Tiệm Cà Phê Hải Đăng


Sau bảy giờ, Ứng Thư Trừng bước vào quán cà phê, ngoài túi đồ ăn trên tay còn có thêm ba cuốn sách.

Mộc Khê Ẩn nhận lấy đồ ăn và nghía qua mấy cuốn sách với vẻ thích thú, tất cả đều là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.

Ứng Thư Trừng nói rằng anh mang cho Hiểu Hằng mượn, Mộc Khê Ẩn lấy làm ngạc nhiên, từ khi nào mà hai người này lại có bí mật không nói với cô?
Cô tiếp tục làm việc trong nỗi hoang mang, thỉnh thoảng lại nhìn Ứng Thư Trừng và Hiểu Hằng, Mộc Khê Ẩn phát hiện Hiểu Hằng rời khỏi chỗ ngồi của mình không chỉ một lần, cậu nhóc liên tục đến chỗ của Ứng Thư Trừng và nói chuyện với anh.
Tiểu Tất quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ mải tám nhảm với hai người bạn mới trên điện thoại, chẳng để tâm gì đến những vị khách mới vào.

Sau khi bị khách hàng gọi vài câu, Tiểu Tất mới hoàn hồn, rối rít nói lời xin lỗi nhưng người ta đã quay đầu bỏ đi, cô đuổi theo gọi hai câu đều vô ích, lúc này Tiểu Tất mới xấu hổ bỏ điện thoại xuống.
Thấy vậy, Mộc Khê Ẩn chạy đến và nói: “Tiểu Tất, sao cậu lơ đễnh thế?”
“Vừa rồi tôi đang nhắn tin trên Wechat, nhất thời không nghe thấy.”
“Cậu đừng làm thế nữa, nhất là nói chuyện với hai người cùng lúc, quá tốn sức.”
“Còn cách nào chứ? Hiếm khi tôi bắt được cơ hội, tôi phải giành giật từng phút từng giây.” Tiểu Tất lẩm bẩm.
“Tôi thấy ngày mai chúng ta hãy đổi lại đi, tôi sẽ tiếp tục thu tiền, cậu lại giao cà phê.”
Tiểu Tất cười làm lành: “Hay là thêm vài ngày nữa? Yên tâm, sai lầm vừa rồi chỉ là tai nạn, tôi sẽ không tái phạm nữa.”
Mộc Khê Ẩn cứ thấy không yên, hy vọng có thể bám trụ đến thứ Sáu.
Sau khi tan ca, họ lại đưa Hiểu Hằng về nhà, cả ba lại đến chỗ cũ để ăn khuya.

Ứng Thư Trừng gọi cho Hiểu Hằng ít sủi cảo, bún gạo, ba đĩa đồ xào và một bát canh cá.
Hiểu Hằng ăn như hổ đói vồ mồi.
“Ban ngày em ăn chưa no?” Mộc Khê Ẩn lấy làm lạ.
“Ăn no rồi, nhưng lại rất nhanh đói.” Hiểu Hằng nói như chuyện đương nhiên, “Em vẫn còn đang phát triển mà.”
“Ở trường có cho mang đồ ăn nhẹ không?” Ứng Thư Trừng hỏi.
“Có, nhưng mấy ngày nay em không chuẩn bị, trong nhà không có ai.”

Mộc Khê Ẩn nghĩ đến chị Lạc liền hỏi cậu: “Khi nào mẹ em về?”
“Không biết.” Hiểu Hằng cắn một miếng sủi cảo, “Hình như bà ấy gặp chút rắc rối.”
“Rắc rối gì?”
“Bà ấy không nói cho em biết, bây giờ mỗi ngày bà ấy gọi điện chỉ để hỏi em còn sống không, chờ em đáp là chưa chết thì bà ấy yên tâm rồi.” Hiểu Hằng cười khẩy, “Bà ấy chính là người như vậy, em quen rồi.”
Mộc Khê Ẩn ậm ừ một tiếng, không biết nói gì.
Ứng Thư Trừng nói với cậu: “Mối quan hệ giữa anh và mẹ cũng không được coi là thân thiết.”
“Oh?” Tại sao?” Hiểu Hằng để đũa xuống, nghiêm túc lắng nghe Ứng Thư Trừng.
“Lúc đó mẹ anh mang thai ngoài ý muốn, bà dự định kết hôn được năm năm mới có con.” Ứng Thư Trừng nói cho cậu biết, “Tiếc là anh xuất hiện vào thời gian quá sớm.”
“Vì thế bà ấy ghét bỏ anh?” Hiểu Hằng hỏi.
“Không đến mức ghét bỏ nhưng có phần luống cuống, không biết cách cân bằng giữa công việc và gia đình.

Bởi vậy bà rất hay cau có và nghiêm khắc với anh.

Năm anh tròn năm tuổi, bà bắt anh học thuộc thơ, nếu không thuộc thì bị phạt đứng, ăn cơm muộn nửa giờ, dù đói đến đâu cũng phải chịu đựng.”
“Vậy chẳng phải anh rất sợ mẹ sao?”
“Từng có một thời gian như vậy.” Ứng Thư Trừng nói, “Nhưng sau đó anh dần dần hiểu ra bà có những chỗ khó của riêng mình.”
“Có gì mà khó xử? Có khó thì cũng chẳng phải lỗi của anh, là bà ấy sinh anh ra mà.” Hiểu Hằng không hiểu.
“Bà sinh ra anh khi mới hai mươi tư tuổi, hiện nay với độ tuổi ấy thì vẫn còn rất trẻ, bản thân bà tính tình vẫn còn nét trẻ con, thiếu khả năng thích nghi với cuộc sống.”
Hiểu Hằng im lặng tính tuổi của mẹ mình.
“Con người ta không trưởng thành trong một sớm một chiều, cha mẹ cũng vậy.

Khi còn nhỏ, chúng ta thường nghĩ họ là người toàn năng, liên tục đòi hỏi bọn họ.

Chúng ta chưa bao giờ nghĩ rằng họ cũng có khó khăn.


Thực tế đó là sự hiểu lầm của chúng ta, bọn họ cũng có tâm lý trẻ con, cũng biết sợ hãi, cũng lo được lo mất.”
“Thật sao?”
“Thật, nhiều người trong số họ đã lập gia đình và có con ở tuổi đôi mươi, phải cân bằng giữa việc học và công việc.

Thời điểm đó điều kiện kinh tế không được như hiện tại, không có người giúp việc.

Ban ngày tất cả đều đi làm, hết giờ làm lại đi đón con, về nhà thì phải nấu cơm, giúp con làm bài tập, cho nó tắm rửa, sau khi đã làm xong tất cả mọi việc thì mới có chút thời gian ít ỏi để làm việc cá nhân, ngủ chưa đầy mấy tiếng thì đã phải dậy và đối mặt với ngày mới.” Ứng Thư Trưng từ từ hồi tưởng, “Giờ nghĩ lại, bọn họ đúng là vất vả.

Nhất là khi họ đã chọn từ bỏ một phần của bản thân vì lợi ích của con cái, điều mà không phải ai cũng làm được.”
“Chí ít anh không bị bỏ rơi, dù mẹ anh có tàn nhẫn với anh như thế nào thì bà ấy vẫn còn cần anh.” Hiểu Hằng nói.
“Đúng vậy, anh may mắn hơn em.” Ứng Thư Trừng ăn ngay nói thật.
Nghe vậy, Hiểu Hằng càng thấy thất vọng, cậu không nói một lời.
“Nhưng em sinh ra muộn hơn anh mười sáu năm, và hiện tại em đang được hưởng nền giáo dục, điều kiện vật chất và tiện nghi giải trí tốt hơn anh lúc bấy giờ.” Ứng Thư Trừng nói, “Về điểm này thì em may mắn hơn anh, vì cuộc sống của mỗi thế hệ sẽ tốt hơn thế hệ trước.”
Hiểu Hằng không thể phản bác lại nên chỉ biết nhe răng ra cười, cậu lại cầm đũa lên ăn tiếp, đổi chủ đề và nói sang chuyện khác, hỏi bọn họ chơi trò gì khi còn nhỏ, sau khi nghe được đáp án thì cậu tỏ vẻ khó tin.

Sự tiện lợi của những thẻ thưởng mà Mộc Khê Ẩn đề cập đã quá xa lạ với cậu, những gì Ứng Thư Trừng nói càng giống như đến từ một thế giới khác, khiến cậu không thể không nói rằng hai người thực sự là đồ cổ.
“Đừng sốt ruột, sau này em cũng sẽ trở thành đồ cổ trong mắt thế hệ sau.” Mộc Khê Ẩn cười nói, “Đến lúc đó chắc bọn chúng sẽ nói chú Hiểu Hằng chỉ biết dùng Wechat để nói chuyện thôi, chứ không biết sử dụng thế hệ mã vô tuyến mới để trò chuyện, đúng là quá lỗi thời.”
“Chú Hiểu Hằng?” Hiểu Hằng bị sốc, “Em không biết nên làm gì khi nghĩ một ngày nào đó sẽ có người gọi em là chú.”
“Nên làm gì thì làm cái đó, nhất định ngày đó rồi sẽ đến.” Mộc Khê Ẩn nói.
Rời khỏi quán ăn, Hiểu Hằng lại hỏi Ứng Thư Trừng về mối quan hệ hiện tại của anh và mẹ, Ứng Thư Trừng nói: “Mẹ và anh gọi điện nói chuyện hàng tuần để hỏi về tình hình hiện tại của nhau.

Bây giờ bà rất tôn trọng anh, anh thích làm gì bà cũng ủng hộ, bà sẽ không ép buộc nếu anh không thích.”
“Vậy anh có nói ra suy nghĩ của mình không?”

“Rất ít, hầu như không có.”
Hiểu Hằng lại tự hỏi, Mộc Khê Ẩn thấy cậu có vẻ đang nghĩ về một hình thức ở chung mới giữa hai mẹ con.
“Tình thân là một loại quan hệ, cũng phải tùy vào duyên phận.

Em không cần nghĩ quá nhiều, cứ thuận theo tự nhiên.” Ứng Thư Trừng vỗ vai Hiểu Hằng, “Sau này em còn có tình bạn, tình yêu, và cả gia đình của riêng mình.”
Hiểu Hằng chợt ngẩng đầu hỏi: “Mà này, khi nào anh định kết hôn?”
Nói cách khác là anh không còn trẻ đâu.
“Không biết, tạm thời chưa nghĩ tới.” Ứng Thư Trừng nói.
Hiểu Hằng quay đầu lại, nhìn chị Mộc của cậu bằng ánh mắt đồng tình, với ý nghĩa làm chị khó xử rồi, anh ấy thậm chí không có ý định cưới chị.
Mộc Khê Ẩn hiểu ánh mắt của cậu, thầm nghĩ em nghĩ nhiều rồi, chị cũng vậy à, tạm thời chưa có ý định kết hôn.
Sau khi Hiểu Hằng về nhà, Mộc Khê Ẩn định nói ra suy nghĩ trong lòng mình cho Ứng Thư Trừng biết, cô sắp xếp lại ngôn từ trước khi mở miệng: “Hiện tại em đang sống rất tốt với Lam Lam, nên em không có kế hoạch chuyển ra ngoài ở.”
“Ờ.” Ứng Thư Trừng tỏ ra đã hiểu.
“Hơn nữa, em nghĩ rằng đôi lúc một mối quan hệ tiến triển quá nhanh cũng không tốt chút nào, anh hiểu không?”
“Hôm qua anh nói đùa thôi, anh không nóng lòng đến vậy đâu.

Em mới hai mươi ba, thỉnh thoảng anh còn cảm thấy em còn nhỏ hơn tuổi thật, sao anh có thể vội vã muốn chiếm hời của em như vậy.”
Mộc Khê Ẩn trầm ngâm, tuy rằng cảm thấy rất an tâm với lời đảm bảo của anh, nhưng nghĩ kỹ lại, buồn cười là lời nói đùa của anh đã khiến cô chật vật cả ngày nay.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô năm nay hai mươi ba tuổi, tuổi thanh xuân như mới bắt đầu, mà cuộc đời còn nhiều biến số, liệu cô có thể ở bên anh mãi không? Cô biết đây là một mệnh đề nan giải.
Thời đại này, xác suất yêu lần một đã sống chung là quá hiếm, nếu anh chỉ là người qua đường trong cuộc đời cô thì sao? Đến lúc đó, liệu cô có thể chịu đựng nỗi đau đớn ấy? Cô không dám nghĩ tới nữa, trong lòng có chút đau nhói khi nghĩ đến điều đó.
Huống hồ hiện tại cô cũng chưa hiểu hết về anh, chỉ thích anh một cách đơn thuần và ngộ nhận về anh, điều này khiến cô cảm thấy khó chịu.
Ngày hôm sau, Mộc Khê Ẩn tới bệnh viện để lấy thuốc chữa bệnh thấp khớp cho mẹ, cô dự định sẽ gửi về càng sớm càng tốt.

Khi đang xếp hàng ở cửa sổ thì có người gọi cô, quay đầu lại thì thấy là mẹ của Thẩm Trán Linh, nên lễ phép chào hỏi bà.
Mẹ Thẩm hỏi cô ở đây làm gì, cô nói thật rằng tới lấy thuốc cho mẹ.
“Quả là cô con gái hiếu thảo.” Mẹ Thẩm khen ngợi.
Mộc Khê Ẩn cười ngượng, xoay người tiếp tục xếp hàng, lúc lấy xong thuốc bước ra khỏi hàng liền thấy mẹ Thẩm vẫn ở đó, nhìn cô cười cười, dường như đang đợi cô.

Cô bước lên trước hỏi thăm Thẩm Trán Linh dạo này thế nào rồi, cô ấy đã lâu không đến quán cà phê.

“Dạo gần đây tâm trạng của Linh Linh đã bình tĩnh hơn.

Con bé đến lớp hàng ngày, ăn uống đúng giờ và không thức khuya.

Nói đến chuyện này, bác còn chưa cảm ơn cháu một cách cẩn thận.

Lần trước, cảm ơn cháu và bác sĩ Ứng đã giúp đỡ.”
“Bác đừng khách sáo.”
“Được rồi, bác chỉ muốn đích thân nói lời cảm ơn, nếu không còn chuyện gì thì bác không làm phiền cháu nữa.”  
Mộc Khê Ẩn lại ngập ngừng hỏi: “Bác Thẩm, cháu muốn hỏi bác một chuyện, là chuyện có liên quan đến Ứng Thư Trừng.”
“Huh? Là chuyện gì? Cháu cứ hỏi đi.”
“Cháu nhớ lần trước bác đã nói một câu Người đã đi rồi thì thôi.

Về sau cháu nghĩ lại, có phải liên quan đến công việc của anh ấy? Công việc của anh ấy gặp phải khó khăn gì sao?”
“Ah, chuyện đó hả.” Mẹ Thẩm trả lời Mộc Khê Ẩn: “Có một cậu bé có vấn đề về tâm lý, ta đã giới thiệu cậu ấy đến chỗ bác sĩ Ứng để được tư vấn tâm lý.

Thật không may, cuối cùng cậu bé đã không thể đón nhận một cuộc sống mới.

Kết cục bất hạnh cũng là điều mà chúng ta không ngờ tới.”
“Kết cục bất hạnh, ý là?”
Trong mắt của mẹ Thẩm có sự tiếc nuối.
Mộc Khê Ẩn nhanh chóng hiểu ra điều bất hạnh ấy có nghĩa là gì.

Một đứa trẻ, cuộc đời vẫn còn rất dài, làm sao có thể dễ dàng nhắc đến cái kết, trừ khi cuộc đời đó đã thật sự kết thúc.
“Cậu ấy bao nhiêu tuổi?” Mộc Khê Ẩn hỏi.
“Cậu ấy chưa đến mười lăm tuổi.”
Trong đầu Mộc Khê Ẩn tự nhiên xuất hiện hình ảnh của Hiểu Hằng, cô đột nhiên hiểu tại sao Ứng Thư Trừng lại quan tâm đến Hiểu Hằng nhiều như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận