Tại trại giam, Thế Nhật đang đối diện với hai người với chiếc kính ngăn cách, ông ấy nhìn kỹ càng Huyết Tâm với Phương Tuấn, cô thấy lạ nên hỏi:
- Sao vậy bố?
Ông ấy đáp:
- Không gì.
Ngày nay không làm việc hả?
Phương Tuấn đáp lại:
- Bữa giờ ăn không ngồi rồi, tranh thủ đến thăm bố.
Ông ấy nghe xong khuôn mặt có vẻ vui nhưng rồi khuôn mặt ấy lại trở nên nghiêm túc nói:
- Nghe nói Anh Túc chưa tìm thấy?
Huyết Tâm thở dài, úng má nói:
- Không biết con bé đang ở đâu nữa ấy.
Đang tìm bố ạ.
Ông ấy chẹp miệng nói:
- Em trai bố vẫn không gặp được con mình trước khi nhắm mắt.
Thật là...
Anh nói:
- Huyết Tâm cạch mặt Mạt Hồng luôn bố ạ.
Ông ấy ngạc nhiên nhìn Huyết Tâm mà nói:
- Thật hả con? Từ từ Mạt Hồng nó cũng tìm mà.
Huyết Tâm mới đáp lại:
- Nếu con không làm thế, cả đời Mạt Hồng cô ấy cũng không tìm đâu, cô ấy còn nhớ Nana và rất hận Anh Túc bố ạ.
Ông ấy thở dài, vuốt cằm nói:
- Đây cũng là lỗi của bố.
Này, khi nào cưới đây?
Nghe câu hỏi của Thế Nhật xong cả hai đều im lặng, cười hì hì cho qua chuyện, ông ấy mới bảo:
- Bố hóng cháu rồi.
Phương Tuấn gượng cười nói:
- Tụi con cần thêm thời gian, nhưng bố yên tâm sẽ nhanh thôi.
Huyết Tâm đang cười cười, nghe xong dập luôn nụ cười, liền đánh anh một phát yêu.
Cả ba nói chuyện vui vẻ, hỏi han chuyện gia đình, thăm hỏi các thứ xong thì Huyết Tâm và Phương Tuấn chào tạm biệt ông ấy về.
Khi đi ra ngoài, Huyết Tâm nhìn ngoài cửa sổ, vui vẻ giơ tay ra cửa mà cảm nhận cơn gió, nói:
- Mát thật!
Phương Tuấn mỉm cười, không quên nhắc nhở nhẹ:
- Thu tay vào, không nguy hiểm đó bé con ạ.
Huyết Tâm vui vẻ, nghe lời anh thu tay lại mà quay qua úng má nói:
- Vâng, ông xã!
Đang vui vẻ thì đột nhiên cô ỉu xỉu mà nhỏ giọng nói:
- Anh Túc không biết ở đâu, chắc em ấy sống tốt ở nơi đó ha, anh nhỉ?
Phương Tuấn quay qua vuốt nhẹ tóc cô mà an ủi:
- Chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra em ấy thôi.
Dù sao trong đám cưới chúng ta, Anh Túc phải đến để đền bù tội lỗi chứ.
Huyết Tâm mỉm cười mà nói:
- Vâng.
Mà bữa nay không nhận vụ án mới nữa hả anh?
Phương Tuấn kể lại:
- Tại nhóm anh từ chối đấy, tập trung một chút cho tiệm bánh nhỏ đã rồi nhận lại cũng được.
Huyết Tâm gật đầu mà nói:
- Vậy ta thêm một số loại bánh mới vào menu được không?
Phương Tuấn mỉm cười đồng ý mà bảo:
- Làm vậy sẽ độc đáo hơn, như cái tên của tiệm.
...
Hai năm sau, tiệm bánh vẫn diễn ra năng nổ, như lời của Phương Tuấn, mọi người đã không nhận bất kì vụ án nào trong suốt hai năm trời, chỉ tập trung vào tiệm thôi.
Quân Tử đã lên đại học năm nhất, Thiên Thiên đã nghỉ dạy hoàn toàn ở trường lúc trước mà Quân Tử đã học, lâu lâu có nhận dạy kèm mấy đứa con nít được khách gửi gắm.
Có hai cặp đã tổ chức buổi lễ đính hôn và chỉ là chờ cưới thôi.
Tuyết Hoa với Diệc Thần đã về chung nhà để ở.
Còn Mạt Hồng, cuộc tìm kiếm vẫn chưa kết quả gì, còn phải làm sổ sách các thứ, sự hận thù đối với Anh Túc cũng vơi đi dần nên cô ấy cho Anh Túc vào lại sổ hộ khẩu.
Ngày hôm đó là một ngày khá đẹp, tại một cửa hàng nhỏ ở thành phố, có đám thanh niên đang gây sự, phá đồ của một cô gái cực kì quen thuộc.
- Ba lần bốn lượt các người phá thế hả? Tha cho tôi đi, tôi không còn như trước nữa đâu.
Người đó mới giơ cây gậy trước mặt Anh Túc mà chỉ thẳng nói:
- Nhàn Ân nói với tụi tôi là phải phá khi nào cô không bán được nữa thì thôi.
Đập tiếp đi.
Sau hai năm, Anh Túc học nghề xong, sau tu trí làm ăn thì mở được cửa hàng bán son được làm thủ công nhỏ, nhưng có điều mấy người đã từng chơi với Anh Túc lật mặt, biết không còn như trước liền tìm tới phá.
Anh Túc tức giận cầm chiếc gậy đánh nhau vào mấy người đó, đây lần thứ bao nhiêu không rõ đã đánh nhau kiểu này rồi.
Cảnh sát biết nên đã dẫn hết lên phường.
Ở đồn cảnh sát, Anh Túc ngồi vắt chéo chân cực ngầu.
Cảnh sát nhìn Anh Túc mà mặt nghiêm túc nói:
- Giờ cô gọi người nhà ra bảo lãnh nhé!
Anh Túc đáp cực gắt:
- Tôi không có.
Cảnh sát cười trừ ra rồi nói:
- Tôi quên mất.
Đây lần thứ n của cô mà.
Anh Túc liếc nhìn đám người kia mà nói:
- Còn đám người kia, bọn họ gây sự với tôi trước mà, nhiều lần như thế rồi đấy.
Cảnh sát trả lời:
- Tại họ được người khác bảo lãnh mà.
Ráng đi.
Anh Túc bực mình nói:
- Gì vậy? Khốn thiệt chứ.
Vậy là Hoa Anh Túc bị tạm giam một đêm tại nơi gọi là đồn cảnh sát.
Tại tiệm bánh, Vũ Hữu và Lệnh Xuân ghé thăm nhóm, Vũ Hữu mới khuấy đều ly cafe, nhíu mày nói:
- Nhận vụ án này đi.
Lương hậu hĩnh!
Phương Tuấn mỉm cười, rồi hỏi ý kiến của mọi người.
Hạ Phong đi đến rồi nói:
- Lâu rồi cũng nhớ nghề...làm đi.
Thiên Thiên vui vẻ nói:
- Tao cũng nhớ nghề lắm ấy.
Nhận đi.
Nguyệt Diệp cười vui vẻ, gật gật cái đầu.
Phương Tuấn nhìn đám bạn mình đều muốn làm nên là đồng ý.
Vụ án này được Lệnh Xuân bảo là hơi khó nhưng khó hay không thì...cũng nhận rồi, phải làm thôi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...