Tiệm Cà Phê Hoàng Tử Số 1


En Chan bao giờ cũng đến chỗ làm sau khi đưa sữa và ăn bữa sáng xong đâu đấy, nó nhìn xuống Ha Rim vẫn đang ngủ dưới sàn. Một bên của cửa hàng là bình lan bị vỡ. Có lẽ cậu ta đã đi vào phòng tắm lúc tối khuya; một bên cảu cái bình đã vỡ tan. En Chan đang trong tâm trạng tồi tệ sau một đêm lăn lộn, trằn trọc. Nó đến đánh thức Ha Rim dậy để mằng cho thằng nhóc một trận vì những gì nó đã trông thấy nơi cửa ra vào. Vòng hoa đỏ treo nơi cửa kính chính diện. En Chan gỡ nó xuống cùng với cái bình vỡ. Nó nhẹ nhàng đánh thức Ha Rim và lặng lẽ dọn dẹp đống đổ vỡ.
Đúng sáu giờ ba mươi, Han Kyul đến. En Chan ở trong bếp, giả vờ ra vẻ bận rộn lắm. Han Kyul ra hiệu mang bữa ăn nhẹ khi bước vào cổng, và anh ngồi nơi cái bàn ngoài hiên, uống cà phê. En Chan len lén nhìn trộm anh. Mỗi lần như vậy, hình ảnh anh với người phụ nữ đó cứ quấn lấy tâm trí nó, làm nó bực tức. Mấy cái hành động thất thường cảu anh làm nó muôn phát điên lên được. Và thất vọng nữa. Theo như nó nghĩ, cái lần xuất hiện đó của nó cũng khá hấp dẫn mà, nhưng nó lại hoàn toàn chả đọng trong đầu anh một chút nào. Nếu anh hỏi nó bất cứ câu hỏi nghi ngờ, nó sẽ cứ thế mà tuôn ra hết sự thật……
Thời tiết càng ngày càng ấm hơn cùng với sự mong chờ tháng tư tới. Ha Kyul gọi chú Hong khi ngồi uống cà phê và đọc báo. Anh muốn bàn về thực đơn.
"Làm thế nào chúng ta có thể đi quanh quẩn và rồi mỗi lần như thế....."
"Chúng ta cần có một dịch vụ cá nhân hoá. Một số người muốn thưởng thức cà phê với đường, và một số người đang vội sẽ muốn dùng với xi rô tan nhanh. Phủ kem hay sữa, bột quế hoặc bột cacao? Nếu chúng ta cung cấp cho họ những sự lựa chọn như vậy, họ sẽ cảm thấy như họ đang được phục vụ cà phê đặc biệt được làm cho riêng họ, chú nghĩ vậy không? "
"Nếu chúng ta muốn làm tất cả những điều đó, sẽ tốn thời gian lắm. Ngoài ra, khi chúng ta nhận yêu cầu của họ, sẽ dễ bị lẫn lộn. Nếu chúng ta bị rối khi đang bận rộn, mọi thứ sẽ tệ hơn gấp hai lần đó. "
"Đó là lý do tại sao tôi tôi đang suy nghĩ về mẫu yêu cầu. Vì chú ở trong nhà bếp, tôi đảm bảo rằng chú có thể thực hiện thêm một mẫu đơn đặt hàng chính xác hơn tôi có thể, chú Hong. "
"Ý tôi là, điều đó tốt thôi... nhưng cậu phải bỏ nhiều tiền vào vụ này đấy.... Tháng trước chúng ta cũng đã thua lỗ một khoản lớn rồi mà ... "
"Đừng lo lắng về tôi."
Mặc dù đang nói chuyện với chú Hong, Han Kyul vẫn nhận biết được En Chan, đang lau dọn phía trước cửa hàng. "Mạnh mẽ" sẽ không là năng lượng mà thằng nhóc đó dùng vào việc lau chùi- trông giống như là đang đào đất thì đúng hơn.
"Này, cậu bé siêu phàm."
En Chan giật nảy người khi nghe anh gọi. Nó nhìn anh với vẻ mắt đầy tội lỗi và Han Kyul ra hiệu cho nó lại gần. Nó tiến đến chỗ anh với sự bất mãn và cáu kỉnh. Anh thấy bực mình vì biểu hiện của nó. GIống như là anh trách mắn nó việc gì vậy. Hai tay En Chan nắm chặt lại, đứng một cách cứng nhắc và nhìn anh với ánh mắt không nhân nhượng.
"Mẹ cậu thế nào rồi?"
"Tốt."
En Chan trả lời ngắn gọn không một chút cảm xúc.
"Cậu có ní dối tôi để nghỉ việc không đấy?"
"Tôi là ai, trẻ con chắc? Bỏ việc ... Tôi tốt nghiệp trường trung học lâu rồi. "
En Chan nói một cách cộc cằn, Han Kyul nhíu mắt nhìn.
"Thế là cậu đến trường, huh?"
"Tại sao chú cứ phải khơi mào cuộc chiến nhỉ? Tôi đã làm cái gì mà chú bắt tôi phải đến cửa hàng sớm như thế vào buổi sa-"
Mẹ kiếp! Cơn giận của nó lại không thể kiểm chế được hơn ba giây trước khi nó bùng nổ. En Chan cố hạ thấp giọng.
Không được làm thê, không được. Anh ta là giám đốc, và tôi là một nhân viên. Chính điều đó. Đừng nghĩ về bất cứ điều gì khác. Không nghĩ về người phụ nữ đó, không nghĩ về mối quan hệ của họ, nó chả có liên quan gì tới tôi.
"Nếu chú đã nói xong, sajangnim, tôi có thể cáo lui không?"
"Chuyện quái gì xảy ra với cậu hôm nay vậy? Cậu chưa ăn sang hả? "
"Tôi đã ăn sáng."
"Cậu ăn chưa no à?"
"Không, tôi đủ rồi."
"Cậu đi đưa cà phê cho mấy người buôn bán ở chợ phải không?"
"Không. Tôi phải đến đấy, làm sao tôi có thể? Chú nghĩ tôi có thể phân thân ra bao nhiêu người vậy? "

"Ah, cậu là một con quái vật mà tôi nghĩ là có thể cậu đã hoàn thành xong tất cả mọi việc trước khi đến đây. Việc đua sũa thế nào rồi? "
"Làm rồi."
En Chan duy trì cái thái độ hiếu chiến trong khi trả lời anh một cách cộc lốc. Khi Han Kyul ngừng nói và chỉ nhìn nó, nó cúi xuống và nói:
"Nếu chú đã nói xong, tôi có thể-"
"Những người bán cá- họ thích bao nhiêu kem vậy?"
"Xin lỗi?"
Tại câu hỏi tấn công bất ngờ, En Chan thấy mình giơ hai ngón tay lên.
"H-hai. Và hai viên đường. "
"Còn cửa hàng ănn bên cạnh?"
"Những ahjumma đó thích cà phê đen."
"Còn cửa hàng rau quả?"
"Một gói kem, hai viên đường. Ahjussi chỉ lấy có hai viên đường. Vì sao vậy? "
"Được rồi. Về làm việc đi. "
Han Kyul quay lại chỗ chú Hong. Ông nhìn nhìn En Chan với vẻ mắt bất lực trước câu hỏi hiện lên trên mắt nó, có chuyện gì xảy ra với anh ta vậy. Nhưng hai người trong số họ đứng dậy,bỏ đi không nói một từ nào.
"Cái quái gì thế? Phớt lờ mọi người, huh? Psh. "
Nó đang hờn dỗi khi lướt đi vì nó đã nhận ra điều gì đó. Nó đã thất bại. Nó không thể chỉ nghĩ về anh như là giám đốc của nó. Nó cũng không thể nghĩ về anh như một người nào khác. My God, chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này?!

Trong khoảnh khắc nó đánh mất mình vì sự giận giữ, mọi người bắt đầu đổ ra những con phố. Những người đàn ông , và phụ nữ trong những chiếc áo trắng đến từ các nhà ga xe lửa. En Chan lập tức thay đổi thái độ,đứng bật dậy và hét lên:
"Coffee Prince Cafe hiện nay cung cấp những phần mang đi được! Hãy đến và yêu cầu nào! "
Hai nữ người phụ nữ quay lại mỉm cười với nó rồi bước vào cửa hàng. En Chan nhiệt tinh đưa họ vào bên trong. Mọi việc bắt đầu. Họ đến từng người một, và trong vòng ba mươi phút, cửa hàng đã đầy khách hàng. Tất cả họ đều đang chờ cà phê. Chú Hong trở nên bận rộn vì vậy mà ngay cả Han Kyul cũng được tuyển dụng vào trong nhà bếp, trong khi En Chan và Sun Ki, hai kẻ không có khả năng thì ở ngoài ghi yêu cầu của khách hàng. Nak Kyun và Ha Rim chỉ chỗ ngồi cho các khách hàng, mang nước cho họ và trò chuyện. Ha Rim thì pha trò còn Nak Kyun lại thật lịch sự và thân thiện. Các khách hàng cười thật thoải mái. Một số thì ngồi đọc báo và những quyể sách đã được chuẩn bị sẵn trogn khi chờ đợi, trong khi số khác thì ngồi trước máy tính đang mở.
Nó làm việc một mạch hai tiếng liền mà không mọt lần ngồi nghỉ, En Chan không cảm thấy thời gian trôi qua hay là thấy đau chân. Thứ mà nó cảm nhận được là sự bận rộn và trần đầy sức sống. Mọi người cùng làm việc chung với nhau và phục vụ các khách hàng mà không có bất cứ một vấn đề nào cả. Khi khách hàng rút khỏi cửa hàng nưn con sóng trên bãi biển, cả nhóm im lặng. Chỉ sau đó, Ha Rim nhảy lên và hét to,
"Yeehaw!"
Chỉ đến lúc đó thì mọi người mới thự sự bừng tỉnh. Mọi người nhảy nhót và chạy lại ôm nhau. Đây là lần đầu tiên cảu họ, đã có một vài sai lầm nhỏ xảy ra nhưng họ đã phối hợp với nhau thật ăn ý và công việc thật tuyệt với.
"Ôi trời, mùi son phẩn của mấy bà pụ nữ! Tôi chóng mặt quá đi. "
"Điều đó không tệ lắm đâu. Anh chỉ thổi phồng lên thôi. "
"Dù sao thì, sajangnim, anh có nhìn thấy người phụ nữ tóc xoăn ngồi ở cái bàn giữa không?"
"Bố cốc cà phê kem mang đi?"
"Yea. Cô hỏi anh bao nhiêu tuổi. "
En Chan nhìn Ha Rim và Han Kyul với ánh mắt sắc lẹm. Hiển nhiên, Ha Rim cười khẩy và cậu ta lại tiếp tục,

"Dường như anh đuơcj hâm mộ nhất trong tất cả chúng ta. Nó có lẽ bởi vì tất cả những người phụ nữ quanh đây đều lớn tuổi, huh? Dù sao, anh cũng cảm thấy vui chứ, huh? "
"Nếu cô ta có thêm mấy lớp mỡ nơi eo và để một ít tóc nơi trán thì cô ta trông chả ổn tẹo nào cả."
"Cái gì? Wow, anh thật là tinh! Anh có thể nhìn thấy tất cả từ chỗ đó sao? Ôi trời, tay chơi có khác. "
"Nếu cô ấy lại đến hỏi tuổi tôi một lần nữa, cậu sẽ nói gì?."
"Chú đang có ý định làm hư tất cả chúng tôi hay cái gì đây?" En Chan nói, mặc dù vì lý do nào đó, nó cảm thấy khá hơn sau khi nghe câu trả lời của Han Kyul. Đôi khi, có vẻ không lễ phép cho lắm.
"Tuy nhiên, cái bàn ở chỗ khu vườn nhỏ mới thực sự là một cơn ác mộng, phải không?"
Ha Rim nhìn Nak Kyun và Nak Kyun mỉm cười đáp lại
"Tôi muốn gọi điện cho EOD."
"Cái gì? Gọi cho cái gì cơ? "En Chan hỏi. Han Kyul trả lời từ nhà bếp,
"Hội giải phá bom mìn _ Chất nổ."
"Chất nổ .... Ya, Kwon Nak Kyun, cậu cũng kiểu cách gớm nhỉ? Tôi chưa bao giờ biết đấy. "
"Nếu tôi không kiểu cách bây giờ, thì khi nào tôi có thể làm đây? Người Ấn Độ có câu, 'Người phụ nữ đẹp thì thuộc về thế giới, còn chỉ có người phụ nữ xấu mới thuộc về bạn. " Anh nên chia sẻ khi anh có thể. "
Ôi trời. Tsk tsk.
"Ah, tôi đói," En Chan ngoạc cái miệng, trước khi đột ngột nhảy lên. "Hey mọi người, vì lần đầu tiên thành công của chúng ta, tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn trưa."
"Thật sao?"
"Có phải hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây không vậy?"
"Tôi sẽ làm Sandwiches cho tất cả mọi người. Hey lũ nhóc, chờ một chút thôi, và hyung sẽ làm món Sandwiches. Ko En Chan đặc biệt"
"Ya, anh tự làm nó à?"
"Nó có ăn được không vậy?"
"Tốt hơn là anh nên mua kimbab ở cửa hàng ăn nhanh ý".
En Chan bỏ ngời tai mọi lời can ngăn của mọi người, cuối thì nó cũng mua đầy đủ các thứ cần thiết cho món Sandwiches và nó bầy tất cả ra trong nhà bếp. Đột nhiên trong nó dấy lên cảm xúc mạnh mẽ muốn tự tay mình làm những món ăn cho mọi người, nó có thể làm gì? Những bản năng của một phụ nữ có thể không giúp ích được trong việc này.
Nó bận rộn làm bánh sandwich cá ngừ khi điện thoại kêu. En Chan vô tình đưa tay ra với lấy chiếc điện thoại để nghe
"Xin chào, đây là cà phê Hoàng Tử, nhà của cà phê hảo hạng."
Đột nhiên, tất cả mọi người, đang mỗi người một việc trong căn phòng, đồng loạt đứng lên. Mọi người đều đổ dồn vào nhìn En Cha như một con ma vậy. Chuyện quái gì xảy ra với mọi người vậy? Đột nhiên, En Chan nhìn Ha Rim và lặp đi lặp lại,
"Xin chào?"
Kì lạ, điện thoại tiếp tục đổ chuông, nhưng không ai nghĩ đến việc trả lời.
"Tại sao không ai nhấc điện thoại lên?"
"Ch-chan-ah ...."

Nó cố gắng để quay lại nhìn chú Hong khi Han Kyul đột ngột hét lên,
"Không được di chuyển!"
Nó không biết đang có chuyện quái gì đang xảy ra. En Chan nôn nóng muốn mở mồm hỏi xem có chuyện gì đang xảy ra.
"Đừng gây ra một tiếng động gì và không được di chuyển!" Han Kyul hét lên, thậm chí không cho phép nó đặt một câu hỏi. Chuyện gì đang xảy ra trên thế giới vậy?
Cái cách mà mọi ngươi đang nhìn nó và và cái không khí này làm cho tim nó đập nhanh hơn. Tất cả những người khác dường như cảm thấy tương tự, vẫn đứng hết cả lên. Phản ứng lạ của họ làm cho nó cảm thấy khó chịu và lo âu. Nó muốn quát lại Han Kyul, nhưng anh sẽ không cho phép, do đó, điều đó làm cho nó cảm thấy sợ hãi và lo lắng nhiều hơn.
"Đừng quay đầu ...."
Sajang rón rén lại gần nó và đột ngột giật chiếc điện thoại mà nó đagn cầm trong tay.
Ngay lập tức, tất cả mọi người thở phào.
"Whew ...."
"Ya ... Ko En Chan, cậu ....."
"Chúa ơi, hyung, em không tin được anh! Anh làm em phát điên! "
Chú Hong đổ sụp xuống ghế, Ha Rim bắt đầu la hét nó, Nak Kyun bắt đầu dứt dứt tóc mình và nói cậu ta đang điên. Ngay cả một người bình thường ít biểu lộ cảm xúc như Sun Ki cũng lắc đầu, làm En Chan tin rằng có một chuyện gì đó kinh khủng lắm vừa xảy ra. Cái gì đó liên quan đến nó. Nhưng chính xác cái đó là cái gì?!
"Cậu là đồ ngốc!"
Một cú đấm mạnh!
"Ow!!" En Chan hét lên tức giận khi Han Kyul đập vào đầu nó. "Sao chú đánh tôi?!"
"Cậu, ra khỏi đây. Ngay bây giờ. "
"Yea. Ko En Chan, cậu bị cấm đến gần khu vực nhà bếp. Tất cả những gì cậu làm là vỡ ly và cậu không giúp được gì cả, do đó, đừng đến gần nhà bếp một lần nữa. "
"Tại sao? Chuyện gì đan-"
Ngay sau đó, Han Kyul vứt con dao to tướng sáng bóng trước mặt nó.
"Cái này trôgn giống điện thoại lắm sao, đồ ngốc?! Cậu biết cái gì, thậm chí không được nghe điện thoại. Được chứ?! "
Mồ hôi đổ trên mũi Han Kyul. En Chan cuối cùng cùng cũng nhận ra là nó đã cầm một con dao ở chỗ bộ đồ cắt và đưa lên tai, và nói ‘xin chào’ vào đó.
"Oh! T-tôi không biết ... "
"Cậu là gì, đồ ngu?!"
"Oh man, sao tôi lại làm diều đó chứ? Mọi người sợ hãi vì tôi, huh? Xin lỗi, xin lỗi ...."
"Xin lỗi! Giá mà tôi có thể...."
"Anh muốn tiếp bước Van Gogh hay cái gì đó hả?"
Một lần nữa Ha Rim bắt đầu chọc nó, bầu không khí đã trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Chú Hong không quên để ý Han Kyul đã lo lănhs và tái cả măt như thế nào. Chú cúng không quên để ý En Chan cú bám lấy sajang, cười cười nói nói, cố làm cho anh ta vui lên.
"Sajangnim, chú sợ đến mức tổn thọ rồi phải không? Chú sẽ làm gì? Chú cũng đã khá già rồi, do đó, tôi đoán chú khoảng bốn mươi, huh? "
Sự kích động từ sáng đã xẹp xuống. Nó không phải là người giận lâu, nhưng cái biểu hiện lo lắng của sajang, sợ hãi hơn bất kỳ người nào khác, làm nó động lòng.
"Thôi vo ve đi."
"Làm sao tôi có thể thôi vo ve chứ? Tôi là gì, một con ong à? "
"Cậu thật là"
Ngay sau đó, cửa kính mở và một phụ nữ ở độ tuổi trung niên bước vào cửa hàng.
"Chào mừng quý khách đến với cà phê Hoàng Tử," Sun Ki nói, người đầu tiên nhìn thấy bà ấy bước vào. Mọi người ngồi ở chỗ ngồi của mình khi Ha Rim quay lại và hét lên,

"M-mẹ!"
Ngạc nhiên, tất cả mọi người lúng túng cúi chào và lảng đi chỗ khác. Mẹ và con trai ngồi ở cái bàn trong góc của các cửa hàng. En Chan mang cho họ cà phê kem ấm. Nó muốn họ có thể đánh tan sự khác biệt, nếu có thể, nồng nhiệt và mềm mại, như cà phê kem.
"Làm sao mẹ biết con ở đây?"
"Mẹ nghe từ Gwang Il."
"Ôi trời, mình đã nói gã đó không được tiết lộ bất cứ điều gì..."
"Con ăn có đủ không? Con ngủ ở đâu? "
"Ở đây và có ..."
"Con không có tiền ... con gnur ở ngoài đường như những người vô gia cư sao? "
"K-không. Con ngủ ở đây. Tại cửa hàng ... "
Đột nhiên, tất cả mọi người đang nghe lén câu chuyện, mở to mắt. Han Kyul ngồi ở phía trước của máy tính, nhìn En Chan. Khi đôi mắt của họ gặp nhau, En Chan đáp lại ánh mắt dữ tợn cảu anh bằng nụ cười gượng gạo. Thật là, sajang thật tốt là đã đoán ra mọi việc mà không cần phải nói gì.
Thật thú vị. Tôi đã làm bộ mặt đau thương hay cái gì đó?
"Con sẽ hủy hoại sức khỏa của mình mất thôi. Chỉ cần nhìn khuôn mặt con. Oh, mẹ buồn quá ...."
"Con ăn uống tốt và ngủ tốt mà. Đừng lo lắng về con. "
"Tôi chỉ có duy nhất một đứa con trai, mà nó thì bỏ nhà đi, tôi có thể không lo lắng? Ha Rim, làm ơn, thôi đi và hãy về nhà với Mommy, hmm? Cha lo lắng cho con rất nhiều. "
"Không"
"Ha Rim."
"Ngay cả khi con đi bây giờ, thì mọi chuyện cũng giống như nhau cả thôi. Mẹ biết cũng như con vạy, Mom. Cha sẽ chỉ quát mắng con ra khỏi nhà thôi. "
"Vì vậy, con không về nhà?"
Thấy Ha Rim đầy vẻ nghiêm trọng và chán nản làm En Chan cảm thấy thật tệ. Các nhân viên khác không được biết về việc bỏ nhà của Ha Rim, nhìn Chan, như thể họ bị tẩy chay vậy. Nak Kyun thấp giọng hỏi,
"Sao câu ấy lại bỏ nhà?"
"Vấn đề về trường học."
"Ah."
mẹ của Ha Rim cầu xin cậu ta, bà khóc. Ha Rim đã cố gắng để bà ấy thoải mái, nhưng nó không giống như cậu ta chịu khuất phục. Ngay sau đó, Han Kyul đứng lên khỏi cái máy tính. Anh xái châ bước qua tấm bảng. Những nhân viên đang nín thở theo dõi mở to mắt ngạc nhiên. En Chan đập đập đầu mình vào trong không khí khi nhìn lưng của Han Kyul.
Anh ta sẽ nói cái gì đây?
"Jin Ha Rim."
Ha Rim chậm chậm đứng lên và cúi đầu.
"Đóng gói đồ cảu cậu và đi khỏi đây ngay."
"Huh?"
Hoảng hốt, En Chan lao đến và cố gắng để khuyên can Han Kyul.
"Sajangnim, đợi một chút."
Nhưng Han Kyul đẩy nó ra với thái độ cứng rắn và nghiêm trọng. Sau đó anh nói đến Hà Rim với giọng thản nhiên,
"Về và dàn xếp với cha cậu đi. Cho đến khi cậu làm xong, cậu không được bước chân vào cửa hàng của tôi. "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận