Nhìn thấy Mễ Vị, hốc mắt A Phúc đỏ ửng, đứng lên tay vẫn nắm chặt lấy góc áo giặt đến trắng bệch của mình, "Mễ Vị cô cô..."
Mễ Vị vội vàng nhận lấy bọc quần áo không nhìn ra màu sắc nguyên bản thằng bé đang cõng ở trên người, "Sao ngươi lại tới đây? Gia gia ngươi đâu?"
A Phúc nức nở một tiếng, giọng theo hơi nấc nói: "Gia gia, gia gia đã...!đã đi rồi."
"Cái gì?" Mễ Vị ngớ ra, nàng mới rời khỏi hơn hai tháng, lão gia tử sao đã đi rồi? Tuy rằng trước thân thể ông không tốt, nhưng không thể nhanh như vậy đã...!
"Gia gia lúc trước vẫn ho khan, ta nói ông đi xem đại phu ông không chịu, ông nói chỉ là phong hàn vặt vãnh, khoảng thời gian trước ông đột nhiên bắt đầu hộc máu, ta mới biết gia gia bệnh rất nghiêm trọng, quyết lôi kéo gia gia đi xem đại phu, nhưng đại phu lại nói không trị được, sau đó...!sau đó gia gia trở về liền không dậy được, không đến vài ngày liền đã, liền đã đi." A Phúc oa một tiếng khóc lớn ra.
Trong lòng Mễ Vị cũng không chịu nổi, sờ sờ đầu A Phúc, trong lúc nhất thời, không biết phải an ủi đứa nhỏ này như thế nào.
Nhìn ra A Phúc trong khoảng thời gian này chịu không ít khổ, đứa nhỏ này vốn gầy, hiện tại càng gầy đến không còn ra dáng vẻ, quần áo trên người cũng rách rưới, hài trên chân cũng toét đến lộ ngón chân, cũng không biết hài tử nhỏ như vậy trong khoảng thời gian này đã sống như thế nào nữa.
Mễ Vị chùi nước mắt cho nó, "A Phúc đừng khóc, về sau đến chỗ cô cô này, cô cô chính là người nhà của ngươi, còn có Tiểu Bảo đệ đệ nè, các ngươi về sau là có thể mỗi ngày cùng nhau chơi đùa, còn có thể cùng nhau ăn chung ngủ chung nè, đừng khó chịu nha."
A Phúc cắn môi, tự mình lấy tay chà chà nước mắt, dần dần bình tĩnh lại, sau đó mới kể cho Mễ Vị những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Hoá ra sau khi gia gia A Phúc qua đời, mấy tên nhi tử bị áp lực dư luận mới miễn cưỡng làm tang sự cho lão gia tử.
Nhưng chờ sau khi lão gia tử xuống mồ, bọn họ lập tức liền đến nhà lục soát khắp nơi cướp đoạt đồ vật đáng giá, ngay cả trên người A Phúc cũng bị lục soát một lần, chỉ cần còn gì đáng giá đều bị lấy đi.
Nếu không phải lão gia tử có dự cảm trước, sớm dặn A Phúc đem tiền chôn ở miếu thổ địa ngoài thành, A Phúc ngay cả lộ phí lên kinh tìm Mễ Vị đều không có.
Sau khi lão gia tử qua đời, không người nào muốn thu nhận A Phúc, A Phúc cứ theo lời gia gia nói, mang theo toàn bộ tiền bạc tìm một tiêu cục đáng tin cậy, theo chân bọn họ một đường đi đến kinh thành.
Vì Mễ Vị vẫn nhớ lời hứa trước kia với lão gia tử, mỗi khi đến một chỗ nào cũng sẽ nhờ người nhắn lời cho hai ông cháu, cho nên A Phúc sau khi vào kinh hỏi thăm, rốt cuộc cũng tìm được nơi này.
Kỳ thật tối hôm qua nó đã đến, nhưng thấy cánh cửa tiệm cơm đóng chặt, ngại không dám quấy rầy Mễ Vị bọn họ ngủ, liền ôm bọc quần áo ngồi ngoài cửa cả đêm, mãi đến buổi sáng Mễ Vị mở cửa mới phát hiện ra nó.
A Phúc đến, Mễ Vị liền bỏ tính toán ban đầu, tạm thời hôm nay không đi Thánh Thảo Đường nữa, dẫn theo A Phúc đi hậu viện, nấu nước ấm bảo nó tắm rửa cho sạch sẽ thoải mái một cái.
Nhân lúc thằng bé tắm rửa lại đi qua hiệu may phía trước mua cho hắn nó hai bộ quần áo thích hợp và giày, đoán rằng đứa nhỏ này dọc đường đi chắc chả ăn uống được gì; lại xuống bếp làm cho nó một chén mì trứng gà.
Chờ nàng bưng bát mì từ phòng bếp ra ngoài, liền phát hiện Mễ Tiểu Bảo không biết khi nào đã tỉnh, A Phúc đang ôm Mễ Tiểu Bảo ngồi lên trên đùi, hai tiểu gia hỏa như bạn thân cửu biệt trùng phùng, líu lo nói chuyện không hết.
Mễ Vị cười đưa mì cho A Phúc, "A Phúc ngươi mau buông Tiểu Bảo xuống đi, nó béo như vậy đè chết ngươi bây giờ."
Mễ Tiểu Bảo chu môi, "Nương, con không béo nha." Tuy nói như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn tụt từ đùi người A Phúc xuống dưới.
"Cám ơn cô cô." A Phúc bưng bát mì ăn, nhưng chỉ ăn một miếng liền không nhịn được đỏ mắt.
Đã lâu lắm rồi, nó chưa từng ăn đồ ăn ngon như vậy.
Mễ Vị vỗ vỗ đầu của nó, lại quay đầu nhìn ra bên ngoài, nếu hôm nay không đi y quán, vậy thì buôn bán đi.
Chờ A Phúc cơm nước xong, Mễ Vị liền dẫn hai đứa nhỏ đi lên đường cái mua nguyên liệu nấu ăn.
A Phúc kéo chiếc xe kéo nhỏ, ôm Mễ Tiểu Bảo vào trong xe ngồi, nó đi đằng trước kéo, Mễ Tiểu Bảo ở phía sau hóng mát cười ha ha, hai đứa nhỏ lại tìm về vui vẻ khi nào.
"Ai Mễ tiểu nương tử, ngươi rốt cuộc ra rồi! Ngươi ngày hôm qua sao lại không mở cửa làm buôn bán a? Ngày hôm qua vốn đang chuẩn bị đi qua tiệm ngươi ăn cơm đây, kết quả không ăn được gì cả." Người chung quanh vừa nhìn thấy Mễ Vị liền vây lên hỏi.
"Thật ngại quá, ngày hôm qua không cẩn thận té ngã, cho nên đóng cửa một ngày.
Hôm nay bán lại, hiện tại ta đi mua thức ăn, mọi người muốn ăn cơm một lát cứ đến nha." Mễ Vị không muốn nói chuyện của Mễ Tiểu Bảo với những người khác, mỗi lần đều tìm cớ nói cho qua.
Mọi người kỳ thật đã sớm nhìn thấy trên mặt nàng xanh xanh tím tím, vốn đang nghi ngờ, bây giờ nghe nàng nói như vậy, giờ mới hiểu được vì sao như thế.
"Mễ tiểu nương tử à, ngươi lần sau cũng phải cẩn thận nha, xem mặt ngươi ngã thành thế này rồi."
"Lần sau nhất định sẽ cẩn thận."
Mọi người quan tâm nhất vẫn là giữa trưa ăn gì, sôi nổi hỏi.
Mễ Vị nghĩ đến mấy ngày hôm trước đã đặt nhà Khâu đại làm mấy cái nồi nhỏ, cũng đã lấy xong; hôm nay vừa lúc có thể thử xem thế nào, hay là có thể làm lẩu Oden cho mọi người nếm thử.
https://img./public/images/storyimg/20210601/tiem-com-nha-ta-that-my-vi-26-0.jpg
(Lẩu oden nè nha!)
Cái gì là lẩu ồ ồ Oden? Làm bằng thứ gì?" Mọi người chưa từng nghe nói qua tên này, tất nhiên tò mò.
Mễ Vị lấp lửng, "Chờ ta làm xong mọi người liền biết, muốn ăn đi tiệm ta ăn nha."
Người chung quanh cười ha ha, "Mễ tiểu nương tử ngươi cũng thật biết buôn bán, cố ý chọc cho chúng ta tò mò, thật có muốn không đi nếm thử cũng không được."
Đùa một phen, Mễ Vị dẫn theo hai đứa nhỏ đi mua nguyên liệu làm lẩu cay, sau khi trở về đã gần giữa trưa, liền tay bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.
A Phúc nhìn Mễ Vị một mình phải bận rộn nhiều việc như vậy, cũng theo vào phòng bếp, giúp nàng rửa rau gọt vỏ, có nó hỗ trợ, công việc quả nhiên hoàn thành nhanh hơn.
Tuy rằng phương pháp ăn lẩu Oden trước giờ đều là thích ăn cái gì thì cứ bỏ món ăn đó vào, nhưng Mễ Vị không tính chọn loại hình thức này, bởi vì nếu có quá nhiều lựa chọn mà mọi người lại mới lạ sẽ không biết lấy gì, hơn nữa tính tiền cũng sẽ hỗn loạn.
Nàng tính làm một nồi nước lẩu nấm thơm trước, sau đó bỏ vào các món như: khoai tây, củ sen, cải trắng, đậu phụ, rau diếp, còn có bánh tổ do nàng tự chế, món ăn mặn thì có thịt viên, cá viên cùng với trứng.
Mỗi phần lẩu Oden cũng thống nhất giá, một nồi tám văn tiền, chỉ cần có khách hàng đến cửa liền làm một nồi.
Thừa dịp còn chưa có khách nhân đến, Mễ Vị làm cho Mễ Tiểu Bảo cùng A Phúc một nồi trước, vì hai đứa còn nhỏ, cho nên khi bỏ tiêu cay thì bỏ một chút xíu.
Hai đứa nhỏ vây quanh một nồi lẩu Oden, đầu chụm đầu hít hà, nước lẩu Oden vừa thơm vừa hơi cay cay tê tê, bên trong còn nhiều loại thức ăn, chay mặn đều phối hợp đầy đủ, nên mỗi nồi đều rất dinh dưỡng và đặc biệt ăn ngon, còn rất đưa cơm, hai đứa nhỏ ăn đến quai hàm đều phồng lên.
Hai thư sinh hôm kia mới đến hôm nay vừa bước vào cửa đã nhìn thấy bộ dáng hai đứa nhỏ ăn đến phồng cả quai hàm lên, lập tức cảm thấy rất đói bụng, nhìn Mễ Vị trong phòng bếp hô: "Bà chủ, cho chúng ta mỗi người một phần giống thế này."
Mễ Vị ở trong phòng bếp lên tiếng, hỏi: "Các ngươi có thể ăn cay hay không? Làm cay một chút là không muốn cay?"
Người lớn tuổi nói: "Ta không thể ăn cay, chỉ cần thêm một chút cay là được rồi."
Người nhỏ tuổi còn lại nói: "Ta có thể ăn cay, càng cay càng tốt, bà chủ ngươi cho ta nhiều cay một chút nha."
Hai người cũng không vội vã đi tìm bàn ngồi, mà đứng gần cửa sổ phòng bếp vừa chờ vừa nói chuyện phiếm, thư sinh có tuổi nhỏ hơn tên gọi là Trương Tử Hiên, nhìn người lớn tuổi nói: "Lưu huynh, hôm qua buổi tối bụng ta đói đến kêu lên rột rẹt, hồi lâu mới ngủ được, còn huynh?"
Người lớn tuổi tên là Lưu Văn Hãn, nghe vậy cũng cười khổ, "Tối qua ta cũng có ăn no đâu, nửa đêm còn bị đói tỉnh."
Mễ Vị nghe bọn họ nói chuyện, vừa làm lẩu Oden vừa tò mò hỏi: "Nhị vị tối hôm qua không có ăn cơm sao?"
Trương Tử Hiên tự giễu nói: "Ăn, nhưng tay nghề của chúng ta thật sự không được, nấu cơm thì khét, đồ ăn cũng xào khô queo; cuối cùng chỉ ăn được mấy hớp coi được chút"
Lưu Văn Hãn cũng bất đắc dĩ lắc đầu, "Lúc trước khi đi, nương tử ta còn lo lắng ta ra ngoài sẽ đói chết, muốn khăn gói theo để chăm sóc ta, nhưng trong nhà thì chỉ còn người già và hài tử, căn bản đi không được, ta còn giận nàng ấy xem nhẹ ta, tự giác bảo xa nàng ấy ta cũng có thể tự mình xử lý rất tốt, kết quả hiện tại mới phát hiện mình căn bản không thông mấy chuyện tục vật, ngay cả nấu bữa cơm cũng nấu không ra."
Trương Tử Hiên lòng có lưu luyến gật đầu phụ họa: "Lão nương ta vốn cũng muốn lại đây chiếu cố, nhưng ta không đành lòng để bà lớn tuổi vậy còn phải bôn ba theo ta, vốn nghĩ mấy chuyện nấu cơm giặt quần áo không phải là gì khó, ta dám chắc ta làm được, bây giờ mới biết đó mới thật sự là chuyện khó khăn."
Mễ Vị nghe xong muốn cười.
Trương Tử Hiên lại nói: "Về sau chúng ta cứ đến chỗ bà chủ đây ăn đi, đừng tự mình hành hạ mình nữa, thời gian đó để dành đọc sách vẫn là hơn."
Lưu Văn Hãn gật đầu đồng ý đề nghị này, hắn không bao giờ muốn ăn đồ ăn do chính mình nấu nữa, tình nguyện xài thêm ít tiền còn hơn là ăn cơm heo, lỡ như ăn bậy bụng hỏng rồi thì lại ảnh hưởng đến chuyện dự thi.
Hai người nói chuyện một lát, hai nồi lẩu Oden làm xong, Mễ Vị đưa cho bọn hắn, nói: "Cơm ở bên ngoài, tự các ngươi bới đi."
Hai người khẩn cấp bới cơm, còn chưa ngồi xuống đã hết gắp một đũa thức ăn đưa vào miệng, trong khoang miệng lập tức phát ra nhiều loại hương vị hòa quyện: vừa thơm vừa tê tê cay, vừa mặn mà vừa thanh khiết, cảm giác cực kì phong phú.
Trương Tử Hiên bị cay đến hít hà một hơi, nhưng vừa hít hà lại không nhịn nổi tiếp tục ăn từng ngụm từng ngụm, ăn đến không dừng lại được, "Cay, cay quá, mà ngon! Ăn thật ngon!"
"Cái này ngon quá, có mặn có chay, đầy đủ các loại hương vị, cảm giác như chỉ tiêu chút tiền mà có thể ăn vừa thịt lẫn rau thế này thật tốt."
"Ngày hôm kia ta cảm thấy chén cơm chiên đã là mỹ vị đến cực điểm, hôm nay ta lại cảm thấy cái lẩu này mới ăn ngon nhất."
"Ha ha, nói không chừng về sau còn có thứ càng ngon hơn chờ chúng ta."
Hai người đang ăn, trước cửa lại có người nghe mùi hương lục tục kéo vào, tuy rằng một nồi tám văn tiền không tính là rẻ, nhưng vừa thấy có đủ mặn đủ chay, nhìn thôi đã mê người, hơn nữa hai đứa nhỏ cùng hai thư sinh này lại ăn như lang thôn hổ yết, mọi người liền không nhịn được bỏ tiền mua mua mua.
Rất nhanh, sáu cái bàn trong tiệm đã ngồi đầy khách.
Vương Lai Tài vừa tiến vào trong tiệm liền bị không khí náo nhiệt trong đại sảnh làm cho hoảng sợ, thấy bàn đều ngồi đầy khách, không khỏi lại bội phục vài phần đối với Mễ Vị.
Ở một cái nơi hẻo lánh như thế này mà cũng có thể buôn bán náo nhiệt như thế, cũng chỉ mỗi Mễ nương tử có bản lĩnh này.
"Mễ tiểu nương tử, người anh em cột chèo kia của ta khuya ngày hôm trước ăn ở chỗ ngươi vô cùng hài lòng, còn nói về sau nếu có yến tiệc đều đặt ở chỗ ngươi thôi." Người anh em cột chèo kia còn không tiếc lời khen hắn một trận, cho hắn đủ mặt mũi.
Mễ Vị cười nói: "Ta cũng muốn cảm tạ ngươi đã giới thiệu khách cho ta đây."
"Hi, cảm tạ cái gì." Vương Lai Tài đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói với Mễ Vị: "Mễ tiểu nương tử, ngươi biết trên đường cái phía trước có người học ngươi làm bánh hẹ bán không?"
"A?" Mễ Vị thuận miệng hỏi: "Ai vậy?"
"Ngay ở chố cái nhà có ô che ở trên đường cái phía trước đó, là nữ nhân khóe miệng có cái mụt ruồi đặc biệt to." Vương Lai Tài nói rồi tự mình nở nụ cười trước, "Mễ tiểu nương tử là ngươi không biết thôi, cái bánh hẹ của nàng ta làm khó ăn cực kỳ, bên ngoài thì chiên khét nghẹt, bên trong nhân bánh cũng khó ăn vô cùng, vậy mà còn dám bán hai văn tiền một cái nha! Hoàn toàn không có ai mua, ta cũng tò mò mua thử một cái nếm thử, kết quả ta hối hận muốn chết, thật uổng công hai văn tiền."
Mễ Vị lập tức nhớ tới, còn không phải chính là nữ nhân lần trước lôi kéo một nam hài tử mập mạp lại đây mua bánh hẹ, thái độ thật không tốt kia sao.
"Không có việc gì, mấy thứ bánh đó không phải chỉ cần xem qua một chút liền biết làm sao, có người làm cũng đâu có gì kỳ quái, buôn bán đều bằng bản lĩnh thôi mà."
Vương Lai Tài nghĩ một chút cũng thấy đứng, đều bằng bản lĩnh thôi, ai cũng có thể bắt chước, nhưng không phải ai cũng có bản lĩnh như Mễ tiểu nương tử, Mễ tiểu nương tử hoàn toàn không cần lo lắng người khác học nàng.
Nói chuyện, mùi lẩu Oden thơm phưng phức ra sức nhảy vào trong mũi của hắn,hắn âm thầm nuốt xuống nước miếng, tuy rằng rất muốn mua một phần nếm thử, nhưng nhớ tới nương tử nhà mình nhắc nhở, không cho hắn mỗi ngày đều chạy đến tiệm cơm Thật Mỹ Vị xài tiền bậy bạ, đành chịu đựng cơn thèm rời đi.
Mấy bà nương này lúc nào chả keo kiệt, tiêu ít tiền mua đò ăn ngon thì làm sao gọi là tiêu tiền bậy bạ chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...