Nhìn bộ dáng nắm chắc của Triển Linh Chư Cẩm cùng Hạ Bạch đều rất tin tưởng nàng, mọi người lại ngồi nói chuyện phiếm một hồi, đến khi trời dần tối, gió lạnh thổi lên mới tạm ngừng đi vào nhà.
Tịch Đồng vẫn chưa có trở về.
Triển Linh nhìn về hướng châu Phúc Viên một hồi vẫn không thấy một bóng dáng nào quen thuộc, bất giác trong lòng có chút trống vắng, liền tự mình đi ra ngoài thắp sáng đèn lồng lên.
Nhìn ánh đèn màu cam, màu hồng lay động trong gió đêm, cảm giác cõi lòng them ấm áp.
“Tịch đại ca còn chưa có trở về sao?” Chư Cẩm cũng hỏi vài lần.
Triển Linh lắc đầu.
Thời điểm trước kia mới xuyên đến, bên canh chỉ có Thiết Trụ, Nhị Cẩu Tử cùng Triển Hạc, hai kẻ kia thì cung kính có thừa nhưng không thể thân cận, Triển Hạc lại không mở miệng nói chuyện, cho nên có nhiều ngày nàng nói không đến mười chữ.
Ban đầu đúng thật không thích ứng nỗi nhưng rồi cũng dần quen đi.
Ai biết mới vừa tập xong thói quen, Tịch Đồng đánh bậy đánh bạ tìm tới, cả hai lại quen thuộc, lại có nhiều chuyện cùng cảm khái, tuy rằng cuộc sống có chút đơn điệu nhưng cả hai thấy vậy cảm thấy đủ vui vẻ rồi.
Kỳ thật Tịch Đồng rời đi mới vài canh giờ, nhưng nàng… lại cảm thấy có chút cô đơn rồi.
Thói quen thật đúng là đáng sợ.
Thời điểm trong lòng không thoải mái, nàng luôn tìm việc gì đó làm để tránh ngồi không nghĩ ngợi lung tung.
Triển Linh tính toán đi làm cơm chiều, quay đầu hỏi Chư Cẩm cùng Hạ Bạch “Ta đi chuẩn bị cơm chiều, hai người muốn ăn món gì?”
Nàng vừa dứt lời, Chư Cẩm cùng Hạ Bạch liền liếc nhau, đều thấy được trong ánh mắt đối phương đang mừng như điên, sau đó mỗi người nói một yêu cầu,
“Thịt nướng!”
“Lạp xưởng!”
Triển Linh cười, Chư đại tiểu thư đúng là chấp niệm với món thịt nướng!
“Thịt nướng có chút phiền phức, lúc này không còn sớm, để bữa khác đi.
Buổi tối có hầm xương sườn hồng, cái kia ăn với cơm ăn là ngon nhất.
Lạp xưởng có thể được, có vị ngọt cay cùng ngũ vị hương, để ta bảo người làm.
Đúng rồi, hôm nay mấy con gà đánh loạn với nhau bị thương, ta lười trị thương mà đem giết thịt, thế này liền có thêm món gà xả ớt.”
Nói xong, nàng lại cười tủm tỉm nhìn về phía Hạ Bạch “Hạ đại nhân thì sao? Nếu không ta làm vài món rau xanh?”
Gương mặt Hạ Bạch cứng đờ, sau đó lập tức nói “Không sao! Ta cũng có thể ăn cay!”
Triển Linh cùng Chư Cẩm đồng thời phát ra một tiếng dài, nga ~
Trước kia mua mấy con gà mái để ấp trứng, hiện giờ gà con lớn lên có trống có mái, dần dần bọn chúng liền không an phận đấu đá lẫn nhau.
Đặc biệt là mấy chú gà trống nhỏ, tranh địa bàn đoạt đồ ăn thì không nói, mặc khác là tranh giành vương chủ trước mặt đám gà mái kia, lâu lâu phải đánh nhau một trận chết đi sống lại, có đôi khi chúng quá khích dẫn đến đám gà mái kinh sợ, liên tục mấy ngày đều không đẻ trứng, Đại Bảo cùng Đại Thụ đều rất là tức khí.
Nghe báo vấn đề này Triển Linh giải quyết có chút thô bạo “Trước đem đám gà mái cách ly, để lại đám gà trống ở cùng với nhau, một lúc sau không con nào chịu cuối đầu liền diễn ra cuộc ẩu chiến!”
Hiệu quả quả nhiên lộ rõ, lúc trước còn vênh váo tự đắc, lúc sau đều nằm bất động, không cần mất thời gian cắt cổ nghe chúng la hét chói tai, hạn chế thời gian giết thịt nhổ lông.
Chờ bọn Đại Bảo xách đầu mấy con thua trận giết thịt, dư lại mấy con chiến thắng nào còn khí thế oai hung kia? Tất cả đều đứng im một chỗ run bầng bậc, so với đám gà mái khác nào đám chim chút đâu.
Triển Linh đi xử lý gà trống, Chư Cẩm cùng Hạ Bạch cũng thuần thục theo sau đi vào, người trước thì hứng thú bừng bừng, người sau mặt lộ vẻ lo lắng.
Ớt gà a, ớt… Nghe thấy tên liền cảm thấy thực kích thích…
Hiện tại nói phải trở về báo tin cho đại nhân vẫn còn kịp đúng không? Nhưng lại luyên tiếc món hầm xương sườn hồng gần trong gang tấc.
Trong lòng Hạ Bạch đấu tranh kịch liệt, đôi mắt không ngừng liếc cái nồi hầm kia đang liên tục thoát khí ra.
Triển Linh cắt cổ gà lấy tiết xong, đem đi nhổ long sạch sẽ, chặt khúc cho vào chậu gốm lớn, rồi ướp vào rượu trắng, muối, đường.
Chư Cẩm tò mò hỏi “Đó là cái gì, ngửi hương vị có chút quen thuộc.”
“Bột ngũ vị hương,” Triển Linh đem bình gốm nhỏ hướng mũi phẩy phẩy gió, cười nói “Thứ này tốn không ít công phu, nguyên liệu đều phải đặt mua, hiện chỉ mới dùng với món lạp xưởng, còn những món khác chưa dung qua.”
“Nguyên lai là lạp xưởng, khó trách.” Chư Cẩm hít sâu một hơi, bỗng nhiên bắt đầu liền hắt xì, hai mắt nước mắt lưng tròng, khiến Triển Linh không ngừng cười được.
Ướp gà cần chút thời gian, Triển Linh đi lại điểm điểm cái mũi Triển Hạc “Ăn bánh cam đường đỏ không?”
“Bánh cam đường đỏ!” Triển Hạc vui vẻ nói, dù chưa biết đó là cái gì, nhưng bé lại rất mong chờ ăn được nó.
Cái món này thực sự có điển tích, đợt trước kia Triển Linh được nghỉ phép ở nhà, lại lười ra cửa nhưng trong nhà cũng không có gì có thể ăn, liền lục tung liệu nấu ăn một lần, chắp vá với các công thức món ăn liền làm ra nó.
Nàng dùng gạo nếp nhồi bột, gạo nếp có hơi nhiều, lúa mạch thiếu một chút, như vậy cũng được rồi, dễ tiêu hóa cho trẻ con.
Cái này làm rất đơn giản, chỉ cần đem bột nhồi tốt, bao nhân bằng đường đỏ là được.
Vừa vặn còn thừa chút bánh đậu, Triển Linh lại làm them mấy cái bánh đậu.
Dầu nóng cho vào chiên, cũng không cần dầu quá nóng, bảy thành thục là có thể, để lửa nhỏ, bằng không bánh chưa chính đã cháy khét vừa không ăn được lại không đẹp mắt.
Không bao lâu hai mặt bánh liền phồng đều lên, bánh chin vớt ra để ráo dầu, để một lúc sau thì độ phồng bánh bớt căng một chút.
Ăn nóng hay lạnh đều ngon, da vàng xốp giòn, nhân mềm lại ngọt, hòa lẫn giữ vị bột nếp, cùng đường đỏ, ngọt thanh không ngán.
Triển Linh cũng thập phần thỏa mãn, dầu thực vật tốt cho sức khỏe nhưng không đủ để nấu món ngon ăn a!
Mọi người đang cùng ăn thì rèm cửa bị vén lên, Tịch Đồng mang theo một thân hàn khí tiến vào.
Mọi người đồng thời đứng dậy, trong miệng đang ăn bánh cam đường đỏ, mơ hồ không rõ nói bản thân nói cái gì “Đã trở lại rồi?”
Tịch Đồng không lên tiếng, chỉ là gật đầu, lại đem áo choàng cởi xuống tới treo ở một bên.
Triển Linh nhạy bén nhận thấy vẻ mặt của chàng không được tốt, cũng không giống như là sinh khí, nhưng một lời khó mà nói ra hết, liền qua đi nhỏ giọng hỏi “Làm sao vậy?”
Mí mắt Tịch Đồng run run, vừa muốn mở miệng, thế nhưng bên ngoài liền truyền đến một đạo tiếng nói run rẩy “Sư phụ, sư phụ a, còn thỉnh sư phụ chỉ giáo!”
Nghe thanh âm này vang lên, gương mặt Tịch Đồng càng đen.
Triển Linh ngẩn ra, biểu tình cũng đi theo vi diệu lên.
Một tay cầm cái bánh cam cắn phân nữa, một tay vén rèm nhìn ra bên ngoài lặng lẽ nhìn “Phốc!”
Liền thấy một lão hán trên dưới năm mươi tuổi đứng bên ngoài, một thân áo bông màu xanh lá chỉnh tề sạch sẽ, trên vai còn cõng cái tay nải nhỏ, vẻ mặt nôn nóng đang khoa tay múa chân với Tiểu Ngũ, chỉ nói là đi theo sư phụ tới, lại hỏi người đi đâu vậy.
Bị hỏi Tiểu Ngũ đầy mờ mịt “Khách quan, ngài ngồi xuống thong thả nhuận khí rồi chậm rãi nói.”
Lão hán kia một đường đi theo thật mệt quá sức, bởi vì quá khát mà có chút nôn khan, liền đi lại bàn ngồi xuống uống một bát lớn trà nóng, lúc này mới nói vài câu có chút suy yếu cùng hỗn hễn, lại liền diễn tả bộ dạng sư phụ mình thế nào.
Tiểu Ngũ vừa nghe xong sửng sốt, kia, không phải nhị chưởng quầy nhà hắn sao?
Nhưng…
Trưng bộ mặt đầy mặt hồ nghi đánh giá vị lão giả trước mặt, thầm nghĩ cũng không đúng a, nhị chưởng quầy mới bao lớn tuổi? Như thế nào sẽ có lão đệ tử như vậy? Không nghe nói qua a!
Triển Linh nghẹn cười, dùng khuỷu tay đâm đâm Tịch Đồng, làm mặt quỷ nói “U, đi ra ngoài một chuyến, còn mang về tới một vị cao đồ?”
Giờ là lúc nào, cô nàng này thế nhưng còn trêu ghẹo mình? Tịch Đồng bất đắc dĩ trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, có chút không được tự nhiên đem tầm mắt từ môi nàng dời đi “Đói bụng.”
Mới vừa rồi Triển Linh ăn cái bánh cam nóng, khó tránh đôi môi dính chút ánh mỡ, dưới ánh đèn mợt nhạt nhìn qua… Đặc biệt thơm ngon!
Trong nháy mắt, Tịch Đồng cảm thấy như có chiếc lông vũ mềm nhẹ lướt qua trái tim, thật sự có chút ngứa.
“Trương Viễn không mời cơm huynh sao?” Triển Linh đi đào nồi canh xương hầm, lại đi lấy bánh cam “Trời lạnh như vậy, huynh cưỡi ngựa một đường trở về thật uống gió lạnh thôi sao, trước uống chút canh nóng xua đi Hàn khí, ăn đỡ cái bánh cam, đợi chút món sườn hầm sắp xong rồi.”
Bên kia Chư Cẩm cùng Hạ Bạch đều ăn xong bánh cam rồi “…”
Ha hả, nữ nhân!
Tịch Đồng ừ một tiếng, bưng chén canh xương hầm lên uống, hơi ấp đi xuống bụng, cái lạnh thấu xương dần được xua đi.
Triển Linh đưa tay đặt lên mu bàn tay chàng, cảm thấy lạnh lẽo lại oán giận nói “Trương Viễn cũng là, trời lạnh như vậy, lại đã trễ thế này cũng không gọi người ăn cơm lại để bụng đói trở về! Ngày khác ta chỉ đi buổi sáng, trưa không đi nữa.”
“Hắn thật ra có mời ta ăn cơm,” Trong lòng Tịch Đồng thập phần hưởng thụ, tay được nàng xoa ấm, nơi nào còn cảm thấy lạnh? “Chỉ là ta không muốn, trời càng lúc càng lạnh nên muốn trở về nhà mình là tốt nhất, không phải địa bàn mình nên cảm thấy không thú vị.”
Trương Viễn lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết, rõ ràng bản thân không ăn được món xương sườn ngon, bảo chàng ở lại ăn, chàng nơi nào sẽ mắc mưu! Hắn chưa học bò chàng đã học chạy rồi!
“Thật là,” Triển Linh gật gật đầu “Vẫn nên nhờ Tần tẩu tử làm cái bao tay đi, cưỡi ngựa tay không như vậy sao chịu nổi.”
Rốt cuộc Chư Cẩm ngồi bên kia nhịn không nỗi nói ra tiếng “Tỷ tỷ, chúng ta cưỡi ngựa tới cũng là tay không, nào có lạnh đâu!”
Triển Linh như không nghe thấy, đứng dậy đi xem gà “Không sai biệt lắm, mọi người tránh ra, ta thêm ớt vào, tránh hít phải lại sặc.”
Tịch Đồng cúi đầu cười nhạt, đem cái bánh cam căng tròn cho vào miệng ăn.
Chư Cẩm liền bĩu môi, hừ, đối đãi khác nhau.
Triển Linh bắt chảo nóng lên, trước đem gà xào ra mỡ, như vậy đợi chút món ăn sẽ thơm hơn.
Hạ Bạch là người thành thật, Triển Linh cũng không muốn hanh tội hắn, hôm nay liền không phóng đặc biệt nhiều ớt cay, Hạ Bạch nhìn thấy liền thập phần cảm kích, nhiều điều muốn nói đều mặc niệm trong lòng.
Mới vừa rồi hắn không nên chửi thầm, Triển cô nương thật là người tốt!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...