Nhìn thấy Bạch Nhất Nặc cũng không còn cách nào khác, ông ấy bèn nhìn sang Đinh Lâm đang chờ đợi, nói: "Cô gái trẻ à, thật là ngại quá.
Tôi thực sự muốn ăn món gà sốt tiêu này, nhớ mong rất lâu rồi, cô có thể nhường con gà này cho tôi không?"Nếu là đồ ăn bình thường, Đinh Lâm cảm thấy mình có thể lập tức dựa vào nguyên tắc cơ bản là kính trên nhường dưới để nhường con gà này lại cho ông cụ Tô.
Nhưng cái mùi thơm phức và tê tái từ trong nhà bếp cứ quanh quẩn trong mũi chị, khiến tất cả những con sâu tham ăn đều bị đánh thức, trong lòng như có một bé mèo con cào xé, đầu óc không nghĩ ra được gì khác, cho nên chị không muốn nhường con gà này cho người khác chút nào.
Đinh Lâm không còn cách nào khác, đành phải áy náy nói xin lỗi: "Ông ơi, cháu cũng muốn ăn con gà này, thật sự không thể nhường cho ông được rồi.
Cháu thực sự xin lỗi.
"Ông cụ Tô chống gậy, than thở: "Ôi chao, cô không nhường cho tôi cũng là lẽ thường tình thôi mà, là cô tới trước tôi, con gà này vốn dĩ thuộc về cô, là tôi đã đưa ra yêu cầu vô lý.
Vì thế cô không cần phải nói những lời này với tôi đâu mà.
Cảm ơn cô nhé!""Nhưng mà cô thật sự là người có ánh mắt đấy.
Món gà sốt tiêu ở tiệm cơm này thực sự rất ngon.
Một ông già mà ngay đến cả thịt cũng không ăn nổi như tôi đây vẫn có thể ăn được.
"Đinh Lâm nghe nói ông cụ Tô thậm chí không ăn nổi thịt, trái tim như co thắt lại một chút.
Kết hợp với vẻ mặt đáng thương của ông cụ Tô và bộ quần áo bình thường không có nhãn hiệu gì, nội tâm Đinh Lâm không khỏi sinh ra lòng trắc ẩn.
"Ông ơi, cháu nhường cho ông con gà này đấy.
"Có ai mà ngờ được điều này, khi ông Tô nghe thấy lời chị nói, vẻ mặt của ông ấy đã không còn buồn sầu nữa mà vui vẻ gật đầu, nhanh đến mức suýt chút nữa thì Đinh Lâm đã không kịp phản ứng lại.
Như sợ Đinh Lâm hối hận, ông cụ Tô vội lấy điện thoại di động trong túi quần ra để quét mã QR trước quầy thu ngân.
Vào lúc ông cụ Tô định bấm thanh toán trả tiền cho con gà thì bị Đinh Lâm chặn lại.
Đinh Lâm nhìn chiếc điện thoại di động mới nhất trị giá mấy vạn của ông cụ Tô, chị kinh ngạc nói: "Ông ơi, vậy mà ông nói là mình không thể ăn nổi thịt sao? Nếu cháu nhớ không lầm thì chiếc điện thoại di động của ông là loại mới nhất, có mức giá là ba vạn bốn nghìn chín trăm chín mươi chín tệ.
"Đinh Lâm lại nhìn kỹ một lần nữa, sau khi ông cụ Tô quay sang bên cạnh, khá thật, bộ quần áo với kiểu dáng bình thường đã để lộ trực tiếp logo của nhãn hiệu cao cấp.
"À? Tôi cũng không biết.
Là con trai tôi mua cho tôi, tôi cũng không biết giá cả.
" Ông cụ Tô mở to hai mắt, dáng vẻ vô tội.
Nhưng mà Đinh Lâm đã luyện được cho mình một đôi mắt rực lửa sắc bén sau khi đút kết kinh nghiệm mỗi lần đấu trí đấu dũng với cậu con trai ở nhà mình.
Chị nhìn thấy vẻ mặt giả bộ ngây thơ của ông cụ Tô, lập tức nhận ra mình đã bị lừa, hóa ra ông chú này không phải là một ông già nghèo khổ cần giúp đỡ mà chính là một diễn viên.
Liên tưởng đến những gì ông cụ Tô vừa nói, thật sự là lấy lùi làm tiến.
Đinh Lâm tuyệt đối không bao giờ nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy được bốn chữ "hả lòng hả dạ" trên người của một ông lão như thế nàyĐinh Lâm: "! "Chị lập tức nói: "Cô chủ à, tôi không muốn nhường con gà này cho ông chú nữa.
Phiền cô gói con gà này lại giúp tôi.
"Ông Tô thấy kế hoạch của mình sắp thất bại, con gà sắp bay vào miệng của mình rồi cơ mà, nóng ruột đến gõ gậy: "Cô đồng chí này có chuyện gì thế, mới vừa nãy không phải cô đã nói là nhường con gà này cho tôi rồi sao.
""Đó là bởi vì lúc đó cháu không biết rằng chiếc điện thoại di động của ông còn đắt hơn cả túi xách của cháu, ông lại còn nói gì mà "không ăn nổi thịt".
Ông đã lớn tuổi như thế này rồi mà vẫn còn đi lừa gạt người khác à, hừ.
"“Tôi thực sự không có nói dối, tôi thật sự rất khó để mà ăn được thịt.
” Ông cụ Tô nói.
Ông ấy thực sự khó mà ăn được thịt, không ăn được thịt thì không phải có nghĩa là không ăn nổi thịt sao.
“Haha, ông nghĩ là cháu tin ông sao?” Đinh Lâm không tin ông Tô một chút nào cả.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...