Ăn sáng xong, hai người ra ngoài đi dạo, khi về thì gặp bà chủ dậy sớm, hai người ngồi trong sân uống trà nói chuyện phiếm cùng bà một lúc.
Hóa ra vợ chồng bà chủ mở homestay này cùng nhau, trước đây cả hai đều là nhân viên văn phòng bình thường, thu nhập khá nhưng người chồng bận xã giao, một lần nọ đi kiểm tra sức khỏe tổng thể thì phát hiện có bệnh dạ dày, hai người lập tức dừng bước, sau khi cân nhắc kỹ thì quyết định từ bỏ công việc lúc đó, nghỉ ngơi một thời gian, về sau mở homestay ở đây.
“Ban đầu tôi và chồng đều không nghĩ tới chuyện lỗ lãi, hai vợ chồng tôi đều là những người rất ngây thơ trong mắt những người khác, hôm nay có ăn là vui rồi, phiền não ngày mai thì để mai tính.” Bà chủ lịch sự đặt một bình trà trái cây do chính tay mình chuẩn bị lên bàn, mời bọn họ thưởng thức.
Mộc Khê Ẩn nhấp một ngụm đã cảm thấy vị rất thanh, tuy nguyên liệu đơn giản nhưng kết hợp với cảnh núi non và ánh ban mai sau lưng thì quả là không thua gì rượu ngon.
Khi Ứng Thư Trừng hỏi thu nhập hiện tại thế nào, bà chủ trả lời thành thật: “Đầu năm nay vừa mới hồi vốn, bây giờ bắt đầu kiếm lời, trước đây thực sự khá vất vả.
Ban đầu hai vợ chồng tôi đều lười, không làm quảng cáo, chỉ tuyên truyền cho người thân và bạn bè.
Vốn dĩ tôi định dựa hoàn toàn vào lời truyền miệng, ai ngờ vẫn là ngây thơ, câu “rượu thơm không sợ ngõ tối*” không phù hợp với thời đại internet hiện nay.
May mắn thay, một lần nọ, tôi có người bạn cũ giới thiệu một biên tập viên tạp chí đời sống đến phỏng vấn và làm một chủ đề về homestay, liên tục có khách theo gợi ý tìm tới nơi này.”*rượu thơm không sợ ngõ tối: hàng chất lượng không cần quảng cáo.Mộc Khê Ẩn cảm thấy cách nói chuyện của bà chủ rất thoải mái, như đang nói chuyện với một người bạn cũ.
“Tôi và ông nhà đều không có nhu cầu gì đặc biệt về vật chất, bây giờ chỉ thích yên lặng trông coi nhà cửa, làm một số việc nhà nông, nuôi vài con chó con mèo, tự nấu nướng, tiện thể mời bạn bè và mời khách, như vậy rất tốt.” Bà chủ nói, “Tất nhiên bạn bè đều nói rằng hai vợ chồng tôi đang nghỉ hưu non.”
Nói rồi bà chủ đi vào nhà, một lúc sau thì bước ra với một khung ảnh trên tay, cho họ xem ảnh của mình và chồng.
Chồng của bà chủ hóa ra lại là một người đàn ông đẹp trai ngời ngời, nhắc đến ông thì bà chủ rất vui: “Ông ấy siêu dễ thương, thật đấy, nếu cô cậu nhìn thấy chồng tôi thì sẽ biết, tuổi tâm hồn của ông ấy vẫn đang độ thiếu niên.”
Mộc Khê Ẩn nhìn tấm hình, không thể tưởng tượng ra.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bà chủ sảng khoái chia sẻ một vài điều ngớ ngẩn và dễ thương về chồng mình.
Chẳng hạn như lén bôi kem dưỡng da của bà và bị dị ứng, vì tránh lũ gián mà nhảy lên sô pha rồi gọi bà vào cứu mạng, mua một mớ tóc xoăn về chất thành đống trên sô pha để selfie, nửa đêm tỉnh dậy, tưởng là con chim hoang dã hung dữ nào đó nên sợ quá nằm luôn xuống………..
“Không ai có thể chịu đựng được sự kỳ ba* đó ngoại trừ tôi.” Bà chủ cười nhẹ, “Cho dù bị một người phụ nữ tiếp cận trên đường, ông ấy sẽ lập tức bỏ chạy, thấy người lạ là sợ, nhát gan không khác gì chuột nhắt.”
*Từ này mình từng giải nghĩa trong chương 16, các bạn có thể tìm lại nhé.
Mộc Khê Ẩn nghĩ hai vợ chồng bà chủ rất thú vị, nghe mà thấy hâm mộ.
Bà chủ nói: “Cuộc sống hôn nhân mà, có thể đơn điệu, cũng có thể rất thú vị, điều đó phục thuộc vào cách mà chúng ta sống.”
Nói đến bốn chữ “cuộc sống hôn nhân”, Mộc Khê Ẩn liếc nhìn Ứng Thư Trừng, nhận thấy anh còn nghiêm túc lắng nghe hơn cả mình.
Cô chống cằm nghe tiếp, thỉnh thoảng liếc nhìn những ngọn đồi xanh trập trùng sau lưng bà chủ, thật là ảo giác, mỗi lần nhìn lại thì hình dạng đỉnh núi lại khác.
Mộc Khê Ẩn lại nhìn bầu trời, mây trắng bồng bềnh, đáng yêu như bọt sữa trên cà phê.
Một cuộc sống tốt như vậy, một người bạn đời ưng ý như vậy thật khó có được, giống như người bên cạnh cô, thật là hiếm có.
Trở lại tiệm cà phê Hải Đăng, Mộc Khê Ẩn gặp chị Lạc, người đã nhiều ngày không đến, cô tươi cười chào chị.
Chị Lạc búi tóc lên, sắc mặt không tốt cũng không tệ, nhưng quần áo gọn gàng đơn giản, chỉ trang điểm nhẹ, cũng không cố tình che giấu khóe mắt.
“Bạn trai của em đâu?” Chị Lạc hỏi.
“Hôm nay anh ấy không tới.”
Chị Lạc trầm ngâm rồi hỏi: “Cậu ta làm nghề gì?”
Không đợi Mộc Khê Ẩn trả lời, chị đã nói tiếp: “Em có con mắt tinh tường đấy, tìm được một người tốt như vậy, cậu ta thậm chí còn sẵn sàng nói chuyện với một bà thím chán đời như tôi.”
“Chị Lạc, hôm nay tâm trạng chị có ổn không?” Mộc Khê Ẩn hỏi chị.
“Tôi không định nghĩ xem mình có ổn hay là không, chỉ cần nghĩ là sẽ hố sâu không đáy.
Hôm nay cũng không ngồi đây nữa, tôi sẽ gói cà phê mang về nhà cho con trai.
Phải rồi, từ mai Hiểu Hằng cũng sẽ không tới đây, thằng bé phải tham gia một cuộc thi Toán, phải ở lại học thêm một tiếng sau giờ tan học mỗi ngày, tôi ở nhà chuẩn bị bữa tối mang đến trường cho nó.”
“Chị học nấu ăn?”
“Tôi đang rảnh rỗi, mới học được cách làm bibimbap từ video, tập vài ngày là làm được.”
Nói xong, chị Lạc cúi đầu, suy yếu bóc móng tay, đợi mấy phút đồng hồ lấy cà phê rồi nói: “Dù sao cũng sống thêm được một ngày.”
Nhìn theo bóng dáng chị Lạc đi xuống tầng, Mộc Khê Ẩn thở dài, dù sao cũng là cuộc đời của người khác, mình không thể giúp gì được.
“Tiểu Mộc, để chị nói cho em biết một chuyện.” Chị Kỳ Kỳ cười đi tới.
“Gì ạ?”
Chị Kỳ Kỳ kể với Mộc Khê Ẩn rằng sẽ có một buổi ký tặng sách của một nhà văn mới tại quán cà phê Hải Đăng vào chiều thứ Sáu tuần này, nếu quan tâm thì cô có thể đến xem.
Cuốn sách kia bán rất chạy trên mạng, dạo gần đây rất được yêu thích.
“Tên sách là Khu Rừng Ký Ức, chị từng thấy trên mạng có quảng cáo.
Đây là một cuốn tiểu thuyết bán tự truyện, tác giả kể lại một thời tuổi trẻ của mình.
Đúng rồi, tác giả là nữ, bút danh gọi là Thanh Thần Sơn Tước.” Chị Kỳ Kỳ nói.
“Lâu lắm rồi em không đọc tiểu thuyết, vậy thứ Sáu này em sẽ tới hỗ trợ, nhân tiện nghe thử một chút.” Mộc Khê Ẩn nói.
“Được, không thành vấn đề.”
Sau khi tan việc, Ứng Thư Trừng đến đón Mộc Khê Ẩn, hai người tay trong tay vừa đi vừa trò chuyện.
Anh đề cập đến sự việc ở homestay đêm hôm đó và hỏi cô có giận không.
“Không đến mức giận, chỉ là không ngờ tới.” Cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh mà cũng có lúc mất khống chế?”
“Anh không nên có ý đó với em?” Anh dừng lại hỏi.
Điều này làm cô bối rối, cô gãi đầu không nói nên lời, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
“Có ý đồ cũng không phải chuyện xấu.” Cô lẩm bẩm, “Nhưng hiện tại em chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
“Anh hiểu rồi.”
“Liệu anh có………..
ý em là, dù sao anh cũng là đàn ông, liệu anh có thấy bất mãn không?” Cô cảm thấy mình hỏi rất kín đáo.
“Đừng lo, niềm vui thú về mặt này có thể đạt được bằng trí tưởng tượng.”
“……….
Oh, vậy thì tốt.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô cúi đầu lắc lắc tay anh, giả vờ bình tĩnh nhưng thật ra da đầu đang toát mồ hôi.
Anh chỉ nói một lời mà như thể trút bỏ quần áo của cô vậy, khiến mạch đập của cô cũng nhanh hơn bình thường.
Đưa cô đến dưới khu nhà, anh buông tay cô ra, cô nhón chân nhẹ nhàng hôn lên mặt anh, sau đó mới chạy vào.
Khi nằm trên giường, cô không khỏi nghĩ: Mình đang sợ cái gì? Nếu người đó là anh thì dù có chuyện gì xảy ra cũng không cần lo lắng, lại càng không hối hận.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên đứng dậy đi mở một góc tấm rèm cửa, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của anh trong bóng đêm.
Anh đang đứng bên ngọn đèn đường, vẫn chưa đi.
Trong chớp mắt, Mộc Khê Ẩn gần như muốn lao xuống lầu, nhào vào trong vòng tay anh, để anh mang cô về nhà.
Nhưng cô không làm vậy, cô buông tay, để tấm rèm che tầm nhìn, nhắm mắt lại và tự nhủ suy nghĩ vừa rồi thật điên rồ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Một lát sau, người đứng ở dưới nhà nhận được một tin nhắn từ tài khoản Wechat của người dùng Heo Con Ngốc: “Em không từ chối anh, hãy cho em chút thời gian.
Đến một ngày nào đó, em không còn căng thẳng nữa, em sẽ gợi ý cho anh.”
Ứng Thư Trừng đọc đi đọc lại vài lần mới hiểu được cô đang nói đến chuyện gì, hóa ra cô cũng có suy nghĩ xa xôi với anh.
Vậy thì tốt, anh suýt thì đánh mất lòng tin vào bản thân.
Chờ anh quay đầu nhìn lại khung cửa sổ trên lầu, cô đã nhảy vào giường vùi cả mặt vào gối, thầm nghĩ tình yêu thật là đáng sợ, có thể gọi ra con thú đang lẩn trốn trong lòng mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...