Tiệm Bánh Bao Bí Ẩn


Sau khi chứng kiến ông Tâm kéo chiếc xe chứa đầy bao tải nặng vào nhà kho bỏ hoang, Lan biết rằng bí mật khủng khiếp của ông đã gần kề.

Cô cảm thấy một nỗi sợ kinh hoàng bao trùm lấy mình nhưng cũng đồng thời nhận ra đây là cơ hội cuối cùng để tìm ra sự thật.

Nếu không hành động ngay, cô có thể sẽ mãi mãi mất đi cơ hội vạch trần tội ác của ông Tâm.
Sáng hôm sau, Lan trở lại làm việc tại tiệm bánh bao như bình thường.

Nhưng lần này, cô không chỉ cảm nhận được nỗi lo sợ trong mình, mà còn nhận thấy một sự thay đổi kỳ lạ trong thái độ của ông Tâm.

Ánh mắt của ông lạnh lùng hơn, thăm dò hơn.

Mỗi lần cô làm gì đó, cô cảm giác như ông đang nhìn chằm chằm vào cô, dò xét từng hành động nhỏ nhất.
Đến chiều tối, khi tiệm sắp đóng cửa, ông Tâm đột ngột đến gần Lan.

Giọng ông trầm thấp và đầy sự đe dọa, nhưng không kém phần lạnh lùng:
“Lan, tối nay ở lại một chút.

Ta có chuyện muốn nói với con.”
Lan rùng mình, nhưng cố giữ bình tĩnh.


Cô gật đầu và tiếp tục làm công việc của mình, nhưng trong lòng không ngừng run sợ.

Cô biết rằng ông Tâm đã phát hiện ra điều gì đó, hoặc tệ hơn, ông đã biết cô theo dõi ông đêm qua.

Cô muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng nếu làm vậy, cô sẽ không bao giờ có cơ hội tìm hiểu sự thật nữa.

Cô quyết định ở lại, dù biết rằng điều này có thể rất nguy hiểm.
Khi khách hàng cuối cùng rời khỏi tiệm, ông Tâm kéo chiếc cửa sắt xuống, khóa chặt lại.

Không khí trong tiệm trở nên nặng nề, ngột ngạt.

Ông Tâm mời Lan ngồi xuống một chiếc ghế gần quầy, đối diện với ông.

Đèn trong tiệm mờ ảo, chiếu lên khuôn mặt ông những đường nét u ám, đầy bí hiểm.
“Con đã nhìn thấy gì tối hôm qua?” ông Tâm hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh lẽo.
Lan giật mình.

Ông Tâm đã biết tất cả.

Cô cố gắng che giấu sự sợ hãi trong giọng nói của mình nhưng không thành công.

“Cháu… chỉ tình cờ đi ngang qua.

Cháu không thấy gì cả.”
Ông Tâm nhếch mép cười, một nụ cười đầy mỉa mai và hiểm độc.

“Con nghĩ rằng ta không biết con theo dõi ta sao? Con biết rõ hơn thế.”
Lan nuốt khan, cảm giác nỗi sợ tràn ngập toàn thân.

Ông Tâm đứng dậy, đi tới phía sau quầy, lấy ra một chai rượu cũ, rót đầy một ly rồi đưa cho Lan.

“Uống đi,” ông ra lệnh.

Cô lắc đầu, từ chối.

Nhưng ông Tâm không để ý, ông uống một ngụm lớn từ ly rượu rồi ngồi xuống đối diện cô, bắt đầu câu chuyện mà cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nghe.
“Con biết không, tiệm bánh bao này là một phần của gia đình ta qua nhiều thế hệ.


Nhưng không phải ai cũng biết lý do thực sự vì sao bánh bao của ta lại có hương vị đặc biệt như vậy.”
Ông Tâm ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt Lan, như thể muốn ép cô đối mặt với sự thật khủng khiếp mà ông sắp nói ra.
“Hương vị mà mọi người yêu thích đó, là từ thịt người.”
Lan cảm thấy cả thế giới như sụp đổ dưới chân mình.

Cô không thể tin vào tai mình.

Mọi thứ mà cô từng nghi ngờ giờ đây được xác nhận, nhưng sự thật này quá kinh hoàng để chấp nhận.

Cô thở dốc, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Ông Tâm tiếp tục, giọng điệu của ông trở nên bình thản, như thể việc ông nói ra chẳng có gì đáng sợ.

“Thịt người không dễ chế biến.

Phải có kỹ thuật và bí quyết để làm sao cho không ai phát hiện ra.

Ta đã học được kỹ thuật này từ một người thầy xa xưa, và kể từ đó, ta dùng nó để duy trì tiệm bánh bao của mình.”
Lan muốn hét lên, nhưng không thể.

Cô cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng mà không thể tỉnh lại.
“Những người mà con nghĩ là đã biến mất? Đúng vậy, ta đã giết họ.

Họ là những kẻ không ai để ý đến, không ai tìm kiếm.

Và họ đã trở thành phần nhân của những chiếc bánh bao mà mọi người vẫn ăn mỗi ngày.”

Lan không thể ngồi yên nữa.

Cô đứng bật dậy, sợ hãi và hoảng loạn.

“Ông… ông là một con quái vật!” cô hét lên, giọng run rẩy.

Cô cố gắng chạy ra cửa, nhưng ông Tâm đã khóa chặt nó từ trước.
Ông Tâm đứng dậy, ánh mắt đầy đe dọa.

“Con không đi đâu được cả, Lan.

Con đã biết quá nhiều.

Giờ chỉ có hai lựa chọn: hoặc con sẽ im lặng và tiếp tục làm việc ở đây, hoặc con sẽ trở thành nguyên liệu cho mẻ bánh bao tiếp theo.”
Lời nói của ông Tâm như lưỡi dao đâm thẳng vào tim Lan.

Cô biết rằng mình đang đứng trước ngưỡng cửa của cái chết, nhưng trong thâm tâm, cô không thể để cho tội ác này tiếp tục diễn ra.
Cô hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào mắt ông Tâm và quyết định rằng mình sẽ không để ông ta thoát khỏi tội ác này dễ dàng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận