Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị


Chu Gia Bảo lại mút vào nước sốt dính trên ngón tay, gật đầu, "Ăn ngon, ăn ngon lắm, vừa đậm đà vừa thơm vừa cay, ăn thật đã."
Mọi người lúc này rốt cuộc không thể lừa gạt mình nói tôm hùm đất ăn không ngon nữa rồi, ăn không ngon sao Chu Tiên Nhân có thể nói như vậy?
Ngồi nhìn miệng người khác ăn mà mình lại không được ăn thật là một thể nghiệm quá đau khổ, cuối cùng vẫn có người chịu không nổi hấp dẫn, dày mặt đi đến trước bàn Chu Gia Bảo, nịnh nọt nói: "Ngươi có thể cho ta xin một con nếm thử hay không? Chỉ một con thôi."
Chu Gia Bảo vừa nghe lập tức nghiêng người che lại đĩa tôm hùm đất của mình, cự tuyệt rất kiên quyết, "Không được, ta cũng chỉ có một đĩa đây thôi."
Người mở miệng không nghĩ đến hắn sẽ cự tuyệt, bởi vì toàn bộ Thánh Y Cốc này ai chẳng biết Chu Tiên Nhân là một người hiền lành, thích giúp đở người khác, vui với việc giúp người....mấy chuyện như vậy nhiều đếm không xuể, phàm chỉ cần mở miệng nhờ hắn hỗ trợ, nếu không phải vi phạm luật lệ gì thì hắn sẽ không có chuyện không giúp, cho dù trong tay hắn chỉ có một bánh bao thôi, ngươi nói đói bụng tìm hắn xin cái bánh bao ăn, hắn cũng sẽ đem cái bánh bao duy nhất đưa cho ngươi.

Cũng bởi vậy, có lúc hắn cũng thỉnh thoảng bị người ta lợi dụng, nhưng bản thân hắn hoàn toàn không để ý chuyện mình có chịu thiệt hay không, cho nên sau lưng rất nhiều người đều cảm thấy hắn ngốc, trả cho hắn cái danh hiệu gọi là "Chu ngốc tử."
Nếu là hôm nay người rút trúng tôm hùm đất là người khác, vậy thì có thèm đến mấy cũng sẽ không ai dám mở miệng xin; nhưng người rút trúng lại là "Chu ngốc tử", cho nên hắn chắc chắc mình chỉ cần mở miệng xin sẽ được, ai biết lại ngoài ý liệu như vậy.

Chu Tiên Nhân vậy mà cự tuyệt!
"Ngươi không phải người tốt bụng nhất sao? Cho ta một con tôm thôi mà,ngươi còn có nhiều như vậy, sao lại không được?" Người này hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Chu Gia Bảo liếc hắn một cái như nhìn đồ ngốc tử, nói: "Cho ngươi một con cũng được, nhưng nếu những người khác cũng xin thì phải làm thế nào? Cho các ngươi ăn hết, ta ăn cái gì?"
Người này lập tức á khẩu không trả lời được, đành phải phẫn nộ sờ sờ mũi quay người rời đi, chẳng qua trong lòng lại nghĩ: Lần này ngốc tử cũng không phải hoàn toàn ngốc tử nha, gặp được mỹ thực nháy mắt liền hết ngốc.

Cái nhạc đệm này vừa ra, những người có tâm tư muốn xin ké tôm hùm đất của Chu Gia Bảo đều không dám nói tiếp, nhưng lại kêu lên với Dương Minh.

"Ngày mai có thể nhờ bà chủ đây cũng làm món tôm hùm đất cho chúng ta nếm thử được không?"
"Đúng vậy, không thể chỉ cho mỗi Chu Tiên Nhân ăn được vậy chứ, chúng ta cũng rất muốn ăn."
"Ngươi giúp chúng ta năn nỉ bà chủ đi, cho dù một người được một hai con thôi cũng được."
Khóe miệng Dương Minh giật giật, nghĩ thầm vừa mới nãy các ngươi còn ghét bỏ tôm hùm đất không thể ăn nha, hiện tại làm thế nào mà ai cũng mở miệng bảo mình thích, vả mặt này cũng tới quá nhanh.

Hắn vào phòng bếp, đem chuyện này nói với Mễ Vị, Mễ Vị nói: "Hiện tại thời tiết này tôm hùm đất không dễ bắt, làm sao mà làm bán được! Ngươi đi ra ngoài nói với những khách nhân đó, nếu như bọn họ có thể bắt được tôm hùm đất, ta ngày mai sẽ làm chút cho bọn hắn nếm thử."
Mấy khách nhân vừa nghe lập tức hưng phấn,hứa hẹn rằng mình sẽ đi bắt tôm hùm đất dưới sông, vì miếng ăn mà cũng rất liều mạng.

Lúc này, tôm bóc vỏ chưng trứng cũng làm xong, Mễ Vị dẫn theo Mễ Tiểu Bảo đi hậu viện ăn cơm.

Lớn thì ngồi tựa vào đầu giường, nhỏ ngồi ở bên giường, tiểu bảo mẫu Mễ Vị ngồi ở giữa hai người, trước múc một thìa tôm bóc vỏ chưng trứng đút cho Hiên Viên Tố, lại bóc một con tôm hùm đất đút cho Mễ Tiểu Bảo, hai người ai ăn phần nấy,không quấy nhiễu lẫn nhau.

Nhưng mà, cái con mèo ham ăn Mễ Tiểu Bảo này vừa nhóp nhép nhai tôm hùm đất, lại còn khống chế được len lén nhìn vào chén tôm bóc vỏ chưng trứng, đôi mắt chớp chớp.


Nó rất muốn nếm thử món tôm chưng trứng của phụ thân.

Mễ Vị giả vờ không phát hiện ánh mắt khát vọng của nó, Hiên Viên Tố cũng giả vờ không biết.

Mắt thấy mình nhìn hồi lâu mà cha mẹ đều không để ý đến, Mễ Tiểu Bảo gãi gãi cái đầu trọc nhỏ của mình, thật sự không nhịn được, trực tiếp đến gần Hiên Viên Tố hỏi: "Cha, tôm chưng trứng của cha có ăn ngon không?"
Mễ Vị cố gắng nín thở cười, trong mắt Hiên Viên Tố cũng lóe qua một tia ý cười, hồi đáp: "Ăn ngon, nương con làm gì mà ăn chả ngon."
"Đúng vậy, nương cái gì cũng ngon hết." Mễ Tiểu Bảo chững chạc đàng hoàng gật gật đầu, một lát sau lại hỏi: "Cha, tôm hùm đất của con cũng ngon lắm, cha có muốn nếm thử không?"
Hiên Viên Tố nhíu mày nhìn hắn.

Mễ Tiểu Bảo cầm một con tôm hùm đất trong chậu ra đưa cho hắn, "Cha, con cho người một con tôm hùm đất ăn, người cho con ăn một miếng tôm chưng trứng của người, có được hay không?"
"Phốc phốc ——" Mễ Vị rốt cuộc nhịn không được phì cười, tiểu tử này, muốn ăn thì nói muốn ăn, còn phải dạo quanh một vòng lớn như vậy.

Hiên Viên Tố cũng cười lên, gật đầu đồng ý nói: "Được, một con tôm hùm đất đổi một ngụm tôm chứng trứng."
Mễ Vị cũng không đùa tiểu tử này, lấy một thìa tôm chưng trứng đút tới bên miệng nó, tiểu gia hỏa vui sướng mở miệng ăn, lập tức hạnh phúc đến mắt đều híp lại, "Nương, cái tôm chưng trứng này cũng ngon ghê luôn, ngon như tôm hùm đất của con vậy."
Mễ Vị chọc chọc hai má phúng phính của nó, lại bóc ra một con tôm hùm đất nhỏ, đút tới bên miệng Hiên Viên Tố, "Tôm hùm đất này có chút cay, chàng còn đang bị thương, chỉ được nếm thử một con cho biết vị thôi."
Hiên Viên Tố gật đầu, sau đó mở miệng cắn con tôm đã bóc vỏ, lại cố ý ngậm cả đầu ngón tay của Mễ Vị vào, dùng đầu lưỡi kéo con tôm bóc vỏ vào miệng, sau đó ngậm lấy đầu ngón tay mảnh khảnh, mút vào một chút.

Tay Mễ Vị tê rần, lỗ tai cũng nóng lên, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Mễ Tiểu Bảo, may mắn tiểu gia hỏa này đang hết sức chuyên chú vừa ăn vừa chơi đồ chơi, hoàn toàn không chú ý phụ thân nó đang hành động như cái đồ lưu manh kia.

Mễ Vị trừng hắn một chút, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn, khóe miệng Hiên Viên Tố vểnh lên, nhưng cũng không thèm thu liễm lại chút nào, ngược lại còn nắm chặt tay Mễ Vị, lần lượt mút hết cả năm ngón tay sạch sẽ, lúc này mới buông tay nàng ra, tự mình cầm thấy một con tôm ở trong chậu, bắt đầu bóc, "Nàng đừng đụng nữa, để ta bóc."
Mễ Vị liếc hắn dỗi một chút, lại lấy khăn ra cẩn thận lau hai bàn tay mình, ánh mắt vừa rơi xuống bàn tay đang bóc tôm của hắn, chợt nhận ra động tác hắn bóc tôm còn lưu loát sạch sẽ hơn so với mình nhiều, ngón tay thon dài rất linh hoạt, không khỏi rất muốn hỏi hắn một câu: Vì sao tôm cũng có thể bóc, lại nhất định muốn nàng đút cơm ăn chứ?
Nhưng mà vấn đề này nàng vẫn nên đừng có hỏi đi ra, không nên hỏi đâu, hỏi ra thì thế nào cũng bảo đau cánh tay, không thú vị.

Hiên Viên Tố bóc tôm xong liền nhét con tôm trắng nõn vào trong miệng nàng, Mễ Vị mở miệng ăn, ngay cả người nếm nhiều mỹ thực như nàng cũng không khỏi cảm khái tôm hùm đất thật sự ăn ngon, cũng không biết những người kia có thể bắt được tôm hùm đất hay không, nếu có thể bắt được, ngày mai còn có thể tiếp tục nấu nha.

Nhưng mà ngày thứ hai, ba người Dương Minh Dương Di Mộc Dịch tay không tới đây, ba người mặt mày uể oải, Mộc Dịch nói: "Quá khó tìm, tìm nửa ngày cũng chưa bắt được một con, trong nước hoàn toàn không còn tôm hùm đất."
Dương Di nói thầm: "Cũng không biết Chu Tiên Nhân làm sao bắt được nhiều tôm hùm đến như thế, không biết hắn bắt được ở đâu nhỉ."
Dương Minh: "Không biết những khách nhân khác có bắt được hay không, nếu như có ai bắt được thì chúng ta liền có lộc ăn rồi."
Ba người thật sự là bị món tôm hùm đất sốt cay của ngày hôm qua làm cho mê muội, lúc này mãnh liệt gửi hy vọng vào những khách nhân khác.

Bất quá, đến giờ cơm, mấy khách nhân khác cũng là từng người tay không mà đến, sôi nổi oán giận, một con cũng không bắt được.


Đối với kết quả này, Mễ Vị cũng không có gì ngạc nhiên, mùa này tôm hùm đất vốn cũng không còn, bắt được mới kỳ quái đó, nếu muốn ăn phỏng chừng chỉ còn chờ đến sang năm.

Ngay khi mọi người còn đang uể oải, Chu Gia Bảo thảnh thơi đi đến, quan trọng là, trong tay hắn vậy mà còn cầm thêm một cái sọt lớn.

Cái sọt? Cái sọt!!!
Mọi người ở đây, bao gồm cả Mễ Vị, mắt đều sáng lên, ánh mắt bóc lửa nhìn chằm chằm cái sọt trong tay hắn.

"Chu Tiên Nhân, có phải ngươi bắt được tôm hùm đất hay không?" Có người tính tình gấp gáp đã nhào lên hỏi.

Chu Gia Bảo lại lắc lắc đầu, "Ta đâu bắt được, tôm hùm đất trong sông đã không còn con nào rồi."
"Ai, ngay cả ngươi cũng bắt không được, vậy thật sự là không còn rồi." Mọi người thất vọng thổn thức, vừa tưởng tượng tôm hùm đất ăn ngon như vậy, nếm còn chưa có cơ hội nếm, thật nghĩ tới mà thấy tim cũng đau.

Mễ Vị ngược lại không thất vọng như mọi người, nhìn cái sọt Chu Gia Bảo cầm ở trong tay hỏi: "Vậy ngươi cầm cái gì trên tay vậy?"
Chu Gia Bảo đưa cái sọt cho Mễ Vị, nói: "Vốn là ta muốn tìm tôm hùm, nhưng không tìm được, bất quá tìm được chút bò cua, không biết ngươi có thể làm gì được hay không, cho nên ta liền mang đến cho ngươi xem, nếu là không làm được gì thì liền thả đi."
"Bò cua?" Mễ Vị ngay từ đầu còn chưa hiểu bò cua là cái gì, chờ nhìn vào trong sọt vừa thấy, đôi mắt lập tức sáng rỡ, "Là cua nha!"
Còn không đợi Chu Tiên Nhân nói chuyện, những người khác liền thổn thức lên tiếng, "Chu Tiên Nhân, sao ngươi hết chuyện chơi lại đi mang cái thứ này đến, bò cua cái con này, ngay cả tôm hùm đất cũng không bằng, tối thiểu tôm hùm đất còn có chút thịt, bò cua này nó toàn vỏ cứng ngắt thôi."
"Đúng rồi, con này nhìn đen thui, vừa khó coi lại không có thịt, biết ăn như thế nào? Ngươi thật sự cảm thấy cái gì cũng có thể ăn sao?"
"Ngươi nói xem, ngươi tốn sức bắt thứ này về làm cái gì, chẳng lẽ muốn ăn vỏ nó sao? Ngươi đừng có kiếm chuyện làm khó bà chủ chứ."
"Ngươi nhanh chóng đem mấy con này ném đi đi, để đây choáng chỗ chứ được gì."
Chu Gia Bảo bị mọi người nói đến ngượng ngùng, hắn cũng biết bò cua này không hẳn là có thể ăn, nhưng vẫn ma xui quỷ khiến mang đến, cứ cảm thấy bà chủ đây sẽ có biện pháp làm bất cứ thứ gì thành mỹ vị.

Hắn gãi gãi đầu, nhìn Mễ Vị nói: "Xin lỗi nha bà chủ, ta định lấy tới thử một tính, không thể ăn thì thôi, ta mang đi thả."
Mễ Vị nãy giờ muốn nói chuyện vẫn luôn không có cơ hội xen vào, mở mắt trừng trừng nghe những người khác công kích chê bai cua một trận, nếu không phải phải chú ý hình tượng, nàng thật sự muốn gào lên một tiếng, hỏi xem mấy người này đến cùng là có hiểu lầm gì với con cua vậy?.

Ai nói cua không thể ăn, vua phải nói là ăn quá ngon mới đúng! Không những ngon mà còn rất quý, ở hiện đại muốn ăn đều tiếc tiền không dám mua thứ ngon vậy mà ăn kìa.

Người nơi này thậm chí ngay cả tôm hùm đất và cua có thể ăn được đều không biết, thật là mất đi không biết bao nhiêu lạc thú rồi.

Không nên, không nên, phải làm cho bọn họ biết cua là cực kỳ lợi hại.


Mễ Vị nhận lấy cái sọt trong tay Chu Gia Bảo, nói: "Cái này đúng là thứ tốt, ăn rất ngon, ngươi đợi chút, chờ ta làm xong cho ngươi nếm thử."
"Cái này thật sự có thể ăn sao?" Chu Gia Bảo kinh ngạc.

Những người khác nhìn Mễ Vị thật sự xách cua vào trong phòng bếp, có chút há hốc mồm.

"Bò cua cũng có thể ăn? Bà chủ không phải nói đùa chứ?."
"Ta cảm thấy cho dù có thể ăn cũng ăn không ngon, không có thịt, ăn vỏ cứng thì có cái gì mà ngon?"
"Bà chủ tay nghề tốt lắm; nói không chừng cho dù làm vỏ ăn cũng ăn ngon thì sao? Ngày hôm qua, tôm hùm đất kia ta thấy hình như cả vỏ cũng có thể ăn rất ngon thì phải."
"Đúng rồi, ngày hôm qua ta thấy Chu Tiên Nhân ăn tôm hùm ngon đến mức hận không thể cả vỏ cũn nuốt vào luôn."
Xem ra, xuất phát từ tính nhiệm đối với tay nghề của Mễ Vị, mọi người lại bắt đầu mong đợi, vừa hoài nghi lại chờ mong, cũng rất mâu thuẫn.

Mễ Vị vốn muốn hấp cua ăn, nhưng số lượng cua trong sọt không nhiều, cho dù cho mỗi khách nhân nếm một con đi nữa cũng không đủ, cho nên nghĩ nghĩ dứt khoát quyết định làm món cua hầm gà ăn, như vậy vừa ngon lại có thể ăn no.

Mễ Vị bảo Mộc Dịch ra ngoài mua không ít gà trở về, chặt chân gà cùng cánh gà để riêng qua một bên, sau đó dùng những phần gà dư lại bỏ vào trong nồi lớn hầm, làm thành canh gà cho những khách nhân uống.

Đây chính là món đại bổ, mấy khách nhân kia vì lừa ăn mà suốt ngày nói mình thương hoạn muốn bổ một chút, không đúng sao, hôm nay liền cho bọn hắn tha hồ bồi bổ.

Mễ Vị bắt đầu làm thịt cua hầm gà.

Bước đầu tiên, lấy chân gà cùng cánh gà để vào trong nồi luộc, sau đó đem cua đi chà cho sạch, lột bỏ mai, cắt làm tư, lăn qua tinh bột rồi bỏ vào trong chảo dầu thật nóng để chiên sơ, đến khi hai mặt miếng cua đều săn lại thì bỏ ra đĩa.

Lúc này, ba người Dương Minh Dương Di Mộc Dịch cũng không dám xem thường cua nữa, cho dù trong lòng cảm thấy thứ này không thể ăn, nhưng cái gì cũng không dám nói, bởi vì rút kinh nghiệm, nói sẽ bị vả mặt.

Đồng thời cũng nhớ bài học ngày hôm qua, ba người đứng một bên nghiêm túc học, trực giác nói cho bọn hắn biết, thứ này làm ra phỏng chừng còn ngon hơn so với tôm hùm đất.

Mễ Vị thấy bọn hắn học nghiêm túc, liền vừa làm vừa giảng giải, "Sau khi lấy cua ra thì tiếp tục bỏ hành gừng tỏi băm nhuyễn và gia vị vào xào cho thơm, lại cho cái tương chao đỏ mà ta làm này vào, thêm chút đường, bỏ khoai tây vào, kế tiếp là có thể đem cua cùng chân gà cùng cánh gà bỏ vào, đảo đều cho thấm nước sốt, cho thêm ít nước rồi hầm lửa nhỏ..."
Theo Mễ Vị giảng giải, dần dần, trong nồi bắt đầu tản mát ra mùi hương thơm lừng, mùi hương càng ngày càng đậm, chờ thịt cua triệt để ra nồi, chỉ nhìn bề ngoài thôi liền làm cho người ta muốn ngừng mà không được: từng khối khoai tây vàng óng ánh, chân gà và cánh gà tươm đầy nước sốt bóng lưỡng vô cùng kích thích vị giác, ngay cả con cua vốn dĩ thường thường vô kỳ làm cho không ai hứng thú bây giờ đã chân đỏ thịt trắng, phủ đầy lớp sốt tương trở nên đặc biệt mê người, thịt cua như đang hướng về phía người nhìn nó mà vẫy gọi, bảo người ta ăn nó luôn đi.

Mễ Vị đem món cua hầm gà đổ ra, bảo ba người Dương Minh đưa đi cho những khách nhân ở bên ngoài, mỗi bàn một tô nhỏ.

Mấy khách nhân sau khi nhìn thấy thịt cua hầm, đôi mắt đều dựng thẳng.

"Ô cũng quá thơm rồi, bò cua hoá ra phải nấu thế này mới ngon đây!"
"Ôi mẹ ơi, hoá ra bò cua cũng có nhiều thịt như thế này này, thịt này ăn cũng quá thơm, vừa dẻ lại vừa mềm, còn ngon hơn cả thịt kho tàu."
"Vừa mới rồi các ngươi không nói bò cua không thể ăn sao? Hiện tại ăn ngon lành nhất chính là các ngươi! Các ngươi không xấu hổ sao?"
"Hắc, ngươi chớ giả bộ, chẳng lẽ trước đây ngươi đã biết bò cua ăn ngon như vậy sao? Ngươi nếm bò cua rồi à?"
"Ta chưa từng ăn, nhưng ta vừa mới rồi cũng không ồn ào, ta liền biết dựa vào tay nghề bà chủ nhất định có thể làm ăn ngon."

Mấy khách nhân vừa ăn vừa đấu khẩu, nhưng vì mỗi phần thịt cua hầm không nhiều, nói nói một chút là thấy đáy, mấy người này lại không thèm cãi nhau, vội vàng vùi đầu khổ ăn, sợ bị mấy tên ngồi cùng bàn cướp sạch.

Đồ ăn ngon như vậy, ăn ít một ngụm cũng là thua thiệt lớn.
Đến cuối cùng, mỗi bàn khách nhân từ đấu khẩu biến thành đấu tay chân, một đám bắt đầu giành đồ ăn, ngay cả một khối khoai tây cuối cùng cũng luyến tiếc nhường lại.

Bàn duy nhất không xuất hiện loại tình huống này chính là bàn của Chu Gia Bảo, bởi vì cua là do hắn mang đến, Mễ Vị muốn gửi tiền cua tiền hắn, nhưng nói cái gì hắn cũng không nhận, cho nên Mễ Vị mới múc cho hắn một chậu cua hầm thật to để làm tạ lễ, còn gói một phần lại để hắn mang về nhà ăn.
Chu Gia Bảo một mình ngồi đắc ý hưởng thụ thịt cua, nhai kĩ nuốt chậm, cẩn thận nhấm nháp, đợi mấy người khác vét hết nước sốt trong tô trộn cơm ăn xong cả rồi, vẫn còn nhìn thấy hắn ngồi ăn cua vô cùng thỏa mãn, tư vị đó quả thực, thật hận không thể tiến lên giúp hắn ăn hết cho rồi.

Có người không chịu được dứt khoát xin Dương Minh lại cho thêm một phần, đáng tiếc còn lại không nhiều, Dương Minh tất nhiên sẽ không đáp ứng.

Có người dứt khoát trực tiếp hướng về phía phòng bếp hô: "bà chủ, một tô thôi chắc cũng có thể bớt ra được chứ? Lấy cho ta một tô đi, ta mua giá gấp đôi!"
Lại một người nữa hô: "Ta ra giá gấp ba mua một tô!"
Người thứ ba kêu theo: "Gấp ba tính là gì, ta ra giá gấp năm!"
"Ta ra gấp mười!"
"Ta không ra giá, bà chủ tùy tiện kêu giá đi, muốn bao nhiêu cũng được!"
Một cái tiệm cơm trong chớp mắt biến thành phòng đấu giá, lời qua tiếng lại vô cùng ồn ào, Dương Minh gấp đến độ ra sức kêu: "Thật không còn, không có mà bán, đừng kêu nữa."
Đáng tiếc, thanh âm của một mình hắn trong nháy mắt liền chìm nghỉm vào trong tiếng ồn ào của mọi người, các khách nhân này càng kêu càng kích động, một người lại cố rướn cổ lớn tiếng hơn so với một người, nóc nhà cũng sắp bị bọn họ chấn sụp.

Mễ Vị cũng không thể không ra ngoài ngăn lại, dùng chày gỗ gõ gõ bàn, la lớn: "Yên lặng!!!"
Đáng tiếc tiếng nói nàng cũng đánh không lại nhiều người như vậy, cũng bị che mất.

Mễ Tiểu Bảo thấy nương gào lên đến cổ họng cũng muốn rát mà mấy vị thúc thúc đó cũng không nghe, nháy mắt liền xụ mặt, kéo váy Mễ Vị nói: "Nương người đừng hô nữa, để con!"
Nói xong, tiểu gia hỏa có chút hơi hạ người xuống, khí hạ đan điền, hô to một tiếng: "Đừng ồn —— "
Một tiếng này mang theo nội lực mạnh mẽ, lập tức chui vào màng tai mỗi người, chấn động đến lỗ tai người ong ong, làm cho tất cả khách nhân đang tranh nhanh đến đỏ mặt tía tai trong nháy mắt liền chịu không nổi, ngưng tiếng che lỗ tai.

Cả quán nháy mắt an tĩnh lại, mọi người khiếp sợ nhìn qua, cuối cùng dừng ánh lại trên người Mễ Tiểu Bảo chỉ cao có đến đùi Mễ Vị.

Vừa mới rồi là thằng nhóc này kêu lên sao? Sao bọn họ cảm giác như thể Địa Long xoay đầu vậy.

Mễ Vị tán thưởng vỗ vỗ đầu Mễ Tiểu Bảo, lúc này mới nói: "Trong phòng bếp còn có canh gà, các người muốn mua bao nhiêu phần cũng được, dù sao món cua hầm hôm nay là không còn nữa, các ngươi đừng kêu nữa.

Hiện tại, ai muốn uống canh gà mau nói, không thì lát nữa canh gà cũng không có."
Mọi người hai mắt nhìn nhau, sau đó một giây, liền tranh nhau chen lấn kêu: "Muốn muốn muốn, cho ta đến một phần!" Cua hầm không còn, có canh gà cũng được, dù sao bà chủ làm cái gì mà chả ngon chứ, có ngốc mới không muốn.

Cuối cùng cũng trấn an xong, ba người Dương Minh đồng thời nhẹ nhàng thở ra, bất quá nếu cứ như thế này thì làm đồ ăn ngon cũng rất phiền não..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui