Thời gian trôi qua sau cuộc điều tra thất bại của cảnh sát, Lan ngày càng cảm thấy bất an hơn.
Những ký ức về căn bếp kinh hoàng của ông Tâm vẫn không ngừng ám ảnh cô.
Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là những gì cô đã thấy, mà là sự biến mất ngày càng nhiều của những người quanh khu phố.
Những người vô gia cư, những kẻ lang thang từng thường xuyên lui tới khu vực này để xin ăn, giờ đây không còn xuất hiện nữa.
Dù không ai quan tâm đến họ nhiều, nhưng Lan nhận ra sự biến mất đó không phải ngẫu nhiên.
Cô bắt đầu tìm kiếm manh mối từ những người dân trong khu phố, nhưng không ai chú ý đến điều bất thường.
Mọi người dường như bị cuốn vào cuộc sống hàng ngày và những chiếc bánh bao hấp dẫn, không ai nghĩ đến việc kết nối các vụ mất tích với tiệm của ông Tâm.
Lan quyết định tìm đến những người từng sinh hoạt xung quanh khu vực tiệm bánh bao.
Cô gặp bà Hoa, một bà lão sống ở góc phố đã lâu năm và là người thường xuyên ngồi bán hàng rong gần tiệm.
Khi Lan hỏi bà về những người vô gia cư và những kẻ lang thang, bà Hoa kể rằng có một vài người từng quen biết, nhưng họ đã không còn xuất hiện từ vài tháng trước.
"Những người ấy vốn không ai quan tâm, con à.
Họ sống không nhà cửa, không người thân, có biến mất cũng chẳng ai để ý," bà Hoa nói, ánh mắt lơ đễnh nhìn xa xăm.
Lời nói của bà Hoa khiến Lan rùng mình.
Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.
Mọi thứ dường như đều chỉ về một điều: ông Tâm đã nhắm vào những người không có ai quan tâm, không ai tìm kiếm.
Họ biến mất mà không để lại dấu vết, và không ai đặt câu hỏi về số phận của họ.
Lan nhớ lại một người đàn ông vô gia cư tên Hậu, từng ngồi dưới gốc cây trước tiệm bánh bao mỗi ngày.
Ông ta luôn lặng lẽ, thường chỉ xin chút tiền lẻ hay thức ăn thừa từ khách hàng của tiệm.
Nhưng giờ đây, Hậu đã biến mất như thể chưa từng tồn tại.
Lan cảm thấy có điều gì đó rất không đúng.
Cô quyết định điều tra kỹ hơn về những người mất tích.
Một buổi tối, Lan quay trở lại khu phố sau giờ làm, lần này cô chú ý nhiều hơn đến các ngõ hẻm, nơi những người vô gia cư thường trú ngụ.
Bóng tối bao trùm lấy khu phố, nhưng không còn những tiếng cười nói hay sự hiện diện của những con người khốn khổ đó.
Các ngõ hẻm trống vắng, những tấm bìa cũ kỹ mà họ dùng để che nắng, che mưa nay nằm lăn lóc như thể chúng đã bị bỏ lại vội vàng.
Lan bắt đầu thấy lo lắng tột độ.
Cô nhận ra rằng những người biến mất không phải là ngẫu nhiên.
Ông Tâm đã chọn những kẻ không ai để ý, những kẻ không có người thân hay bạn bè để báo cảnh sát.
Và có thể, họ đã trở thành nạn nhân của những chiếc bánh bao mà tất cả mọi người đều say mê.
Lan biết rằng mình phải có được bằng chứng cụ thể để vạch trần tội ác của ông Tâm.
Nhưng điều đó không dễ dàng.
Ông Tâm đã giấu mọi thứ quá kỹ lưỡng.
Cô quyết định sẽ liều lĩnh theo dõi ông để tìm ra nơi mà ông đang cất giấu những thi thể đó, nếu chúng thực sự tồn tại.
Một đêm khuya, sau khi tiệm bánh bao đóng cửa, Lan bí mật quay lại khu vực gần tiệm, chờ đợi.
Cô nấp sau một gốc cây lớn, từ xa quan sát.
Ánh đèn trong tiệm vẫn sáng.
Ông Tâm bước ra ngoài, nhưng thay vì đi về nhà như mọi khi, ông lặng lẽ kéo một chiếc xe đẩy lớn chứa đầy những bao tải nặng nề, có vẻ như chứa nguyên liệu.
Lan theo dõi trong sự hồi hộp, cảm giác như mọi bí mật sắp được phơi bày.
Cô đi theo ông Tâm qua những con hẻm tối tăm, nơi ánh đèn đường hiếm hoi chỉ chiếu rọi một phần nhỏ của cảnh vật.
Ông Tâm đẩy chiếc xe đến một nhà kho bỏ hoang nằm ở cuối khu phố.
Lan nấp trong bóng tối, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng tim cô đập thình thịch, sợ rằng ông Tâm có thể phát hiện ra sự hiện diện của cô.
Ông mở cửa nhà kho và kéo chiếc xe vào bên trong.
Trong bóng tối dày đặc của nhà kho, Lan không thể nhìn rõ những gì ông đang làm, nhưng cô biết rằng nơi đây chắc chắn ẩn giấu bí mật mà ông Tâm không muốn ai biết.
Lan quyết định sẽ quay lại vào ban ngày để tiếp tục cuộc điều tra, nhưng trong lòng cô biết rằng điều mình sắp phát hiện có thể kinh hoàng hơn những gì cô từng tưởng tượng.
Những người biến mất có lẽ không còn là những câu chuyện bí ẩn nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...