như vào đêm đăng cơ mười năm trước, người ấy nói những lời như vậy với nàng.

Nàng thuận theo tư thế ngả người vào hắn, mùi tóc thơm thật dễ chịu.

“A Triệt, tại sao chàng không yêu thiếp nữa? Tại sao chàng lại yêu người khác? Chẳng phải chàng từng nói, muốn xây một tòa kim ốc cho thiếp sao?”. Nàng lẩm bẩm khe khẽ.


Hắn đơ người đứng tại chỗ, không biết phải trả lời những câu chất vất của nàng ra sao. Bởi người nàng hỏi, không phải hắn.

Hắn chỉ có thể diễn nhất cử nhất động nhất ngôn nhất hành của người nàng yêu sâu sắc, nhưng mãi mãi không thể diễn được trái tim của người ấy.

Hắn đã có tâm đóng vai người nàng mong ngóng, kết quả vẫn không được sao? Hắn không muốn như thế, chí ít… lần này, hắn không muốn thua cuộc!

Hắn nghiến răng, không phát hiện ra Bùi Dĩnh trước mặt mình đã buông đũa, lo lắng nhìn hắn.

“Hy, gần đây anh khác lắm”. Cô nghi ngờ chau mày, khẽ hỏi.

“Hả? Khác ở chỗ nào?”. Hắn thay đổi tự nhiên, khóe miệng nhếch lên, ngay cả nụ cười cũng hoàn hảo tới mức không có gì bới móc.

Cô cúi đầu, chơi đùa tấm khăn trải bàn, nhút nhát hỏi: “Gần đây anh… đối xử quá tốt với em…”.

Nụ cười bên khóe môi hắn càng sâu hơn. Hắn hiểu ý cô, với tính cách của Mục Hy một tuần tới thăm cô hai lần là tốt lắm rồi, mà hắn bây giờ hầu như ngày nào cũng tới.

Mục Hy trước đây không chịu cùng cô đi dạo phố, hắn bây giờ chịu đi cùng cho tới khi chân cô mỏi nhừ. Mục Hy trước đây không muốn ở lại ăn cơm cùng cô, hắn bây giờ muốn ở lại ăn cơm thậm chí còn rửa bát cho cô. Mục Hy trước đây không thích nghe cô than phiền, hắn bây giờ muốn nghe cô nói mãi bên tai.

Hắn thấy bản thân mình đã làm hơi quá, thứ cô muốn là cuộc sống trước đây, là một người giống hoàn toàn Mục Hy.

Nhưng hắn đã làm hơi quá.

“Sao thế? Đối xử tốt với em em không vừa ý sao?”. Hắn có phần ấm ức, nhưng trong lòng không giấu nổi sự đắc ý.

Lần này, hắn sẽ không dễ dàng buông tay nữa, hắn không muốn làm Lưu Triệt, càng không muốn làm Mục Hy.

Nếu cố gắng trở thành người khác nhưng vẫn không giành được hạnh phúc, vậy hắn sẽ sống với chính mình, giành lại hạnh phúc thuộc về mình từ những người hắn đóng vai.

“Không phải, chỉ là em quá hạnh phúc… có chút, không biết phải làm sao…”, ánh mắt của cô để lộ sự mông lung và bất an, giống như nhớ ra điều gì đó, lại giống như không buồn nhớ lại điều gì.

Hắn đứng dậy, tách những ngón tay cô đang đan xoắn vào nhau.

“Đừng không biết phải làm sao, sau này, mọi chuyện đều nhớ tới anh được không? Đừng nói chuyện với ai khác, anh sẽ luôn bên em, được không?”.

Cô ngẩng đầu, định thần nhìn vào mắt hắn, chậm rãi gật đầu.

4.


Hắn bắt đầu tò mò, càng ở bên cạnh nàng càng không hiểu tại sao A Triệt lại có thể bỏ nàng ở cung cấm rộng mênh mông không hỏi han gì thế này.

Có nhiều đêm liền, sau khi nàng ngủ say, hắn lặng lẽ tới Tuyên Thất điện, đứng từ xa nhìn người đang ngồi trên ngai vàng.

Rõ ràng tướng mạo giống hắn y hệt, rõ ràng mọi thứ hắn có đều giống người ấy, nhưng nhìn người đó ngày ngày đọc sách thẻ tre, chỉ di chuyển thôi cũng khiến mấy tên nội thị mệt nhoài, mấy ngày liền thâu đêm không ngủ lo việc chính sự, hắn bắt đầu mông lung.

Nhìn người đó trị vì giang sơn, phái binh tướng đi chinh phạt Hung Nô, nhìn người đó triệu kiến hiền tài, chính trực ngay thẳng, ra sức khuyên nhủ binh sĩ, đích thân hỏi thi vấn đáp, nhìn người đó bên ngoài thì thi hành nhân nghĩa, kết hợp đức và trị, đồng thời nghiêm túc dùng pháp trị để quản lý đất nước…

Người ấy ở trong cung Vị Ương đã không còn là chàng thiếu niên sau khi tan triều là ném bàn đập ghế, tố cáo vị thần tử nào đó tố cáo mình. Người đó bây giờ chỉ cần lạnh lùng đưa mắt một cái, tất cả mọi người đều phải câm như hến.

Cũng không phải là người đàn ông dựa vào lòng nàng nhất định đòi vẽ lông mày cho nàng nữa, người đó bây giờ chỉ cần phẩy tay là sẽ có vài cô cung nữ tới hầu hạ.

Người đó bây giờ, là một vị hoàng đế đủ tư cách.

Chễm chệ trên cao, cô độc lẻ loi.

Đêm thì sao? Đêm vẫn chưa kết thúc.

Trong cung Vị Ương, luôn có ngọn đèn rực rỡ không tắt.

Người từng hứa “kim ốc tàng Kiều” kia đã lớn rồi. Thế giới của người ấy đã trở nên rộng lớn hơn, còn nàng lại dậm chân trong những gì tốt đẹp năm xưa mãi không dứt ra được.

Haizzz, người con gái ngốc nghếch… rõ ràng biết con người thực sự của người đó mãi mãi không bao giờ trở về bên mình nữa nhưng vẫn đánh thức hắn dậy, đổi lấy một cơn mơ đẹp nhưng hư ảo.

Nhưng, như thế này cũng được, nếu tên Lưu Triệt đó đã lựa chọn mục tiêu cao hơn, vậy để hắn bảo vệ nàng là được rồi.

Nghĩ như vậy, hắn liền rảo bước từ cung Vị Ương về điện Tiêu Phòng, gấp gáp muốn về bên nàng.

Thế nhưng khi hắn đẩy cánh cửa cung bước vào, đón chờ hắn lại là một câu nói lạnh lùng.

“Chàng đi đâu vậy?”. Nàng ngồi giữa điện Tiêu Phòng, ánh mắt phượng dài bình thản liếc về phía hắn.

Ánh mắt ấy là ánh mắt của hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, khi nhìn tì nữ, nô lệ của mình, là thứ ánh mắt chễm chệ trên cao, ngạo nghễ nhìn mọi thứ.

Bắt gặp ánh mắt không có chút tình cảm của nàng, cả người hắn lạnh toát. Nàng nhìn người đàn ông giống y hệt Lưu Triệt nhưng ánh mắt lại tỉnh táo tới mức khiến hắn sững người. Hóa ra, người luôn đắm chìm trong mộng cảnh không phải nàng, mà là hắn.

“Tại sao nàng nhận ra được?”. Hắn đau đớn hỏi, rõ ràng hắn đã nhập vai vô cùng hoàn hảo. Hắn có tướng mạo giống như người ấy, có thân hình như vậy, có ký ức như thế. Ngoài việc không có bóng ra, người khác không nhìn thấy ra, nhưng trong ánh mắt nàng chắc không có gì khác so với Lưu Triệt kia cả.

Nàng chậm rãi bước tới, dừng lại cách hắn một tấc, điềm tĩnh đáp: “Bây giờ khi xưng hô với ta chàng ấy tự xưng trẫm, mặc dù trước đây chàng ấy không bao giờ xưng hô như vậy”.

“Vây ta cũng, không, vậy trẫm cũng…”. Hắn vội vã đáp.

Nàng ngẩng đầu, trong mắt là nỗi đau hắn đọc không hiểu nhìn không thấu, ánh mắt ấy chợt dịu dàng hơn.

Nàng giơ ngóng tay khẽ đặt lên môi hắn, giọng run run. “Đừng thay đổi, chàng đừng thay đổi cách xưng hô. Ta biết… là chàng ấy đã thay đổi, nhưng ta không muốn chàng cũng thay đổi theo, chàng chỉ cần là chàng ấy của ngày xưa… là đủ rồi”.


Hắn chợt im lặng, hắn biết, thực ra hắn đang bắt chước Lưu Triệt mà nàng yêu thương, nhưng nàng lại luôn chờ đợi Lưu Triệt kia hồi tâm chuyển ý.

Giọng nói yếu ớt của nàng vang lên: “Chàng và chàng ấy rất dễ nhận… ánh mắt chàng ấy nhìn ta không có sự nồng nhiệt không che đậy như khi chàng nhìn ta…”.

Hắn chìa tay ra, muốn ôm nàng đang đứng cận kề vào lòng.

Nhưng hắn không thể.

Bởi hắn biết trong trái tim nàng không bao giờ là hắn.

Chính bởi vì thế, lần này hắn muốn người ấy trong lòng Bùi Dĩnh là hắn một cách hoàn chỉnh, thực sự.

Hắn nghe thấy nhạc chuông điện thoại Bùi Dĩnh vâng lên, cô nghe điện thoại, dường như đang nói gì đó với đối phương. Một lúc sau cô buông điện thoại xuống, nhìn hắn muốn nói gì đó nhưng ngập ngừng, cô khẽ gọi: “Hy…”.

“Sao thế?”. Hắn dựa vào ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt nhút nhát thế này chưa bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt A Kiều. Nàng luôn là cô gái cao ngạo, tỉnh táo và lạnh lùng.

Hai nghìn năm trước, hắn không giành được trái tim nàng. Nhưng Bùi Dĩnh, cô gái yếu đuối thế này hắn cảm thấy mình sẽ giành phần thắng. Những ngày qua hắn liên tục tăng tần suất xuất hiện trước mặt cô, cố ý chiếm hết thời gian của cô, không cho cô đi học, không cho cô đi chơi với bạn, đi ra ngoài cũng chỉ được phép đi với hắn, hèn chi những đứa bạn cô bắt đầu nghi ngờ.

“Bọn họ… bọn họ nói, chắc em có bệnh về tinh thần, còn khuyên em đi khám bác sĩ…”. Cô bồn chồn bất an.

“Vớ vẩn, họ dựa vào cái gì mà nói em như vậy?”. Hắn chau mày.

“Họ nói, anh là do em tưởng tượng ra”. Cô lo lắng nhìn hắn, không dám lại gần.

Đó là bởi vì đám bạn ngu dốt của em không cảm thấy hắn. Hắn khinh khỉnh, đưa tay kéo cô lại gần mình “Tưởng tượng ra? Vậy em tự cấu mặt mình xem có đau không?”.

Cô nhéo mặt mình một cái rõ đau, nhìn hắn thẹn thùng cười.

“Ngoan, đừng nghĩ lung tung, đám bạn đó của em đang ghen tị với hạnh phúc của em đấy”. Hắn nói dối không đổi sắc mặt.

Nếu cô không phân biệt được thực tế và hư ảo vậy cần gì bắt cô phân biệt rõ ràng? Để cô sống hạnh phúc chẳng phải là nhiệm vụ của hắn sao?

“Thế à?”. Cô bán tính bán nghi, lúc này điện thoại đặt trên bàn trà lại vang lên khúc nhạc thanh nhã.

Hắn cầm điện thoại lên, liếc mấy chữ trên màn hình, hóa ra là Mục Hy. Xem ra những lời đồn đại về cô đã tới tai cậu ta rồi. Nhưng như thế có tác dụng gì chứ? Là ai tự tay đẩy cô đi? Có cần thiết tới va chạm với cô nữa không? Hắn ấn nút từ chối rất tự nhiên, sau đó tháo pin ra. Khúc nhạc tắt ngấm.

“Mặc kệ bọn họ đi, không phải hôm nay em muốn nấu ăn cho anh sao?”. Hắn mỉm cười đáp.

“Ha ha, đúng rồi, để em đi làm cho anh”. Cô nhảy dựng lên, không chút nghi ngờ, buộc tạp dề lại rồi đi vào bếp.

Nụ cười nở trên khuôn mặt hắn, lúc này điện thoại cố định đang đổ chuông, hắn đưa tay rút dây điện thoại ra.

“Điện thoại của ai thế anh?”. Cô hỏi vọng ra từ trong bếp.

“Gọi nhầm số”. Hắn trả lời như vậy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui