Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị


Nghe nàng nói như vậy, các học sinh lập tức thu hồi công kích đối với nàng, đem lửa giận chuyển dời đến bọn người Triệu Công vẫn luôn ngồi không làm gì bên cạnh, bất mãn nói: "Vì sao mấy người không giúp một tay?"
Có học sinh không khách khí chỉ ra: "Vừa mới rồi lúc chờ cơm, chỉ có mỗi một mình tỷ tỷ bận rộn múc cơm, các ngươi động cũng không động, như thế nào, các người mặc kệ có đúng không?"
"Đúng, các người muốn ngồi không lấy tiền lương à?"
Ngay khi đám học sinh kêu la lên thì bọn người Triệu Công liền ý thức được không xong rồi, lúc này quả nhiên bị các học sinh chỉ trích, chuyện này rốt cuộc không thể bình tĩnh ngồi tiếp nữa, muốn giải thích nhưng lại không ngăn được các học đồ nào chưa được ăn cơm đang vô cùng bất mãn, một đám miệng như là súng máy mà bắn liên thanh về hướng bọn hắn.

"Các người đừng nói là định bắt nạt tỷ tỷ mới tới, cho bên chuyện gì cũng giao cho người ta làm đi!"
"Đúng rồi, các người cũng là người phụ trách nấu cơm cho chúng ta, vì sao bắt một mình người ta phải làm nhiều đồ ăn như thế cho chúng ta?"
"Chúng ta nhiều người như vậy, một mình tỷ ấy tất nhiên không làm hết được, các người không giúp một tay là có ý gì? Chẳng lẽ là không muốn làm việc nữa? Nếu các người đã không muốn làm thì có thể bỏ việc đi, thay người khác, đừng chiếm hầm cầu không thèm ị phân."
"Đúng vậy, các người làm như vậy viện trưởng biết không? Muốn chúng ta đi tìm viện trưởng nói không?"
Ở trong này, không ít học đồ đến học đều là hài tử nhà có tiền, cho nên tính tình tất nhiên không phải dễ nhịn, nổi giận lên thật sự có thể nói đến từng từ đâm thẳng vào tim gan, làm cho bọn người Triệu Công không thể phản bác nổi, mồ hôi túa ra, cố tình còn không thể trêu vào những học đồ này, chỉ có thể bị bọn họ chửi đến mức không còn gì lành lặn.

Tức phụ Triệu Công bị các học sinh nói đến chịu không nổi, linh cơ khẽ động, suy nghĩ ra chủ ý, nói: "Chúng ta không phải là cố ý không giúp một tay, mà là, là hôm nay thân thể không thoải mái, đúng vậy, chính là không thoải mái."
Lập tức có học sinh phản bác, "Ngươi lừa quỷ sao, thân thể các người không thoải mái còn không thoải mái cả tập thể à? Năm người đồng loạt không thoải mái? Muốn chúng ta đem các ngươi đi bắt mạch không?"
Tức phụ Triệu Công há hốc mồm, "Ta, ta..."
Triệu Công quả thực sắp bị tức phụ mình ngu xuẩn chọc cho phát khóc, đây là cái lý do nhảm nhí gì thế này! Còn không bằng đừng giải thích.

Hắn bây giờ mới biết Mễ Vị không phải dễ chọc, hoá ra đã sớm đào hố ở chỗ này chờ mình rồi, vậy mà hắn còn chưa nhìn ra, còn đắc chí nghĩ là mình ra oai phủ đầu người ta, kết quả là bị người ta thu thập mình.

Nhưng hiện tại hối hận cũng vô ích.

Triệu Công đành phải đứng ra thành khẩn xin lỗi, "Là chúng ta không tốt, chúng ta sửa, các ngươi chưa ăn no đúng không? Ta...ta...ta sẽ đi nấu cơm cho các ngươi ngay bây giờ, các ngươi chờ chút."
Các học sinh hoàn toàn không ăn trò này, trực tiếp nói thẳng: "Ai muốn ăn đồ ăn ngươi làm, khó ăn muốn chết, chúng ta muốn ăn đồ ăn tỷ tỷ làm!"
Sắc mặt Triệu Công lúc đỏ lúc trắng, mặt già cũng sắp giữ không nổi, nhưng lại không có biện pháp nào với đám học đồ này, cuối cùng đành phải nhìn về phía Mễ Vị xin giúp đỡ.

Mễ Vị giả vờ không nhìn thấy ánh mắt hắn.

Hừ, muốn bắt nạt nàng, nàng cũng không phải để cho người khi dễ.

Trong lòng Triệu Công đau khổ, chỉ cảm thấy mình đúng là vác đá đập chân mình, vì bình ổn oán khí của đám học đồ đành phải kéo mặt mũi xuống, cúi đầu đi đến bên cạnh Mễ Vị, chân tâm thực lòng nói xin lỗi: "Mễ tiểu nương tử, thật sự xin lỗi, hôm nay là chúng ta không tốt, chúng ta về sau nhất định phối hợp với ngươi, ngươi chỉ cần phân phó chúng ta làm."
"Lời này là thật?" Mễ Vị cũng không phải người cứ nắm lấy không buông, lập tức cho hắn một bậc thang.

Triệu Công vội vàng gật đầu không ngừng, "Thật mà, thật mà, về sau tất cả chúng ta nghe theo ngươi."

"Vậy được, vậy sau này ta hy vọng các ngươi cố gắng phối hợp làm việc với ta, ta cũng không phải đến đây đoạt chén cơm của các ngươi, ta chỉ tới nơi này dạy các ngươi trù nghệ, chờ các ngươi học xong, ta liền đi, cho nên không cần thiết phải ôm địch ý với ta."
"Đúng, đúng, đúng, ngươi nói đúng, là ta hẹp hòi, chúng ta sẽ sửa, sau này nhất định theo ngươi học thật tốt." Ngay từ lúc được thông báo, Triệu Công vốn không phục, cảm thấy một tiểu nương tử trẻ tuổi như vậy làm sao có thể có trù nghệ tốt như hắn, làm sao có tư cách dạy hắn chứ! Nhưng cho đến ngày hôm nay hắn mới biết được, trình độ người ta hắn theo không kịp, dư sức làm sư phó hắn.

Nếu có thể học được tay nghề như nàng vậy, quả thực đúng là phần mộ tổ tiên hiển linh đến bốc khói.

Rốt cuộc giải quyết được mấy người này, Mễ Vị cũng không hề sĩ diện, trực tiếp đối mặt với những học đồ chưa ăn cơm nói: "Các ngươi đừng gấp, ta làm mì trứng cho các ngươi ăn, các ngươi chờ một chút nha."
Nghe vậy, các học sinh lập tức không nháo nữa, bởi vì có người lên tiếng nói: "Ta nếm qua món mì của tiệm cơm Thật Mỹ Vị rồi, đặc biệt rất ngon, bọn chúng ta chờ chút đi, lát nữa liền có thể ăn được!"
"A —— quá tốt." Các học đồ vốn đang nổi giận đùng đùng trong nháy mắt biến thành bé ngoan, chen chúc đứng trước cửa sổ phòng bếp chờ Mễ Vị làm mì cho bọn hắn ăn, thuận tiện tò mò muốn nhìn xem nàng làm như thế nào lại ra được mỹ vị như thế.

Mễ Vị cũng nhìn lại bọn họ, bảo Triệu Công lấy bột mì ra, đem bột mì đổ vào trong chậu, bắt đầu nhào bột.

Sau đó mọi người liền thấy hai cánh tay gầy tong teo của Mễ Vị như có được sức lực vô biên, cục bột mì to tướng trong tay nàng ngoan ngoãn nghe lời như một cừu nhỏ, mặc nàng xoa tròn bóp bẹp, chỉ chốc lát sau liền trở nên vừa tròn lại bóng loáng, ngay sau đó lại nhồi nhồi một phen, không đến một chén trà liền lắc ra vô số cọng mì phẩm chất đều nhau tăm tắp.

Bọn người Triệu Công không thể không dâng lên lòng bội phục với Mễ Vị, chính bọn họ cũng biết làm mì, nhưng tuyệt đối không sạch sẽ lưu loát lại nhanh chóng đến như vậy, mà cái thủ pháp kia bọn họ làm không nổi.

Mễ Vị cũng không hề chậm trễ, thả mì vào trong nồi nấu, sau đó thêm một chút cải thìa cùng trứng chần vào nước súp, rất nhanh liền ra nồi.

Mặc dù chỉ là một món mì vô cùng đơn giản, nhưng sắc hương vị đều đầy đủ, khi mở nồi ra quả thực đem toàn bộ không khí đều có mùi thơm đến mê người, làm cho đám các học đồ mỗi người tâm tình kích động.

Mễ Vị bảo các học đồ xếp thành hàng, tuần tự từng người bước đến.

Bọn học đồ này cũng nghe nàng lời nói, ngoan ngoãn xếp thành hàng chờ, cả đám vừa đứng vừa nôn nóng nhìn về phía vắt mì, dáng vẻ như đang trông mòn con mắt.

Mễ Vị vốn định tự mình động thủ múc mì cho các học đồ, nhưng lúc này Triệu Công chủ động mở miệng ôm việc: "Ngươi bận rộn đến bây giờ khẳng định mệt mỏi, phát mì để chúng ta tới làm, ngươi đến một bên nghỉ một lát đi."
"Vậy được, kế tiếp liền giao cho các ngươi." Mễ Vị thật sự rất mệt mỏi, trực tiếp đi đến một bên nghỉ ngơi.

Lúc này đây mỗi học đồ đều có được một phần mì, cả đám ngồi vào bàn vùi đầu khổ ăn, húp sùm sụp, toàn bộ nhà ăn đều là tiếng hút mì húp nước, ngoại trừ ra thì chả còn ai nói năng gì, cảnh tượng đó nhìn thôi cũng thấy đồ sộ, đồng thời cũng làm cho bọn người Triệu Công triệt để thấy được tay nghề của Mễ Vị, thật không thể khơi lên một tia không phục hay bất mãn nào.

Nữ nhi của Triệu Công, tiểu Mai, nhìn các học đồ ăn thật sự là không chịu nổi, dày mặt nhìn Mễ Vị lấy lòng hỏi: "Ta có thể ăn thử một chén mì hay không?"
Mễ Vị gật gật đầu, "Trong nồi còn đó, muốn ăn thì tự múc đi."
Lời này vừa nói ra, không chỉ mỗi Triệu Tiểu Mai, ngay cả hai tên đồ đệ kia đều vội vàng vọt tới bên nồi múc cho mình một chén mì để ăn, ba người bưng chén ngồi chồm hổm trên mặt đất cùng nhau húp sùm sụp, đầu cũng không nâng lên một chút.

Triệu Công nhịn không được che mặt, cảm giác cái mặt già này của ông đều bị bọn nó vứt sạch.


Cuối cùng dứt khoát từ bỏ cái sĩ diện gì đó, cầm lấy chén, cũng múc cho mình một chén mì, dù sao hắn cũng hiếu kì muốn biết đến cùng là ngon bao nhiêu đây.

Chờ khi nếm được hương vị, hắn thở dài, không thể không thừa nhận tài nấu nướng của mình thật nếu so với tiểu nương tử này còn không bằng nấu cơm cho heo ăn, cũng không biết hắn lấy đâu ra tự tin muốn làm người ta nhìn sắc mặt mình.

————
Bữa cơm đầu tiên sau khi đến học viện Thánh Y liền như thế mà hạ màn, sau bữa cơm, tức phụ Triệu Công dẫn theo nữ nhi cùng hai đồ đệ chủ động ôm lấy chuyện rửa chén cùng quét tước, để Mễ Vị nghỉ ngơi thật tốt, dù sao buổi chiều còn một bữa nữa cần phải làm cho các học đồ ăn.

Mễ Vị nghỉ ngơi đến đầu giờ Thân buổi chiều liền bắt đầu làm cơm tối.

Lúc này, năm người Triệu Công đều tích cực theo sát phía sau nàng hỗ trợ, vừa hỗ trợ vừa học tập.

Cơm tối cần thanh đạm, cho nên Mễ Vị hầm một nồi cháo gạo kê, lại làm thêm mấy cái bánh bao.

Cháo gạo kê rất đơn giản, nàng tiện tay liền làm xong, bảo một đồ đệ của Triệu Công nhóm lửa giùm rồi để đó, sau đó bắt đầu làm bánh bao.

Triệu Công thấy nàng phải làm bánh bao, lập tức tự đề cử mình: "Cái món chiên xào gì đó của ngươi ta không biết làm, nhưng bánh bao thì ta biết, ta đã làm rất nhiều năm, để ta, để ta làm cho, ngươi đứng một bên nhìn là được."
Trong lòng Mễ Vị cũng muốn biết hắn ở trình độ thế nào, liền không phản đối, lui qua một bên để hắn làm.

Triệu Công có lòng muốn biểu hiện thật tốt trước mặt Mễ Vị, cho nên đặc biệt nghiêm túc, lấy tất cả bản lĩnh của mình ra, xắc đồ ăn cũng múa đao xắc thật lưu loát, xắc xong chạy đến trên giá chọn lựa dược liệu, vừa cầm lên một loại dược liệu bình thường vẫn quen dùng, nhìn nhìn một chút lại cảm thấy không tốt, lắc đầu buông xuống, lại lựa một loại khác, nhưng chọn hết non nửa chén trà đều cảm thấy không tốt, cuối cùng khẽ cắn môi lấy mấy dược liệu do chính mình thu thập đem ra, hơi tự đắc nhìn Mễ Vị nói: "Dược liệu này gọi là Hồng Tinh Thảo, đây là do ta cố ý tìm về, ăn vào có thể cường thân kiện thể còn không nói, còn có thể mắt sáng tinh thần tỉnh táo.

Dược liệu này không phải dễ trồng, ta cũng chỉ có một chút thế này thôi."
Mễ Vị:...!
"Lão Triệu à, dược liệu này ông cất đi, không cần bỏ vào đâu, vẫn là để ta nêm nếm gia vị cho."
"Sao, không thêm dược liệu à? Vậy làm sao có thể được." Triệu Công hỏi: "Có phải dược liệu này ngươi không hài lòng hay không? Vậy có thể đổi, trong phòng bếp còn không ít mấy dược liệu khác."
Mễ Vị lắc đầu, vừa thêm gia vị vừa nói: "Ông đừng vội, ông xem ta bỏ gia vị, chờ bánh bao ra nồi rồi ông lại nếm thử, nhìn xem cái bánh bao không thêm dược liệu và có thêm dược liệu khác nhau ở chỗ nào."
"Vậy, vậy cũng được." Triệu Công tuy rằng cảm thấy Mễ Vị đàn làm bậy làm bạ, nhưng xuất phát từ chuyện mới vừa xảy ra, vẫn không nói nhiều, đứng ở một bên nhìn nàng bỏ gia vị, nhìn một chút liền kinh ngạc, bởi vì Mễ Vị bỏ thêm rất nhiều thứ hắn chưa hề nghĩ tới, một ít mấy loại cây cỏ mọc hoang ven đường vậy mà nàng cũng lấy ra làm gia vị mà dùng.

Triệu Tiểu Mai nhanh mồm nhanh miệng, trực tiếp lên tiếng ngăn cản nói: "Ai da, sao ngươi lại thả bậy thả bạ mấy cái thứ này vào, mấy cái này khó ăn muốn chết, súc sinh còn không thèm ăn, ngươi bỏ vào trong nhân bánh bao thì làm sao mà ăn?"
Triệu Công đánh nàng ta một cái, "Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy!"
Triệu Tiểu Mai phẫn nộ ngậm miệng lại, nhưng vẫn là không phục.


Mễ Vị cười nói: "Cái này gọi là bát giác, là một loại gia vị rất tốt, thêm vào sẽ ngon miệng, còn ăn rất thơm, nhưng sau khi bỏ vào hoà tan được mùi vị của nó rồi, nhớ vớt xác ra bỏ, chứ không thì ăn vào miệng xác thật không dễ chịu."
Triệu Tiểu Mai không nói gì, nhưng trong ánh mắt hiển nhiên là không quá tin, ngay cả những người khác cũng không tin lời này của Mễ Vị.

Mễ Vị cũng không quan tâm bọn họ tin hay không, làm xong bánh bao liền trực tiếp dùng lồng hấp to hấp bánh, chỉ sau một nén hương liền hấp chín, từ trong lồng hấp tản mát ra một mùi thơm lừng thật khó tả.

Mễ Vị mở lồng hấp, lấy ra mấy cái bánh bao bên trong đưa cho bọn hắn, "Đây, nếm thử xem hương vị thế nào."
Mấy người Triệu Công ai cũng lấy một cái, cũng không ngại nóng mà liền cắn xuống, một ngụm vào liền nóng đến hít khí "phù phù", nhưng không nỡ nhổ ra, bởi vì thật sự là ăn quá ngon, da mềm thơm ngọt, nhân bánh mỹ vị, cắn một cái quả thực làm cho đầu lưỡi người ta cũng muốn rơi luôn.

"Ngươi làm bánh bao sao lại ăn ngon như vậy!" Đôi mắt Triệu Tiểu Mai mở ra tròn xoe.

Mễ Vị: "Vừa rồi ta làm như thế nào các người cũng nhìn thấy mà, các ngươi dựa theo cách ta làm như vậy, cũng sẽ làm ra rất ngon."
Triệu Tiểu Mai lập tức liền ngã theo chiều gió, "Ta đi theo tỷ tỷ học nha, về sau ta sẽ dựa theo phương pháp của tỷ mà làm, ta cũng muốn làm ra bánh bao ăn ngon như vậy.

Còn nữa, cái bát giác mà ban nãy tỷ nói á, tối nay ta liền đi hái, thêm vào ăn ngon thật luôn, hoá ra một thứ ta đến nhìn cũng lười để mắt lại có thể làm gia vị ngon đến như vậy."
Mễ Vị đang muốn nói chuyện, bên ngoài liền truyền đến một trận tiếng chân chạy điên cuồng, dọa mọi người nhảy dựng, nháy mắt sau đó liền thấy một đoàn học đồ tràn vào nhà ăn, như thổ phỉ vào thôn mà vọt tới trước cửa sổ chờ cơm, lớn tiếng hỏi: "Làm cơm xong chưa?"
"Đói bụng, đói bụng quá, nhanh cho chúng ta cơm với."
À, thì ra là vội vã tới ăn cơm.

Tức phụ Triệu Công bất mãn nói thầm: "Bình thường ăn cơm cũng không thấy bọn họ tích cực như vậy, khoảng thời gian trước, có xin bọn họ đến cũng không đến, hôm nay thì ngược lại, cả đám chạy còn nhanh hơn thỏ, thật giống như quỷ đói đầu thai."
Một đồ đệ trong phòng bếp nhanh mồm nhanh miệng nói: "Sư nương, người cũng không nhìn một chút xem cơm chúng ta làm cùng cơm của Mễ tiểu nương tử làm khác biệt nhau bao nhiêu, đổi thành Mễ tiểu nương tử nấu cơm, nếu là ta, ta cũng gấp đến ăn."
"Hắc, thằng ranh con này, ngươi cũng giỏi quá há." Tức phụ Triệu Công bị nói đúng thật mất mặt, giơ tay muốn đánh hắn, bị hắn lủi một bước tránh thoát, chỉ vào bên ngoài bên ngoài cửa sổ nói: "Sư nương, người nhanh nhanh hỗ trợ phát cơm nha, bên ngoài người đông đến không được rồi kìa."
Tức phụ Triệu Công trừng mắt nhìn hắn một cái, quay đầu ra bên ngoài thoáng nhìn, hoắc, vừa thấy liền dọa bà ta giật mình.

Mới vừa rồi chỉ có khoảng hơn hai mươi người đến, lúc này mới nói hai câu thì nhà ăn đã liền chật ních học đồ, trước cửa sổ xếp thành một hàng dài, xếp một hàng dài đến tận ngoài cửa lớn, tình cảnh này thật là gặp cũng chưa từng gặp lần nào.

Hay thật đấy, đây là toàn bộ học đồ của học viện đều đến không sót ai nha.

Không chỉ học đồ đến, ngay cả mấy tiên sinh lên lớp giảng dạy cũng đến, liên tục hơn mười tiên sinh cũng lục tục cùng nhau đi vào nhà ăn.

Các tiên sinh đều được phân cho phòng ở ở phía sau học viện, người nhà cũng ở cùng một chỗ, bọn họ thường không ăn cơm ở nhà ăn, đến giờ cơm đều trực tiếp về nhà ăn cơm.Cho nên khi các học đồ nhìn thấy các tiên sinh đến, liền ồn ào kinh ngạc, có người hoạt bát lớn gan trực tiếp hỏi: "Tiên sinh, mọi người tới nhà ăn làm gì vậy?"
Vị tiên sinh đi đầu trừng mắt, "Đến nhà ăn còn có khả năng làm gì, chẳng lẽ đến nhà ăn ngủ sao?"
Lời vừa nói ra, các học đồ đều ha ha cười lên, lại có học đồ hỏi: "Tiên sinh, có phải mọi người có tin trong nhà ăn của chúng ta có thần bếp đến cho nên mới đến nếm thử?"
"Bày đặt thông minh!" Tiên sinh cười mắng một câu.

Các học đồ vẫn rất tôn trọng tiên sinh, không để cho các tiên sinh xếp hàng, các học đồ xếp hàng phía trước còn trực tiếp giúp các tiên sinh lấy cơm, mọi người xếp phía sau tất nhiên cũng không ý kiến.

Nhìn cháo và bánh bao ở trên bàn, một lão giả tóc bạc cười nói: "Ngoại trừ thơm một chút, cũng không nhìn ra có gì quá đặc biệt a, sao mấy đứa học đồ này lại mê mẩn đến như vậy chứ? Lúc cơm giữa trưa xong còn thảo luận không ngớt, cả khoá buổi chiều cũng không đứa nào ngồi yên, mới vừa hết khóa liền co chân chạy về hướng nhà ăn."

Một tiên sinh khác chừng bốn mươi tuổi nói: "Còn không phải vậy sao, bọn ranh con này xế chiều hôm nay toàn nghĩ đến chuyện ăn cơm, thảo dược cũng đào sai hết mấy gốc, làm ta tức muốn chết."
Một tiên sinh khác lại nói: "Các ngươi có là cái gì, một đệ tử của ta còn đang bình ổn thanh lãnh như vậy, mới nghe tiếng báo hết khoá liền vắt giò chạy tít ra ngoài, dép rơi cũng không thèm nhặt, ta nhìn cũng nhìn không nổi."
"Nghe nói đầu bếp nấu cơm này là Cốc chủ chúng ta tự mình đi mời tới, tay nghề chắc chắn là không tồi đâu, ngươi không thấy hôm nay các học đồ đều không bảo người nhà đến đưa cơm, toàn chạy tới nhà ăn ăn cơm sao, vậy rõ ràng trù nghệ của đầu bếp này không tầm thường a." Vị tiên sinh này nói xong liền chỉ chỉ cái bàn ăn bên cạnh mình, "Ngươi nhìn xem, cả đám bọn nó ăn ăn, đầu cũng sắp vùi vào trong bát rồi."
Mọi người theo ánh mắt của hắn nhìn lại, mấy đứa này hay thật, cả một bàn chúng nó không một ai ăn cơm nhã nhặn, cả đám húp sùm sụp, cắn ba ngụm đã hết một cái bánh bao, rất giống như người mấy trăm năm chưa từng ăn cơm vậy.

Lão tiên sinh lớn tuổi nhất bình sinh cũng rất cổ hũ, chú ý nhất là lễ nghi, giờ phút này nhìn thấy các học đồ quăng hết lễ nghi ăn uống bình thường ra sau đầu, tức giận đến râu cũng nhếch lên, trách cứ: "Ngươi xem các ngươi giống bộ dáng gì! Quy củ dạy các ngươi vất ở đâu rồi? Lễ nghi đâu?"
Các học sinh bị hắn mắng, đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu nuốt ngụm bánh bao trong miệng xuống, sau đó cẩn thận từng li từng tí lại mở miệng cắn bánh bao, không dám há to miệng nhét vào như vậy nữa.

