Một chén trà sau, Tiếu Trữ Phong bị được vào sảnh đón khách, Mễ Vị nhìn thấy người tới, trước mắt lập tức loé lên, nguyên nhân không có gì khác, đứa nhỏ này thật sự quá xuất sắc, cho dù Hiên Viên Tố cùng Hiên Viên Kỳ đều là mỹ nam tử khó gặp, nhưng hài tử trước mắt vẫn là hơn một chút, chỉ mới đứng ở đàng kia liền có thể làm cho thiên địa ảm đạm thất sắc.
Cho tới bây giờ, Mễ Vị cũng chỉ có cảm giác như vậy với mỹ mạo của con gái Thần Hi của mình, không nghĩ tới hôm nay sẽ nhìn thấy trên người một nam tử.
Đứa nhỏ này, mỹ mạo hoàn toàn không thua Thần Hi, nhưng cũng không phải kiểu nữ khí, ngược lại đầy người sắc bén, làm cho người ta không dám khinh thị, không hổ là người có thể từ tuyệt địa phản kích trở thành đế vương.
"Ngồi đi." Mễ Vị ôn nhu nói, cũng không vì người này đến cầu hôn nữ nhi mình mà ra oai phủ đầu.
Tiếu Trữ Phong cung kính hành lễ với Mễ Vị, sau đó mới ngồi xuống, tuy rằng không kiêu ngạo không siểm nịnh, đầy người khí thế, nhưng Mễ Vị là người từng trải, vẫn nhìn thấu đứa nhỏ này đang khẩn trương cùng bất an giấu bên dưới khuôn mặt trầm ổn, hắn thỉnh thoảng vô ý thức mím chặt môi cùng với nắm chặt nắm đấm đã bại lộ hết thảy.
Giờ phút này Tiếu Trữ Phong không giống như một vương giả, mà cảm giác hắn mang lại Mễ Vị ngược lại giống như là một thằng nhóc muốn xin cưới người trong lòng, điều này lại làm cho Mễ Vị đối với hắn có thêm chút hảo cảm.
Mễ Vị cười nhẹ, hỏi: "Ngươi muốn xin cưới nữ nhi Thần Hi của ta?"
Tiếu Trữ Phong gật đầu, chân thành nói: "Tiểu tử ái mộ tiểu thư đã lâu, hy vọng phu nhân thành toàn."
"Ái mộ?" Mễ Vị rất hứng thú hỏi: "Lời đồn bên ngoài ngươi hẳn là nghe nói rồi đúng không, lời đồn đãi này là thật đó, lấy quyền thế địa vị của ngươi, thật sự không ngại nữ nhi của ta bộ dáng xấu xí, ăn nhiều lại giỏi đánh nhau? Nữ tử như vậy cưới về nhà không sợ mất mặt?"
"Không có." Hai chữ này hắn nói đặc biệt nghiêm túc, không có nửa phần có lệ, "Thần Hi, rất tốt."
Mễ Vị nhìn ra, hắn nói Thần Hi rất tốt, là thật sự cảm thấy Thần Hi rất tốt, những khuyết điểm trong miệng người khác qua ánh mắt hắn đều là tốt, điều này làm cho Mễ Vị nhịn không được hơi cong lên khóe miệng, nhưng lại cố gắng nhịn, nàng nghiêm mặt nói ra: "Trước không nói ngươi có thích Thần Hi hay không, nhà của chúng ta chọn rể, yêu cầu là muốn nhà trai ở rể, điểm này ngươi biết chứ?"
Tiếu Trữ Phong gật đầu.
Mễ Vị nhướn mày, "Lấy thân phận kim tôn ngọc quý của ngươi, muốn nữ nhân kiểu gì mà không có, cần gì phải ở rể chứ? Không sợ người khác phía sau cười ngươi?"
"Ánh mắt của người khác có quan hệ gì với ta đâu, ta chỉ làm chuyện ta muốn làm." Những lời này của Tiếu Trữ Phong thật cuồng vọng đến cực điểm, nhưng làm cho người ta nhịn không được thưởng thức, chỉ có nhân tài có nội tâm cường mới có thể không sợ hãi lời đồn nhảm, đối với chuyện người khác thấy thế nào cũng không quan tâm, chỉ chú ý làm việc bản thân mình muốn.
Người chân chính có thể làm được chuyện này rất ít, ngay cả chính nàng cũng làm không được.
Trước mắt, nàng chỉ mới thấy qua mỗi Hiên Viên Tố có được nội tâm cường đại như vậy, hiện tại lại gặp được một người nữa.
Thấy Mễ Vị không nói lời nào, Tiếu Trử Phong cho rằng nàng không hài lòng, hơi mím môi, lần đầu tiên không được tự nhiên bộc bạch nội tâm của mình: "Ta đã được đến quyền lợi cùng tài phú tối cao trên đời này, nhưng ta phát hiện những thứ đó đều đần độn vô vị, chỉ có Thần Hi ở bên cạnh, cuộc sống của ta mới không còn là một đầm nước đục, ta mới cảm nhận được cái gì gọi là vui vẻ, cho nên ta lại trở về nơi này, ta muốn cưới Thần Hi."
Mễ Vị thở dài một tiếng, từ trong lời hắn nàng liền biết, đây là một hài tử sinh ra trong âm u, tánh mạng của hắn là tối tăm không ánh sáng, hoàn toàn tương phản với Thần Hi, đứa nhỏ này nội tâm phỏng chừng thật sự là một kẻ điên, nhưng hiện tại cái người điên này bắt được một luồng ánh sáng, muốn hắn buông ra là không thể nào, bởi vì kẻ điên nếu yêu một người, đó chính là tràn đầy chấp niệm, giống như Hiên Viên Tố đã từng.
Tiếu Trữ Phong lại nói: "Phu nhân cũng không cần lo lắng ta có mưu đồ khác, trước khi ta đến, đương nhiệm Liêu Đế đã đáp ứng ta về sau sẽ không cùng Đại Ngụy khai chiến, hắn sẽ cùng Đại Ngụy ký kết điều ước giao hảo, hai nước sẽ thuận hoà.
Mặt khác...." Hắn cầm ra một khối binh phù, "Đây là
một phần tư binh phù của Liêu quốc, lấy binh phù này liền có thể điều khiển một phần tư quân đội, ta coi đây là lễ vật cầu hôn Thần Hi, nếu như có một ngày xảy ra vi phạm, các ngươi đều có thể cầm binh phù ra chế ước Liêu quốc của ta.
Mà ta ở rể trong nhà các ngươi, các ngươi cũng hoàn toàn có thể đem ta tiếp tục làm chất tử, không cần có cố kỵ gì với Liêu quốc."
Nhìn binh phù trước mặt, Mễ Vị không khỏi trừng lớn mắt, thật sự bị động tác này của hắn dọa rồi, đứa nhỏ này thật là quá điên, không phải kẻ điên thì ai lại có thể nghĩ đến đưa binh phù làm sính lễ chứ! Không phải kẻ điên thì ai có thể chủ động bảo người ta coi hắn là chất tử được sao!
Ối mẹ ơi, Thần Hi nhà nàng chọc phải một kẻ điên, cũng không biết là phúc hay là hoạ.
Mễ Vị đã không còn chút nghi ngờ nào về tình cảm của hắn đối với Thần Hi, cuối cùng vẫn quyết định không can thiệp vào chuyện của hài tử, vì thế nhìn hắn nói: "Chúng ta không can thiệp vào hôn sự của Thần Hi, chỉ cần ngươi có thể làm cho Thần Hi gật đầu đáp ứng gả cho ngươi, chúng ta liền không ý kiến."
Tiếu Trữ Phong nghe vậy mắt sáng lên, đứng lên lại hành lễ về phía Mễ Vị, trên mặt không có chút thất vọng, tôn kính nói: "Đa tạ phu nhân thành toàn."
Sau, Tiếu Trữ Phong liền mua một toà nhà ở gần phủ Tư Mã để ở, phát huy chiêu thức "gần quan được ban lộc" vô cùng nhuần nhuyễn.
Người này không hỗ là người có thể làm đế vương, mưu lược tài trí cũng không thiếu, thủ đoạn theo đuổi nữ hài tử cũng không phải tặng quà viết thơ thổ lộ gì theo khuôn sáo cũ, ngược lại mỗi ngày cùng Thần Hi luận bàn võ công, thảo luận binh khí, theo sau Thần Hi dắt chó đi dạo, còn mang mỹ thực đặc sắc khắp nơi cho Thần Hi nhấm nháp.
Thế công dồn dập đúng chỗ này hoàn toàn làm Thần Hi chống đỡ không nổi, mơ mơ hồ hồ liền bị người ta nước ấm nấu ếch, từ lúc mới bắt đầu không quen thuộc, càng về sau mở miệng ngậm miệng đều là Tiếu Trử Phong, Tiếu Trử Phong chậm rãi tiến vào thế giới của nàng, hơn nữa trọng lượng chiếm được càng ngày càng nặng.
Là người đứng xem, Mễ Vị chỉ có thể lắc đầu thở dài, thầm than cái con nhóc ngốc nghếch nhà nàng may mắn gặp một nam nhân trong lòng trong mắt đều là hình bóng của nó, chứ không thì đã bị người ta gạt đi mấy kiếp rồi.
Tình cảm của Tiếu Trử Phong đối với Thần Hi, tất cả mọi người đều thấy ở trong mắt, Mễ Vị cùng Hiên Viên Ý và lão phu nhân đều đối với Tiếu Trử Phong càng thêm vừa lòng, bất quá, hai nam nhân trong nhà lại đối với Tiếu Trử Phong căm thù đến tận xương tuỷ, Hiên Viên Tố có Mễ Vị ép một đầu còn đỡ, Hiên Viên Kỳ thì không được, hắn nhìn Tiếu Trử Phong cái tên mơ ước muội muội mình càng ngày càng khó chịu, nhìn thấy liền đánh.
Không cần nói cũng biết, luận võ công Tiếu Trử Phong tất nhiên không phải là đối thủ của Hiên Viên Kỳ, mỗi lần đều sẽ bị đánh không nhẹ, nhưng chưa từng lùi bước, chỉ cần Hiên Viên Kỳ muốn đánh, vậy hắn liền phụng bồi, bị đánh có nặng lại cũng không hừ một tiếng.
Số lần càng nhiều, Thần Hi cũng bắt đầu bất mãn, cảm thấy ca ca khinh người quá đáng, ỷ vào sức lực của mình khi dễ người ta, cho nên thỉnh thoảng còn ra tay giúp Tiếu Trử Phong đánh trả ca ca của mình, làm cho Hiên Viên Kỳ càng là nổi giận, nói thẳng muội muội mình bị xú nam nhân lừa đến khuỷu tay hướng ra ngoài.
Đợi đến có một lần Hiên Viên Thần Hi tức giận đến vậy mà gỡ mũ có rèm lộ gương mật chân thật của mình ngay trước mặt Tiếu Trữ Phong, nhưng vậy mà Mễ Vị Hiên Viên Ý còn có lão phu nhân ai cũng không nói gì, Hiên Viên Kỳ triệt để bùng nổ, lại đi tìm Tiếu Trữ Phong đánh một trận, trực tiếp đánh người gãy hết cánh tay.
Trước kia hắn đánh Tiếu Trữ Phong, Mễ Vị liền mở một mắt nhắm một mắt, xem như khảo nghiệm cho Tiếu Trữ Phong, nhưng lần này dám đánh gãy luôn tay người ta, thật không có chừng mực.
Mễ Vị trực tiếp bảo Hiên Viên Tố đập cho hắn một trận, đánh đến cả người đều đau, cố tình tiểu tử thúi này còn cứng cổ kêu: "Ta không đồng ý gả Thần Hi cho cái kẻ điên kia, bảo hắn cút nhanh lên."
"Ta thấy con mới nên cút nhanh lên." Mễ Vị cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, "Con còn có sức bận tâm muội muội con? Có sức lực thì con đi bận tâm chính con đi, Bảo Châu gần nhất có phải không còn để ý con hay không?"
Hiên Viên Kỳ lập tức im lặng, sắc mặt đen không rõ.
Mễ Vị hừ một tiếng, "Bảo Châu theo phía sau con nhiều năm như vậy, hơn hai mươi tuổi thành gái lỡ thì cũng không gả cho người, chỉ vì chờ con, con còn không biết quý trọng, nếu con thật sự không thích người ta thì sớm nói rõ ràng, cũng để cho Bảo Châu kiếm phu quân, đừng chậm trễ cô nương tốt người ta, bên ngoài được còn rất nhiều người muốn kết hôn Bảo Châu đó."
Hiên Viên Kỳ buông mắt xuống, làm cho người ta không rõ vẻ mặt hắn.
Mễ Vị thấy kiểu này của hắn liền tức giận, nàng cũng không biết lúc ma g hài tử có ăn nhầm cái gì, sinh ra hai đứa nhỏ thì đứa nào cũng không thông suốt.
Cái tên tiểu tử thúi Hiên Viên Kỳ này mỗi ngày mỗi ngày đều dồn hết tất cả tâm tư lên chuyện luyện võ đánh trận, cả ngày cứ nghĩ như thế nào để thôn tính địch quốc, còn thiên hạ thái bình, hoàn toàn không lưu ý đến Bảo Châu bên cạnh, còn muốn Bảo Châu một nữ hài chủ động bày tỏ tâm tư.
Người ta là nữ hài mà còn buông bỏ thể diện đi chủ động như thế, kết quả tiểu tử thúi này còn nói lời vô liêm sĩ chỉ coi Bảo Châu là muội muội, làm cho Bảo Châu thương tâm không thôi, cũng làm hoàng đế tức muốn chết.
Mễ Vị quay đầu đi không muốn nhìn hắn, nói: "Bất quá con cũng không cần nói rõ ràng nữa, Bảo Châu đã quyết định từ bỏ con, nghe nói đã chuẩn bị đáp ứng lời cầu thân thân của trưởng tử nhà thừa tướng.
Đứa bé kia cũng tốt, cũng thích Bảo Châu rất nhiều năm, Bảo Châu gả cho hắn khẳng định sẽ sống rất tốt, con bên này về sau chớ cùng Bảo Châu tiếp xúc, vậy không tốt cho thanh danh con bé."
Hiên Viên Kỳ "xoạt" một cái ngẩng đầu, thấy Mễ Vị không giống nói dối, lập tức đứng lên, cũng không quay đầu lại liền hướng đi ra ngoài, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
"Tiểu tử thúi này, căn bản là thích Bảo Châu thích muốn chết, còn làm bộ cái gì xem như muội muội." Mễ Vị thở dài.
Hiên Viên Tố cũng là người vào sinh ra tử trên chiến trường, hiểu nhi tử nhất, liền nói: "Hắn chỉ là không biết mình có khi nào ở trên chiến trường không về được thôi."
"Ta biết." Qua nhiều năm như vậy, hai cha con ở trên chiến trường chịu qua vô số tổn thương lớn nhỏ, người làm vợ làm mẹ như nàng cũng không biết bao nhiêu khó chịu, mỗi lần bọn họ xuất chinh nàng đều một đêm ngủ không được, phải chuẩn bị tâm lý có một ngày nào đó sẽ mất đi trượng phu và nhi tử, khi đó nàng sẽ đau đến không muốn sống, nhưng nàng sẽ không ngăn cản bọn họ đi làm chuyện bọn họ nên làm.
Nàng hiểu được, tiểu tử Hiên Viên Kỳ này cũng sợ mình có một ngày sẽ về không được, sợ đến thời điểm đó lại liên lụy thê nhi, đơn giản dứt khoát ngay từ đầu liền cự tuyệt, Mễ Vị có thể hiểu được hắn, nhưng nàng cũng có thể hiểu được Bảo Châu, chỉ cần cùng người trong lòng sống với nhau là được rồi, làm sao để ý về sau có thể chia kìa hay không.
Cho dù đối phương chết, mình cũng sẽ lặng lẽ để tang cho hắn, đáng tiếc Hiên Viên Kỳ nhìn không thấu điểm này, cố chấp dùng phương thức của mình cho là tốt cho đối phương; không hay biết như vậy mới làm cho người ta thương tâm.
Hy vọng lần này xú tiểu tử có thể bắt lấy cơ hội, đừng phụ lòng một cô nương tốt.
Hiên Viên Kỳ rốt cuộc không còn tâm tư đi quản Thần Hi, Thần Hi mỗi ngày chăm sóc cánh tay gãy của Tiếu Trữ Phong, rốt cuộc dần dần tình cảm chín muồi, chờ Tiếu Trữ Phong thương thế lành lại, liền đáp ứng lời cầu hôn của Tiếu Trử Phong, hai người cử hành đại hôn tại Hiên Viên Phủ, Tiếu Trữ Phong chính thức trở thành con rể ở rể nhà Hiên Viên gia.
Người khắp thiên hạ đều cảm thấy Tiếu Trữ Phong đầu óc có bệnh, cảm thấy người này nếu không phải điên thì chính là đầu óc bị cửa kẹp.
Còn không phải sao, vứt bỏ quyền thế địa vị đi ở rể cho người ta không nói, còn cưới một nữ Dạ xoa diện mạo xấu xí, ăn nhiều lại còn giỏi đánh nhau, đây là chuyện người bình thường có thể làm được sao?
Nhưng mà, sau khi kết hôn không lâu, tất cả những người cười nhạo sau lưng Tiếu Trữ Phong liền bị vả mặt.
Tiếu Trữ Phong lần đầu tiên cùng thê tử đi ra ngoài, hai người sóng vai đi song song trên đường, nam tử phong thần tuấn lãng tựa như đích tiên, nhưng nữ tử bên cạnh lại không hề bị hào quang của hắn làm mờ đi, ngược lại càng làm cho người không dời mắt được, chỉ thấy nữ tử quốc sắc thiên hương dung mạo như tiên, mỹ mạo không giống như thật, chỉ đứng ở nơi đó liền làm thiên địa ảm đạm thất sắc, đừng nói nam nhân, có là nữ nhân nhìn thấy đều bước không nổi.
Mọi người trên đường đều dừng động tác, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm nữ nhân bên cạnh Tiếu Trữ Phong.
Thần Hi lần đầu tiên bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, trên người không tự chủ được nổi lên một tầng da gà, cũng rốt cuộc hiểu vì sao từ nhỏ đến lớn nương lại muốn mình che mặt, bởi vì che mặt thật thuận tiện, không thì mỗi ngày đều bị người ta xem như xem khỉ thế này đây.
Thần Hi nghĩ nghĩ vẫn lấy mũ của mình đeo lên, che mặt mình lại.
Che mặt rồi, mọi người cuối cùng mới phục hồi lại tinh thần từ trùng kích mỹ mạo kia, nhưng gương mặt vừa mới thấy ban nãy lại khắc trong đầu bọn họ thật sâu, rốt cuộc không thể quên được.
"Nữ tử vừa mới rồi là ai? Chẳng lẽ cái tên ở rể này vừa mới thành thân liền dám công nhiên tìm nữ tử khác? Không sợ hai phụ tử Đại Tư Mã đánh gãy chân hắn à?" Đây là nghi hoặc trong lòng mọi người.
Lúc này có người yếu ớt nói: "Người vừa mới rồi, hình như, hình như chính là Hiên Viên tiểu thư a."
Có người phụ họa: "Giống thật đó, các ngươi nhìn cái roi đeo bên hông nàng ấy xem, còn có con chó đi theo phía sau kia, không phải nàng ấy thì là ai?"
Lời này vừa nói ra, cả đám đều im lặng.
Qua một lúc lâu mới có người lên tiếng, trong thanh âm mang theo tràn đầy không thể tin, "Không phải nói vị tiểu thư Hiên Viên gia kia là vô cùng xấu xí sao? Sao lại đẹp như thế?"
"Người ta vẫn luôn che khuất mặt, có lẽ căn bản cũng không phải là vì xấu, đây chỉ là mọi người suy đoán mà thôi."
"Đúng vậy, che mặt cũng không nhất định là vì xấu, cũng có khả năng là quá đẹp, mỹ mạo như vậy nếu không che đi, thật gây nhiều phiền toái nha, nếu là ta ta cũng che."
"Ôi mẹ ơi, ai nói vị kia đầu óc có bệnh, ta thấy hắn mới là kiếm lớn rồi, nếu có thể cưới được mỹ nhân như thế, đừng nói ở rể, đổi họ làm con trai cũng được a."
"Ai nha tiếc quá, tiếc quá, sớm biết rằng Hiên Viên tiểu thư đẹp như vậy, ta đã sớm một bước đi xin cưới."
"Ngươi cút đi, nếu kiểu như ngươi mà đến đòi ở rể, nhà Đại Tư Mã người ta liền một chân đá ra."
"Như ta thì làm sao? Ngươi có ý tứ gì?"
Tin tức về mỹ mạo của Thần Hi như mọc chân chạy khắp kinh thành, trở thành đều tài nóng hổi cho toàn bộ người kinh thành trà dư tửu hậu, mà những người vốn dĩ cười nhạo Tiếu Trữ Phong cũng rốt cuộc cười nhạo không nổi, ngược lại biến thành hâm mộ, dù sao đẹp như Thần Hi vậy, đúng là trăm năm khó gặp, cho dù có hung hãn một chút, ăn nhiều một chút, thì với mỹ mạo như vậy liền không đáng kể.
Cái đề tài này vẫn luôn liên tục nóng sốt đến mùa xuân, thẳng đến khi một đề tài kinh bạo khác lại xuất hiện, lúc này mới hút đi lực chú ý của mọi người, đó chính là con trai của Đại Tư Mã, Hiên Viên Kỳ, hướng hoàng đế cầu hôn, cầu hôn hòn ngọc quý duy nhất trong tay hoàng đế, Bảo Châu công chúa, hoàng đế đồng ý, hai người nửa năm sau cử hành đại hôn.
Ngày đại hôn của Hiên Viên Kỳ cùng Bảo Châu, chiêng trống vang trời, thập lý hồng trang, cả kinh thành chấn động, quang cảnh đồ sộ đến mức khiến người chỉ nhìn liền không thể không ca ngợi, lại một lần nữa trở thành ký ức khắc sâu trong đầu rất nhiều người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...