Qua mồng tám tháng chạp chính là năm mới, dường như tháng chạp trôi qua cực kỳ nhanh – Thẩm Thiều Quang bận rộn đi kiểm tra các chi nhánh, bận rộn đổi thực đơn, bận rộn tổng kết sổ sách cuối năm, bận rộn tặng lễ mừng năm mới, còn phải rút thời gian rảnh ra để yêu đương.
Lâm thiếu doãn cũng bận, không thể ngày ngày gặp mặt Thẩm Thiều Quang, nhưng những hôm hắn tới, nếu Thẩm Thiều Quang không ở nhà thì ở lần gặp sau, dù ngoài miệng hắn nói “không sao” nhưng ánh mắt lại mang đầy vẻ “u oán”.
Có lẽ bởi vì vẻ bề ngoài quá đẹp, cho nên mỗi lần hắn vừa như trêu chọc vừa như nghiêm túc mà “u oán” như vậy lại đều khiến Thẩm Thiều Quang động lòng, thật là một nam nhân biết làm nũng…
Lúc này ngươi có thể nói phải trái với hắn sao? Không thể! Thẩm Thiều Quang chỉ muốn hóa thân thành mấy kẻ giàu sụ sẵn sàng vung tiền như rác để đổi lấy tiếng cười của mỹ nhân: “Mua cho ngươi một sợi dây chuyền ngọc lục bảo mấy chục carat”, “Mua một căn biệt thự ba trăm phòng”, “Mua chục chiếc xe thể thao cao cấp”, “Mua du thuyền”, “Mua đảo”… Nhưng ngẫm lại khoản vay mua nhà của mình, thôi thôi, mộng nên tỉnh rồi.
Thấy sắc mặt Thẩm Thiều Quang biến hóa liên tục, Lâm Yến cười hỏi: “Đang nghĩ cái gì thế?”
“Ta đang nhớ chuyện xưa thôi. Đột nhiên hiểu được suy nghĩ của U Vương trước kia khi châm lửa đổi lấy tiếng cười của mỹ nhân. Chỉ cần mỹ nhân vui vẻ, cơ nghiệp tổ tông thì đã là cái gì? Vương quyền phú quý thì đáng là gì? Không cần, không cần, không cần cái gì hết.” Thẩm Thiều Quang vung tay áo, ra vẻ thổ hào lắm tiền nhiều của.
* Chu U Vương là vị vua thứ mười hai của nhà Chu, nổi tiếng với điển cố sủng ái Bao Tự. Bao Tự rất ít khi cười, để khiến mỹ nhân cười, U Vương nghe lời khuyên của Quắc công Thạch Phủ cho thắp lửa trên các cột dầu báo hiệu quanh nước Chu, quân chư hầu thấy lửa, ngỡ là có giặc vội mang quân đến, nhưng đến nơi lại thấy chẳng có gì thì ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài cao thấy cảnh ấy thì bật cười, U Vương thấy Bao Tự cười thì rất mừng, về sau nhiều lần cho thắp lửa trên cột lửa báo hiệu để đổi lấy tiếng cười của nàng. Quân chư hầu nhiều lần bị mắc lừa, sau không tin vào U Vương nữa.
Lâm Yến không kìm được, bật cười.
Thẩm Thiều Quang lấy tay nâng má: “Yến lang à, sao mà tướng mạo của chàng lại đẹp thế chứ?”
“Đám thiếu niên Ngũ Lăng* ở Đông Thị thì cũng lỗi lạc đấy, nhưng thiếu mất cái vẻ thanh tao nho nhã của người đọc sách; đám sĩ tử vào kinh dự thi thì có nho nhã nhưng lại thiếu chút oai phong; thỉnh thoảng cũng có quan viên trong triều tới quán rượu ăn, khí chất và oai phong đều có nhưng lại đều chẳng còn trẻ, mà cho dù có trẻ thì cũng không đủ tuấn tú… Ở trong mắt ta hồng nhan đều như đất.” Thẩm Thiều Quang lắc đầu: “Chàng nói xem thế này là tại sao chứ? Trước kia ta nhìn người cũng đâu có xoi mói như vậy?”
* Ở phía bắc thành Trường An (nay thuộc huyện Trường An, tỉnh Thiểm Tây), do có 5 cái gò để mộ các vua nhà Tây Hán nên gọi là Ngũ Lăng. Đời sau những nhà giàu sang và hào hiệp ham phong cảnh đẹp ở đây kéo nhau đến làm nhà ở, trở thành một nơi đông đúc. “Thiếu niên Ngũ Lăng” bắt nguồn từ “Tì bà hành” của Bạch Cư Dị, chỉ con cháu những nhà giàu sang.
Lâm Yến lại càng cười lớn hơn, A Tề của ta mà đã nịnh hót người ta thì thật sự có thể nịnh cho người chết cũng sống lại.
Thẩm Thiều Quang lại đã bắt đầu nói chuyện khác: “Bình thường ta đi kiểm tra các chi nhánh, có món mới nào ngon thì đều nghĩ Lâm thiếu doãn của chúng ta có lẽ sẽ thích, hôm nào phải cho hắn nếm thử; có vở diễn nào mới thì đều muốn kể cho chàng nghe, lại cảm thấy để chàng tự đến xem thì hơn, ta kể lại thì mất hay; đi qua chợ ngựa cũng thường xuyên nhìn quanh xem có con nào hợp với Lâm thiếu doãn của chúng ta không, cho dù không mua son phấn thì cũng phải mua một con tặng cho hắn…”
“Hôm nay ngồi xe về, lúc vén rèm lên thấy một bóng người hơi giống chàng, ta quay đầu nhìn theo một lúc lâu.”
“Thật là muốn ở cạnh chàng cả ngày.” Thẩm Thiều Quang thở dài nói.
Ban đầu Lâm Yến còn cười, nhưng sau đó cũng cảm động, chẳng phải chính hắn cũng thường xuyên nhớ nàng, muốn lúc nào cũng ở bên nàng đấy sao?
Lâm Yến ngẩng đầu vuốt ve tóc mai và khuôn mặt của Thẩm Thiều Quang, dịu dàng nhìn nàng, lại ghé tới, cách chiếc bàn ăn nhỏ, dựa trán vào trán nàng: “A Tề à…”
“Ừ?”
“Thì ra lưỡng tình tương duyệt là chuyện tốt đẹp như thế.”
…
Thẩm Thiều Quang nhờ tài ăn nói của mình mà bớt đi được dây chuyền mấy chục carat, biệt thự ba trăm phòng, xe thể thao cao cấp, du thuyền và cả đảo, không chỉ nhận được sự thông cảm của Lâm mỹ nhân mà lại còn nhận được gói quà lớn là một lời tỏ tình, thể hiện một cách rõ ràng cái được gọi là “một chữ ngàn vàng”.
Bà chủ Thẩm tình trường đắc ý mà sự nghiệp cũng phát triển không tệ. Tháng lẩu vừa kết thúc thì tiệc tùng năm mới tiếp nối, cả mấy chi nhánh đều đẩy mạnh các bữa tiệc lớn tiệc nhỏ với ý nghĩa cát tường và những món ăn mới hợp với tình hình, bức tường đề thơ cũng đỏ rực, đầy không khí vui mừng, các vở diễn cũng được sắp xếp với nội dung mừng năm mới, tập thơ mà Lâm thiếu doãn chọn lọc giúp và đích thân đề tựa cũng đã được bày ở trong các quán và cả cửa hàng sách Đông Thị Tây Thị.
Lâm thiếu doãn dù sao cũng là tài tử Hà Đông, tiến sĩ thiếu niên, lời tựa cho tập thơ kia trước là tản văn sau là biền ngẫu, ý tứ sâu xa, văn từ tao nhã, vừa có chỗ mạnh như thác đổ, nói ra được mục đích và ý nghĩa của việc viết văn làm thơ của người đọc sách lại vừa không mất đi sự thú vị, ngoài nói về văn chương nước nhà thì còn nói về một số thú vui nhàn nhã, như là ngắm hoa thưởng trà, đốt hương nghe mưa, uống rượu làm thơ, không làm một nhà nho cổ hủ khô héo.
Có một lời đề tựa như vậy, cả tập thơ đều trở nên cao sang hơn hẳn, biến tập thơ quảng cáo thành một ấn phẩm nghiêm túc. Có không ít người đọc sách tới lật xem tập thơ, chỉ mới nhìn lời đề tựa này đã hết sức khen ngợi, lại hỏi “Đông Đường chủ nhân” viết lời tựa này là ai – vì Lâm trạch ở phía đông Thẩm trạch hiện giờ, cho nên Lâm Yến tùy ý lấy bút hiệu như vậy.
Tiểu nhị đã được chủ nhân dặn dò từ trước, chỉ nói là một vị bằng hữu của chủ nhân.
Đám sĩ tử có người hỏi: “Lời tựa thế này chắc chắn không phải do người thường viết được, sợ là quan viên trong triều viết phải không?”
Đám tiểu nhị nở nụ cười nhìn như thật thà thành khẩn nhưng thực ra lại giảo hoạt hệt như chủ nhân nhà mình: “Bọn nô tài đâu biết chuyện của chủ nhân chứ…”
Thẩm Thiều Quang nghe lời phản hồi từ trong quán và từ cửa hàng sách, cảm thấy lời dự đoán của nàng rằng tập thơ này phải mất tới “mười năm tám năm” mới có thể gây được tiếng vang có phần hơi dè dặt, Lâm thiếu doãn của chúng ta một mình đủ sức rút ngắn cả tiến trình này.
Trong bữa ăn sáng ở Thẩm trạch trước khi tới nhà Lý tướng công, Thẩm Thiều Quang còn ra sức khen ngợi Lâm Yến. Thơ văn của Lâm Yến đương nhiên là tốt hơn Thẩm Thiều Quang, nhưng bàn về khoản mồm mép thì mười Lâm Yến cũng chẳng sánh được với Thẩm Thiều Quang.
Lâm Yến quen dậy sớm, lúc hắn tới Thẩm trạch thì Thẩm Thiều Quang mới chuẩn bị ăn bữa sáng. Thẩm Thiều Quang mời hắn ăn cùng, đương nhiên Lâm Yến sẽ không từ chối. Lúc dùng bữa, Thẩm Thiều Quang nói về sự sùng bái của mọi người đối với lời tựa kia, nói Lâm Yến không thua kém gì Lý Đỗ Hàn Liễu.
* Lý Đỗ là cách người đời gọi chung Lý Bạch và Đỗ Mục, hai nhà thơ nổi tiếng nhất thời Đường Huyền Trang. Hàn Liễu là cách gọi chung Hàn Dũ và Liễu Tông Nguyên, là hai nhà văn đứng đầu “Đường Tống bát đại gia”.
Lâm Yến mỉm cười nghe nàng khoác lác, trong đầu lại nghĩ tới cái khác, nghĩ tới mấy chục năm sau này, mỗi sáng sớm đều cùng A Tề ăn bữa sáng, nghe nàng kể chuyện cười, thật tốt biết bao. Sau đó lại tự rơi vào mâu thuẫn, hắn phải dậy sớm để lên triều, nếu bắt nàng cũng phải dậy sớm như vậy… Nàng vốn đã mảnh mai như thế, vẫn nên ngủ thêm một lát thì hơn, chỉ cần ngày nghỉ hai người cùng ăn bữa sáng là được rồi.
Thẩm Thiều Quang nào biết Lâm thiếu doãn đang tao nhã ăn hoành thánh canh gà ở đối diện đã nghĩ tới chuyện “sớm sớm chiều chiều”, vẫn đang ra sức nịnh bợ.
Ăn sáng xong, cũng giống như các lang quân khác lúc cùng nương tử ra ngoài, Lâm Yến ngồi uống trà đọc sách ở gian ngoài, chờ nương tử thay y phục ở gian trong.
Mãi một hồi lâu sau Thẩm Thiều Quang mới đi ra. Bởi vì là năm mới, lại là tới nhà Lý tướng, cho nên Thẩm Thiều Quang mặc khá vui mừng, cảm giác mình cứ như một bao lì xì.
Lâm Yến mỉm cười ngắm nghía nàng: “Đẹp.” Sau đó tự động bổ sung: “Hôm nay đặc biệt đẹp.”
Thẩm Thiều Quang bật cười, còn cướp cả phần trả lời, năng lực tùy cơ ứng biến của Lâm thiếu doãn càng ngày càng tốt nhỉ.
Hôm nay là mồng ba tết, một tể tướng như Lý Duyệt lại đặc biệt dành hẳn một buổi để tiếp đãi bọn họ, chỉ riêng thái độ đã khiến Thẩm Thiều Quang vừa cảm động vừa xấu hổ, vừa gặp hắn liền hành lễ theo phép của bậc hậu bối. Trước đó Lâm Yến đã nói rõ với Lý Duyệt, lần này chủ yếu là Thẩm Thiều Quang chính thức bái kiến vị thế bá này.
Lý Duyệt không kiêng kỵ nam nữ thụ thụ bất thân, tự mình đỡ nàng dậy, cẩn thận ngắm nghía nàng, sau đó thở dài: “Trước kia không để ý, bây giờ nhìn kĩ mới thấy miệng mũi của ngươi rất giống lệnh tôn, chỉ là tiểu nữ lang nên có vẻ hiền hòa hơn một chút. Ta thật đúng là mắt mờ rồi nên trước kia mới không nhìn ra.”
Thẩm Thiều Quang lại lần nữa xin lỗi.
Lý Duyệt khoát khoát tay, bảo bọn họ ngồi.
Nhìn đôi trai tài gái sắc trước mặt, Lý Duyệt nhớ lại lúc Sở Cửu chuẩn bị đi đã nói: “Chớ làm mai cho Lâm thiếu doãn nữa.” Hỏi hắn tại sao thì hắn chỉ cười. Thì ra là hắn đã nhìn ra lâu rồi. Từ thuở tiền triều đã có câu “Sở bán nhãn”, nói rằng có những vụ án ở bộ Hình Sở Cửu chỉ cần liếc nhìn bằng nửa con mắt đã có thể nhìn ra điểm bí ẩn trong đó, xem ra bản lĩnh này chẳng hề suy sút chút nào. Lại nghĩ tới con đường làm quan đứt gánh giữa đường của người bạn cũ và kết cục của một người bạn cũ khác… Thẩm Ngũ cũng chỉ còn lại giọt máu cuối cùng trước mặt này thôi.
Lý Duyệt lại nhìn Thẩm Thiều Quang, một nữ lang nhỏ bé, không cha không mẹ, lớn lên ở một nơi như Dịch Đình, lại lạc quan hiếm thấy như vậy, nói cho cùng thì cũng là dòng dõi của Thẩm Ngũ!
Lý Duyệt lại nhớ chuyện năm đó Thẩm Ngũ muốn mua một bức danh họa tiền triều, nhưng cuối cùng vẫn tiếc không mua: “Để dành của hồi môn cho A Tề.” Bây giờ tiểu nữ lang đã tới lúc xuất giá, hắn lại chẳng thể chứng kiến.
Trong lòng Thẩm Thiều Quang cũng thương cảm, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười. Lâm Yến thì vẫn là dáng vẻ như ngày thường, chỉ là thỉnh thoảng lại đưa mắt sang dịu dàng nhìn tiểu nương tử nhà mình.
Tết nhất không nên nói chuyện đau buồn, Lý Duyệt cười nói: “Ta đọc tập thơ từ quán rượu của ngươi rồi, thơ có hay hay không thì chưa nói, lời tựa thật sự rất tốt.” Sau đó nhìn Lâm Yến như có ý ám chỉ.
Lâm Yến mỉm cười, hành lễ: “Là Yến mạn phép trổ tài mọn, đã để tướng công chê cười.”
Lý Duyệt cười nói: “Cũng đâu phải người ngoài, còn khách khí làm gì? Ta nói tốt thì là tốt thật.” Sau đó quay sang hỏi Thẩm Thiều Quang: “Đại nương thấy thế nào?” Thẩm gia chỉ có một nữ nhi, cũng không có nhánh thứ, cho nên Thẩm Thiều Quang chính là đại nương trong nhà. Nữ lang đã lớn, Lý Duyệt cũng không tiện gọi nàng bằng tiểu tự.
“Nhi cũng cảm thấy rất tốt.” Thẩm Thiều Quang không hề khách sáo, híp mắt cười nói.
Lý Duyệt cười ha ha, Lâm Yến cũng bất đắc dĩ mỉm cười, không khí trong phòng nhanh chóng trở nên vui vẻ.
Đã nói tới tập thơ thì đương nhiên phải nói tới thơ bên trong, Lý Duyệt bình mấy câu về một bài thơ có liên quan tới lẩu trong đó, lại cười nói: “Nào tuyết nào rượu nào lẩu, làm ta nhớ tới nồi lẩu mà thánh thượng ban cho hôm tuyết rơi. Ngày tuyết rơi năm ngoái, thánh thượng còn ban thưởng nồi vạc kiểu cũ, thế mà năm nay đã biến thành nồi lẩu, y hệt như trong quán rượu của ngươi.” Tể tướng thường dùng bữa trưa ở trong phòng chính sự, hoàng đế thường xuyên ban thưởng chút rượu thịt để bày tỏ lòng ưu ái đối với các vị lão thần.
“Thưởng rồi, thánh thượng còn hỏi mùi vị thế nào, vẻ mặt đắc ý lắm, thế là ta nói với hắn trong quán rượu của ngươi ba mươi ngày không lặp lại món lẩu nào…” Lý Duyệt nở nụ cười đắc ý.
Thẩm Thiều Quang mỉm cười, xem ra Lý bá phụ và đương kim thánh thượng khá là hợp ý nhau, có thể đùa giỡn nhau như vậy.
“Chu tướng và Ngô tướng cũng nói hôm nào nhất định phải đi nếm thử.”
Thẩm Thiều Quang cười nói: “Để không làm bá phụ mất mặt, nhi phải làm cho món lẩu phong phú hơn, ngon miệng hơn nữa mới được.”
“Đã đủ nhiều, đủ ngon rồi.” Lý Duyệt cười nói: “Ngay cả loại ăn vào là có thể viết văn làm thơ cũng có thì còn cần gì nữa?”
Thẩm Thiều Quang và Lâm Yến đều bật cười, đây là đang nói về vở diễn liên quan tới lẩu nam chúc.
“Tiểu nữ lang lại tinh ranh thế!” Lý Duyệt cười nói Thẩm Thiều Quang: “Ta đoán vở này chắc chắn là do ngươi viết?”
Thẩm Thiều Quang không “giành công”, nói cho hắn nghe về cách thu thập tiểu phẩm của mình.
Lý Duyệt ngạc nhiên: “Biện pháp này của đại nương khá giống với “thải phong*” của triều đình đấy.”
* “Thải phong” chỉ việc triều đình quan sát đời sống nhân dân, thu thập các loại dân ca và ca dao trong dân gian. [tác giả]
Lúc này thì Thẩm Thiều Quang thật sự không dám dày mặt thừa nhận, nhìn Lâm Yến, tới lúc cần đến ngươi rồi đấy, Lâm thiếu doãn!
Lý Duyệt đã thấy nàng liếc mắt rồi, không đợi Lâm Yến kịp nói gì đã cười nói: “Nhắc tới lẩu nam chúc, thơ văn của An Nhiên càng ngày lại càng tốt, chắc không phải vì ăn nhiều lẩu này đấy chứ?”
Thẩm Thiều Quang và Lâm Yến đều cùng nhớ tới trò trêu ghẹo về tác dụng “bổ thận thêm tinh” của nam chúc mà hai người mới nói mấy hôm trước, Thẩm Thiều Quang đỏ lựng mặt mày, Lâm Yến thì vẫn nghiêm nghị, mỉm cười nói: “Quả thật được ăn không ít.”
Lý Duyệt bật cười, nhìn dáng vẻ bình tĩnh đắc ý của tiểu tử này xem, nhưng trong lòng lại hơi chua xót, nếu Thẩm Ngũ vẫn còn, chắc hẳn phải làm khó hắn mấy phen, lại nhìn dáng vẻ nữ nhi lang của Thẩm Thiều Quang, trong lòng càng chua xót hơn, cho dù Thẩm Ngũ vẫn còn thì có thể làm gì chứ? Dù sao nữ nhi lớn cũng không giữ được trong nhà nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...