Tiên sinh trẻ tuổi hơn một chút vội vàng hoà giải nói: "Chúng ta cũng ăn đi, đừng để nguội.

Đây, đây, Vu lão, ngài mau ăn đi, ăn xong ta còn muốn thỉnh giáo ngài chút vấn đề."
Vu lão lúc này mới bỏ qua cho đám học đồ kia, cầm lấy bánh bao ăn, kết quả một ngụm đi vào liền vô cùng sửng sốt, bởi vì không nghĩ đến hương vị sẽ ngon đến như vậy; có thể nói là ngon đến mức hắn chưa bao giờ được thưởng thức.

Một tiên sinh khác nói: "Cái bánh bao này quá ngon, trách không được lại làm cho đám học đồ của chúng ta mê mẩn đến như vậy."
"Thật không hổ danh là đầu bếp do đích thân Cốc chủ chúng ta mời tới, tay nghề thật quá tuyệt, bánh bao và cháo thôi mà cũng có thể làm ngon như vậy, món khác khẳng định càng ăn ngon, trưa mai ta cũng tới nếm thử."
"Ta cũng tới, chúng ta cùng nhau đi đi, cái này thật ngon hơn đồ ăn trong nhà nhiều."
"Không biết một lát có còn hay không, ta muốn mang hai cái về cho người nhà nếm thử."
"Đợi lát đi hỏi, nếu còn ta cũng mang một chút."
Mấy vị tiên sinh sư vừa nói vừa ăn, bất tri bất giác tốc độ ăn cơm liền càng lúc càng nhanh, miệng cũng càng lúc càng mở lớn, một cái bánh bao cắn ba ngụm đã giải quyết xong, khi uống cháo cũng vì uống quá nhanh mà không tự chủ phát ra tiếng sùm sụp.

Đám học đồ bên cạnh vừa mới bị chửi lặng lẽ quay đầu nhìn chăm chú vào bọn họ, nhưng các tiên sinh ăn quá mức nhập tâm, hoàn toàn không phát hiện.

Vẫn là Vu lão chú ý tới ánh mắt một lời khó nói của những học đồ này trước, động tác ăn chợt ngưng lại, lúng túng ho khan, nhỏ giọng nói: "Chú ý dáng vẻ!"
Các tiên sinh khác bị hắn nhắc nhở như thế mới phát hiện mình vừa rồi cũng ăn như quỷ đói đầu thai, lập tức mặt già đỏ ửng, sau đó giả vờ không thấy ánh mắt của các học đồ, chậm rãi, bất động thanh sắc hạ tốc độ ăn của mình chậm lại.

Đám học đồ có không ít người đều nhìn thấy động tác nhỏ của các tiên sinh, liền vùi đầu cười trộm.

Mễ Vị tổng cộng làm hơn 3100 cái bánh bao, dựa theo lượng ăn bình thường của các các học sinh, vốn dĩ phải còn thừa lại, nhưng cuối cùng một cái vũng không thừa, không chỉ không thừa mà còn chưa đủ.

Rất nhiều người ăn no xong, nuốt không nổi nữa vẫn còn muốn đóng gói chút bánh mang về ăn khuya đáng tiếc cuối cùng bánh bao không đủ, chỉ có thể tiếc nuối đi về.

Chờ các học sinh đều đi hết sạch, Mễ Vị giao những việc còn lại cho bọn người Triệu Công, nàng thì ngồi xe ngựa trở lại tiệm cơm Thật Mỹ Vị, trực tiếp đi tìm Vu Khiêm Hòa, nhờ hắn hỗ trợ mình viết sách nấu ăn.

Không có cách nào nha, tuy rằng nàng có thể nhận biết được mặt chữ, nhưng chuyện viết chữ thì lại là một chuyện khác.

Nàng phải nhanh chóng viết ra quyển sách nấu ăn đó một chút, sau đó đổi lấy Hồng Nhan Tuỷ của Gia Cát Minh Nghi, sớm ngày nghiên cứu chế ra giải dược..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui