Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị


Ngày hôm qua bé mập nói sẽ xin phép phu tử, xem ra thật sự là xin nghỉ, nhưng mà sao còn mang theo ba tiểu hài đến?
Mễ Vị nhịn không được hỏi Phùng Tử Ngạn: "Tiểu công tử, ba vị tiểu công tử khác là ai vậy?"
Con ngươi Phùng Tử Ngạn đảo một vòng, nói: "Bọn họ là huynh đệ trong nhà ta, ta dẫn đến cùng nhau ăn, bên này ngươi không phải nói có thể mang theo ba người sao?"
Hoá ra là huynh đệ, Mễ Vị gật gật đầu, vẫn nhịn không được hỏi: "Các ngươi sao lại đến có một mình vậy? Không dẫn hạ nhân sao?" Bốn hài tử đi với nhau lỡ gặp nguy hiểm thì sao bây giờ.
Bé mập bị hỏi không kiên nhẫn, "Sao ngươi có hỏi hoài như vậy, ta muốn ăn kem sữa tươi với bánh ngọt ngàn tầng, nhanh lên mang cho chúng ta."
Nó không muốn nói Mễ Vị cũng không tiện hỏi dồn, đành phải dẫn bọn nhỏ vào chỗ ngồi, sau đó mang cho bọn nó mỗi người một phần kem sữa tươi và một phần bánh ngọt ngàn lớp.
Phùng Tử Ngạn từ ngày hôm qua đã bắt đầu mong đợi, lấy được bánh ngọt liền một khắc cũng không chần chờ, khẩn cấp nhét vào miệng, ngay cả thìa đều lười dùng, chung quanh miệng lập tức dán lên một lớp kem, thành một con mèo hoa nhỏ.
Bánh ngọt vừa vào miệng, Phùng Tử Ngạn liền bị hương vị ngọt ngào thơm phức của bánh ngọt làm cho chấn kinh, không nghĩ đến thật sự sẽ ngon như vậy, so với mấy món bánh ngọt nó từng ăn thật ngon hơn không biết gấp bao nhiêu lần.

Điều này làm cho nó kìm lòng không đặng há miệng càng lớn, toàn bộ ăn như lang thôn hổ yết, tướng ăn quả thực không thể nhìn.
Ba tiểu hài khác cũng không kém bao nhiêu, mỗi đứa đều ăn thành con mèo hoa nhỏ.
Bất quá, theo như cách ăn này của Phùng Tử Ngạn, một phần bánh ngọt còn chưa đủ cho nó ăn năm ngụm, sau khi ăn xong, nó vẫn chưa thỏa mãn lè lưỡi liếm kem ở chung quanh miệng, liếm xong lại lần lượt liếm hết mấy ngón tay mình, kết quả càng liếm càng nghiện, nhìn về phía Lý Nhị Mai bảo: "Cho ta thêm mấy phần nữa, một phần làm sao đủ ăn."
Hai đứa tiểu hài hắn dẫn đến cũng vừa liếm khóe miệng vừa gật đầu nói: "Đúng đúng, Lão Đại, chúng ta cũng muốn ăn thêm mấy phần, ăn quá ngon, chúng ta còn chưa ăn đủ thèm."
Lý Nhị Mai khó xử nói: "Nhưng mà tiểu công tử, ngày hôm qua đã nói rồi cơ mà, một người chỉ có thể ăn một phần bánh ngọt cùng một phần kem sữa tươi thôi."
"Ngươi sao cứ lải nhải như thế!" Phùng Tử Ngạn bất mãn vỗ bàn, "Cùng lắm thì tiểu gia đây tư ta trả tiền mua, không cần các ngươi miễn phí có được không? Tiểu gia ta có tiền, các ngươi có bao nhiêu đem lên cho ta bấy nhiêu!"
"Chuyện này..." Lý Nhị Mai đành phải đi hỏi ý Mễ Vị, Mễ Vị thản nhiên nói: "Nói bán hết rồi."
Phùng Tử Ngạn cũng mặc kệ cái gì bán hết hay không bán hết, chỉ biết yêu cầu của mình không được thỏa mãn.

Nó lớn lên trong ngàn vạn sủng ái, đi đến nào người khác cũng phải nghênh đón, gật đầu lấy lòng, duy nhất một lần không thuận lợi chính là Mễ Tiểu Bảo đánh nó, không nghĩ tới nương Mễ Tiểu Bảo cũng dám đối với nó không khách khí như thế.

Nó nộ khí tràn đầy, trực tiếp nổi giận đùng đùng mà chạy vào trong phòng bếp, phát huy đầy đủ tính xấu của tiểu bá vương, một chân liền đá một cái ghế đặt ở cạnh cửa ngã trên mặt đất, phát ra vang động rầm một cái, sau đó chỉ vào Mễ Vị cả giận nói: "Ta lệnh cho ngươi lập tức đem bánh ngọt cho tiểu gia, không thì hôm nay ta liền đập tiệm của ngươi, để ngươi không ở được trong kinh thành này nữa!"
Mễ Vị hiện tại vô cùng muốn lột quần đứa trẻ này ra hung hăng đánh một trận, đánh cho mông nó sưng lên luôn, mấy đứa nhóc tiểu bá vương thế này là quá thiếu giáo huấn!

Nhưng không đợi Mễ Vị động thủ, lưng áo phía sau bé mập liền bị người xách lên, cả người bị nhấc bổng lên trời.
Bé mập hoảng sợ, hai tay hai chân theo bản năng quơ loạn xạ lên, "Là ai! Đứa nào to gan lớn mật dám động tiểu gia ta? Ta sẽ làm thịt ngươi!"
Hiên Viên Tố mặt vô biểu tình, trực tiếp nắm theo bé mập đi vào hậu viện, dùng dây thừng hai cái ba cái trói nó lên, sau đó treo trên cây to ở hậu viện.
Lúc này bé mập đã thành một cái bánh chưng to béo, ra sức giãy giụa trên không trung còn mắng to: "Các ngươi biết ta là ai không? Cũng dám đụng đến ta, ta sẽ nói gia gia ta đem các ngươi nhốt vào đại lao, các ngươi chết chắc rồi!"
"Đồ con rùa, có bản lĩnh ngươi thả ta xuống, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!"
"Đồ khốn khiếp, ngươi thả ta xuống dưới, ta cho ngươi ngoan ngoãn gọi ta gia gia."
Mễ Vị: Miệng nợ như thế, nàng rốt cuộc hiểu được vì sao Tiểu Đầu Trọc vì sao muốn đánh nó.
Mặt Hiên Viên Tố lộ vẻ không kiên nhẫn, trực tiếp lấy một cục vải bố to, mũi chân chấm một chút bay lên giữa không trung, nhanh chóng chặn vào miệng bé mập, thằng bé giờ chỉ có thể phát ra tiếng "Ô ô" lo lắng.
Vốn Mễ Vị không đành lòng đối đãi một đứa nhỏ như thế, còn muốn bảo Hiên Viên Tố thả người xuống dưới, kết quả hiện tại nàng cảm thấy hãy để cho đứa nhỏ này ở trên đó một hồi đi, giáo huấn lâu một chút cũng tốt.
Ba đứa hài tử kia nhìn đến Lão Đại của mình bị trói, vậy mà vô cùng không có nghĩa khí bỏ chạy ra ngoài, làm re vẻ hung dữ đứng cùng một chỗ xa xa mắng, bảo Hiên Viên Tố thả Lão Đại xuống, nhưng mà bị một ánh mắt của Hiên Viên Tố ném qua liền sợ tới mức không dám lên tiếng, một đám co lại như chim cút đứng dưới tàng cây bất lực nhìn "Bánh chưng" Lão Đại giữa không trung.
Mắt thấy mấy tên tiểu gia hỏa này đã an phận, Mễ Vị cũng không quan tâm nữa, tiếp tục đi chiêu đãi khách nhân phía trước.
Vừa lúc Trương Hóa Lang xoa xoa tay hà hơi sưởi ấm từ bên ngoài tiến vào, vừa tiến đến liền đưa mắt tìm Lý Nhị Mai, chờ khi nhìn thấy Lý Nhị Mai lập tức nhếch miệng cười một tiếng, Lý Nhị Mai thấy hắn cười liền ngượng ngùng cúi đầu.
Mễ Vị:...!Đúng là mùi yêu đương lúc nào cũng chua nhất.

Nàng trước đây cũng hơi quá vô tâm rồi, hai người này mắt đi mày lại ngay dưới mắt của nàng vậy mà nàng cũng không chú ý.
Hai người mắt đi mày lại xong, Trương Hóa Lang lúc này mới đem đồ vật thu ở bên ngoài ra giao cho Mễ Vị, sau đó nói: "Ta mới vừa đầu ngõ đến đây, nhìn thấy cái cửa tiệm ở đầu ngõ kia đột nhiên vắng lạnh không ít, ta liền hỏi thăm một chút, hoá ra đầu bếp tiệm kia đổi người rồi, tay nghề của đầu bếp hiện tại không bằng trước cái kia, chỉ làm được mấy món bình thường, tuy rằng giá cả cũng rẻ, nhưng lại không có khách nhiều như trước."
Lý Nhị Mai nghe được tin tức này, cao hứng muốn chết, "Trách không được mấy ngày nay tiệm bọn họ không đi bắt chước đồ ăn nhà chúng ta làm nữa, nhất định là đầu bếp mới đổi không làm được, chuyện này thật quá tốt, xem bọn hắn còn dám cướp sinh ý của chúng ta nữa không."
Trương Hóa Lang gãi gãi đầu, nói: "Bất quá chỗ tiệm bọn hắn hiện tại cũng học theo bà chủ làm trò rút thăm miễn phí, mỗi ngày rút ra ba người miễn phí lận."
Nụ cười trên mặt Lý Nhị Mai biến mất, nàng ta cả giận nói: "Sao lại có thể không biết xấu hổ đến mức đó chứ, chúng ta làm cái gì hắn liền làm cái gì, cũng quá ghê tởm rồi!"
Mễ Vị vỗ vỗ bả vai nàng ta, "Được rồi, tức cái gì, chúng ta làm tốt chuyện của mình là được, người khác thế nào chúng ta không xen vào, chỉ cần hương vị tốt, sẽ không sợ bị đoạt sinh ý." Hơn nữa nàng cảm thấy đối phương đúng là đang tự tìm đường chết, hết giảm nửa giá lại đến ăn miễn phí, cứ lỗ vốn lâu dài như vậy thế nào cũng dẹp thôi.
Lý Nhị Mai lúc này mới  im miệng không còn bất bình.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên một đám người xông vào, có mấy nam nữ quý khí bức người giữa đám hộ vệ, trong đó hai  phụ nhân ăn mặc lộng lẫy trẻ tuổi vừa tiến vào liền đầy mặt sốt ruột tìm chung quanh, không tìm được cái muốn tìm liền lo lắng hỏi: "Hài tử đâu? Không phải nói đến nơi này sao?"
Những người này người Mễ Vị cũng không biết là ai, nhưng gã hầu bên cạnh bọn họ thì nàng lại nhận ra, đây còn không phải là gã hầu hôm qua đến cùng với bé mập sao.

Gã hầu mở miệng hỏi Mễ Vị: "Thiếu gia nhà ta đâu?"
Trong lòng Mễ Vị lộp bộp một cái, nói thầm không tốt, chẳng lẽ là  người nhà bé mập tìm tới? Mẹ ơi, nếu bọn họ nhìn thấy  bé mập giờ phút nàyđã thành một cái bánh chưng, phỏng chừng sẽ nổi đóa lên.
Vừa mới thu thập  tiểu hài nhà người ta xong, một giây sau người lớn trong nhà liền tìm đến, vận khí này cũng đủ kém.
Mễ Vị  cười ha ha, cố gắng che giấu sự chột dạ của mình, "Các ngươi lại đây có chuyện gì không?"
Gã hầu mở miệng giải thích: "Thiếu gia nhà ta hôm nay dẫn theo  ba vị tiểu thiếu gia khác từ học đường vụng trộm trốn ra ngoài, tìm khắp nơi đều không thấy, ta đoán hẳn là tới chỗ này, thiếu gia nhà ta và ba ba vị tiểu công tử khác có ở đây hay không?"
Hôm nay tiểu thiếu gia nhà mình vốn muốn nghỉ học, lão gia lão phu nhân trong nhà tất nhiên không đồng ý, nhưng không nghĩ đến tiểu thiếu gia mặt ngoài thì không nói gì, sau lưng lại len lén trốn từ trong học đường ra, còn rủ theo ba vị tiểu công tử cùng trường nữa.

Khi bọn họ phát hiệnkhông thấy mấy đứa bé đó, gấp đến độ lập tức thông tri các phủ phái người tìm kiếm, nhưng tìm như thế nào cũng không tìm được, sau cùng hắn mới nghĩ tới tiệm cơm Thật Mỹ Vị, lúc này mới dẫn người tìm lại đây.
Phụ nhân trẻ tuổi phục trang đẹp đẽ dẫn đầu đầy mặt không kiên nhẫn chất vấn Mễ Vị: "Con của chúng ta đến cùng có đến nơi này hay không?!"
Mễ Vị đang tại suy nghĩ nên  trả lời như thế nào mới tốt, còn chưa kịp mở miệng thì từ trong hậu viện một đứa bé lao tới, lập tức nhào vào trong ngực một vị phụ nhân trong đó gào khóc, gấp đến độ làm phụ nhân vội hỏi hắn làm sao.
Tiểu hài nhi chỉ vào Mễ Vị nức nở nói: "Nàng ta không cho chúng ta ăn, còn đem Lão Đại treo ở hậu viện."
"Cái gì!" Chuyện này giống như quăng ra một trái pháo, cả đám người sôi nổi tiến về phía sau viện, tất nhiên nhìn thấy bé mập bị trói thành "bánh chưng".
Bé mập nhìn thấy phụ mẫu mình đã đến, lập tức gọi ô ô, ra sức giãy dụa.
"Ngạn nhi của ta! Mau mau nhanh lên, còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đưa thiếu gia xuống a." Phụ nhân sốt ruột hoảng sợ bảo đám người hầu thả người.

Bé mập vừa được thả xuống liền chỉ vào Mễ Vị méc: "Phụ thân, mẫu thân, ả ta đánh ta, còn trói lại ta lại, treo ta lên, các người phải báo thù cho ta!"
Mễ Vị che trán, cảm giác hôm nay không xong rồi.
Quả nhiên, mẫu thân bé mập Phùng thiếu phu nhân ánh mắt như dao, bắn về phía Mễ Vị, hai lời không nói liền chỉ tay: "Người đâu, trói tiện phụ này lên cho ta!"
Mễ Vị vội vàng vẫy tay, "Đợi đã, sự tình không phải như thế, nghe ta giải thích."
Phùng Như Khanh, phụ thân của bé mập, trực tiếp ngắt lời Mễ Vị, quát mắng: "Ngươi thật to gan, đồ tiện dân mà dám xuống tay với người Phùng gia ta, còn giải thích cái gì,  mang đi cho ta!".


Kiếm Hiệp Hay
Bọn thị vệ nghe lệnh liền muốn đi lên bắt lấy Mễ Vị, còn chưa đụng tới quần áo Mễ Vị thì cả đám liền kêu thảm một tiếng, lập tức bay ngược ngã văng ra ngoài.
Mọi người giật mình, bên tai liền nghe được một  thanh âm lạnh nhạt, "Người là ta trói."
Mọi người theo thanh âm nhìn lại, liền thấy bên cạnh cái bàn đá vốn dĩ không một bóng người đột nhiên xuất hiện một nam nhân, toàn thân huyền y, khuôn mặt lạnh lùng, giờ phút này mặt không một biểu tình nhìn bọn hắn.
"Lạch cạch ——" cái quạt trên tay Phùng Như Khanh rơi cạch xuống đất, nhưng hắn lại không thèm để ý quan tâm chút nào, cả người ngơ ngác nhìn chằm chằm Hiên Viên Tố,  biểu tình kinh ngạc, dần dần, trong thần thái kinh ngạc lại pha chút e ngại, "Hiên Hiên Hiên..." Hiên Viên Tố!
Hiên Viên Tố mặt không thay đổi nhìn hắn, đột nhiên khóe miệng cong lên một chút, "Tiện dân? Ngươi nói ai?"
Phùng Như Khanh bị nụ cười của hắn làm cho trái tim ngừng một nhịp, mồ hôi lạnh nháy mắt chảy xuống, ký ức bị lãng quên hồi lâu đột nhiên thoáng hiện, trên người tựa hồ cũng đau lên.
Ai nói cho hắn biết, vì sao tên sát tinh này lại ở trong đây chứ!
"Ta ta ta, ta không nói ai cả, hôm nay là hiểu lầm, chúng ta liền đi, liền đi ngay." Nam nhân vừa mới rồi còn vô cùng kiêu ngạo, đầy mặt vẻ giận dữ giờ đây đầy mặt kinh sợ, lôi kéo tức phụ, nhi tử muốn đi.
Khi Phùng thiếu phu nhân gả đến, Hiên Viên Tố đã ở trên chiến trường, cho nên chưa từng thấy tận mắt dung mạo Hiên Viên Tố, tất nhiên không rõ vì sao tướng công nhà mình lại đột nhiên e ngại, chỉ cho rằng hắn nhìn thấy tướng mạo Mễ Vị xinh đẹp liền không so đo, không khỏi càng tức giận, "Đi cái gì mà đi, người còn chưa trừng trị mà."
Bé mập cũng không thuận theo, "Cha, bọn họ bắt nạt ta, ngươi còn chưa báo thù cho ta mà."
"Báo cái gì thù! Đều là hiểu lầm, mau đi! Đi đi đi!" Phùng Như Khanh hiện tại chỉ muốn nhanh chóng biến mất, hắn không muốn xuất hiện cùng một chỗ với sát tinh này thêm chút nào nữa.
Đáng tiếc, bây giờ không phải là hắn muốn đi là có thể đi.

Hiên Viên Tố giơ tay nắm một cái, sợi dây trói bé mập lúc nãy đã quay trở về trong tay của hắn, sau đó vung lên, dây thừng trực tiếp cuốn quanh thắt lưng Phùng Như Khanh, sau đó cả người hắn liền bị kéo bay ngược đến dưới chân Hiên Viên Tố, té một cú muốn sập đất trong tiếng kinh hô của cả một đám người.
Hiên Viên Tố cúi đầu nhìn  nam nhân bên chân, nhạt giọng hỏi: "Con trai của ngươi là ta trói, ngươi định như thế nào?"
Trong đầu Phùng Như Khanh nháy mắt chợt lóe lên ký ức khi mới hơn mười tuổi bị Hiên Viên Tố treo ở trên cây đánh thật thê thảm, cảm giác cả người đều đau, nhíu mặt nói: "Không dám không dám, nhất định là con trai của ta bướng bỉnh, nên giáo huấn, ngài giáo huấn thật tốt; về nhà ta nhất định nghiêm gia quản giáo."
Người chung quanh ồn ào không thể tin nhìn  nam nhân đang kinh sợ như chim cút.
Mễ Vị cũng bối rối, không rõ  nam nhân vừa mới rồi còn hùng hổ giờ phút này sao lại trở thành bộ dáng thế này,Hiên Viên Tố cũng không dọa người đến vậy chứ?
Hiên Viên Tố nhìn Phùng Như Khanh không nói lời nào, ánh mắt càng dọa người.
Sự tình hôm nay vốn chỉ là hiểu lầm nhỏ, không có gì đáng ngại, Mễ Vị sợ Hiên Viên Tố nổi nóng lên thật sự đánh người một trận, cho nên nhanh chóng đến gần bên người hắn, ôn nhu khuyên nhủ: "Thôi được rồi, đều là hiểu lầm, ngươi thả bọn họ đi."
Hiên Viên Tố nhìn nàng một cái, sau một lúc lâu mới buông lỏng dây thừng ra, lạnh lùng nói: "Biến!"
Phùng Như Khanh còn tưởng rằng hôm nay mình chắc phải nằm mà về nhà, không nghĩ đến nhẹ nhàng như vậy đã được thả, lập tức kích động lên liền chạy, trước khi chạy còn không quên dắt díu theo tức phụ hài tử.
Những người khác thấy hắn chạy, cũng chạy theo phía sau, chớp mắt liền chạy không còn bóng dáng.
Mễ Vị hết chỗ nói rồi, một hồi lâu mới hiếu kỳ hỏi Hiên Viên Tố: "Sao hắn lại sợ ngươi đến như vậy?" Sợ đến mức có chút  khoa trương khôi hài.
Hiên Viên Tố vuốt vuốt ống tay áo, "Đại khái lúc còn niên thiếu bị giáo huấn nhiều đi."

Mễ Vị:...!Cái bóng ma tâm lý để lại này có bao nhiêu lớn mới hù người sợ được tới thế này cơ chứ!
Bất quá, người này thời trẻ tuổi có phải chăng là bá vương của cả kinh thành này? Nếu không làm sao toàn bộ công tử thế gia của cả kinh thành không có ai không sợ ngươi?
Mễ Vị không khỏi thành tâm hy vọng Mễ Tiểu Bảo đừng di truyền  điểm này của hắn, giúp nàng bớt bận tâm đi, nàng cũng không muỗn cả ngày không làm gì mở mắt ra đã phải đi đến nhà người ta nhận lỗi.
————
Tuy rằng xảy ra một đoạn nhạc đệm nhỏ, nhưng việc vẫn phải làm, bánh ngọt cùng và kem sữa tươi bán xong, Mễ Vị cho năm mươi khách nhân đến trước tiến hành rút thăm, rút xem ai được miễn phí ngày mai.
Người đầu tiên đến cửa tiệm là một phụ nhân trẻ tuổi dẫn theo hài tử, trước khi rút thăm liền cười nói: "Nếu hôm nay ta rút trúng, ta sẽ chọn tiếp món đồ ngọt của hôm nay, thật sự ăn chưa đủ thèm."
Lời này gợi ra rất nhiều người phụ họa theo, "Đúng đúng đúng, đồ ngọt hôm nay thật tuyệt, ăn rồi còn muốn ăn nữa, nếu ta rút trúng thì ta cũng sẽ chọn cái này."
Đáng tiếc là, vị khách nhân thứ nhất không rút trúng, chỉ có thể thất vọng mà về.
Cuối cùng, cái que trúng thưởng lại là do một phụ nhân dẫn theo ba hài tử rút được.

Vị phụ nhân này đại khái hơn ba mươi tuổi, ăn mặc rõ ràng không phải quá tốt, bốn người chỉ mua một phần kem sữa tươi rẻ nhất.
Thấy mình rút trúng, phụ nhân kích động hưng phấnđến đỏ mắt, gia cảnh nàng ta vốn không phải quá tốt, khá túng thiếu, bọn nhỏ bình thường ngay cả ngày hai bữa ăn cũng chật vật.

lần này đến tiệm Thật Mỹ Vị ăn cơm cũng là chuyện mà bọn trẻ mong chờ rất lâu rồi, tích cóp tiền một thời gian mới dám đến.

Nhưng dù có như vậy, cũng chỉ có thể bỏ tiền mua một phần kem sữa tươi rẻ nhất cho bọn nhỏ nếm thử, mỗi người chỉ ăn được hai muỗng.
Đối với người có  gia cảnh như bọn họ, có thể rút được một lần miễn phí không khác gì bánh rớt từ trên trời xuống, nàng ta đang muốn gọi chút món có thịt cho bọn nhỏ bồi bổ thân thể, nhưng đột nhiên nghĩ đến ngày mai nàng ta phải về nhà mẹ đẻ.

Ngày mai là nhà mẹ đẻ nàng ta làm lễ mừng sinh thần, là nữ nhi khẳng định phải trở về, cho nên dù nàng ta có gọi món gì thì ngày mai cũng không ăn được, nhưng nàng ta lại không muốn đem cơ hội thật vất vả lắm mới có được lần này nhượng không lại cho người khác, vậy cũng quá đau lòng.
Nghĩ đến ngày mai chưa có lễ vật gì để mang về nhà mẹ đẻ mừng thọ, nếu lại mang đồ vật rẻ tiền nào trở về, khẳng định lại sẽ bị mấy tẩu tử cùng đệ muội khinh thường.

Nàng ta cắn cắn môi, thử thăm dò hỏi Mễ Vị: "Bà chủ, ta có thể không gọi món cho ngày mai, mà đổi thành có một yêu cầu nhỏ với ngươi có được không? Nếu bà chủ thấy không tiện thì thôi."
Mễ Vị: "Ngươi nói đi, có thể thỏa mãn thì ta sẽ thỏa mãn ngươi."
Phụ nhân có vẻ quẫn bách nói: "Là như vậy, lão nương ta ngày mai mừng thọ, ngày mai ta muốn về nhà mẹ đẻ, nhưng mà thọ lễ ta còn chưa chuẩn bị tốt, cho nên...!cho nên ta muốn hỏi bà chủ đây một chút, ngươi có thể giúp ta làm một món ăn đặc thù nào đó để ta mang về  hay không, để lão nương ta cao hứng một chút."
Nếu là lão bản có thể làm cho nàng ta chút món ăn mang về, dựa vào nàng làm điểm đồ ăn mang về, dựa vào tay nghề bà chủ đây thì nhất định có thể làm cho đám tẩu tử cùng đệ muội mắt mọc trên đỉnh đầu ưa xỉa xói kia nói không nên lời, nàng ta cũng có thể thoải mái ở nhà mẹ đẻ một ngày, càng trọng yếu hơn chính là trượng phu cùng hài tử cũng không cần bị nhà mẹ đẻ nàng khinh thường theo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui