“Mấy tháng gần đây anh có hay đọc báo không?”
“Mỗi ngày đều xem, nhật báo Wall Street, tin tức hàng tuần, thỉnh thoảng cũng có xem diễn đàn Tiên Phong Quốc Tế.”
Luppy rút ba tấm bên trong chồng văn kiện đặt lên bàn, trong đó có một tấm được cắt ra từ trong báo, ở góc khuất nào đó vòng một vòng đỏ.
Tìm nhân chứng mục kích:
Đường Martin Luther King xảy ra một vụ đụng xe, kẻ gây tai nạn cán chết người qua đường sau đó bỏ trốn, người bị hại thân phận không rõ, nếu có thể cung cấp manh mối, xin hãy liên lạc với cảnh sát trưởng Grover.
Bên dưới là một dãy số điện thoại và chân dung người chết sau khi pháp y đã xử lý tẩy rửa xong xuôi.
“Là thông báo tìm người.”
Mike nói: “Góc nhỏ như vậy, xem ra phía cảnh sát cũng không coi trọng nó.”
“Anh có quen người này không?”
“Không, anh quen?”
“Tôi cũng không biết.”
Luppy nói, “Nhưng tôi có thể biết gã là ai.”
Mike tạm thời không hỏi tiếp, trước tiên xem hết nhưng tư liệu khác trong tay. Một bức ảnh trắng đen và một bức ảnh chứng cứ hiện trường gây án. Người trong bức ảnh trắng đen mặc áo khoác có mũ, mũ được kéo lên che khuất gương mặt. Hắn nhất định đang vội vã bỏ chạy, hơn nữa biểu hiện khẩn trương ngó đông ngó tây, lúc hắn vội vàng quay đầu đã để cho camera chụp được tấm ảnh này, mặc dù ống kính nhìn có vẻ lung lay, nhưng vẫn có thể nhìn rõ diện mạo của người trong ảnh. Một tên da đen, mũi to rộng lại dẹp, môi trề ra ngoài, đầy đủ các đặc trưng tội phạm mà những thành phần kỳ thị chủng tộc tin tưởng chắc chắn. Không gian bức ảnh so với nhân vật thì lại càng mờ hơn, dường như là vùng ngoại ô, không có nhiều nhà cao tầng, chỉ có vài cành cây và lũ chim bị hoảng sợ.
So sánh với tấm này, nội dung của tấm còn lại không khiến người ta quá khó hiểu. Ảnh chứng cứ của cảnh sát chụp rất rõ ràng, trong ảnh là một thi thể bắt đầu thối rữa, xung quanh đặt vài đánh dấu, còn có thể nhìn thấy ngón tay đeo găng tay cao su của nhân viên pháp chứng, bên dưới đánh dấu thời gian, cách bây giờ cũng khoảng chừng ba tuần rồi.
“Đây là thi thể của một tên lang thang.”
Luppy nói: “Bị đập đầu.”
Mike nhìn lại ba bức ảnh trong tay, thử tìm kiếm liên quan giữa chúng, nhưng mà dựa vào mảnh báo và vài ảnh chụp để suy luận, manh mối quá ít ỏi, cuối cùng không thể không bắt đầu hỏi:
“Giữa bọn họ có quan hệ gì?”
“Anh từng là cảnh sát, có lẽ về mặt này sẽ có kinh nghiệm gì đó, chẳng hạn như trình tự giữa bọn họ.”
“Trình tự?”
“Trình tự làm việc của cảnh sát, trình tự đặt văn kiện.”
Mike lại nhìn thêm lần nữa: “Anh nói người bị hại, hung thủ, nhân chứng?”
Ba bức ảnh được Mike xếp thành một hàng trên bàn.
Luppy nói: “Thứ nhất là người bị hại trên thông báo tin tức, thứ hai là tấm hình hung thủ, thứ ba là tấm hình của nạn nhân.”
“Anh cho rằng đây là vụ án liên hoàn. Người bị hại này là ai?”
“Theo như kinh nghiệm trước đây, anh có thể cho rằng người bị hại chính là người ủy thác.”
“Nếu gã là người ủy thác, làm sao anh không biết gã?”
“Bởi vì tính chất đặc thù của ủy thác ám kỳ, người ủy thác cũng chỉ là thế thân.”
“Oh.” Mike chợt hiểu nói: “Là Độ Điểu.”
“Bọn họ trước nay luôn đáng tin, nhưng phương pháp giữ bí mật tốt nhất vĩnh viễn là càng ít người biết càng tốt.”
“Hoặc là giết người diệt khẩu.”
“Cũng có thể là nguyên nhân khiến gã mất mạng, cảnh sát vĩnh viễn không điều tra ra được thân phận của gã, bởi vì Độ Điểu là người đáng tin nhất, thân phận đã sớm được xóa sạch rồi.”
“Hung thủ dường như là người mới.”
Mike lại lần nữa nhìn gã da đen kia.
“Hắn ta nhất định là người mới.”
Luppy nói:
“Sau khi tông chết người thì hoảng hốt vội vàng chùm mũ, hoàn toàn không nhận ra rằng như vậy lại càng khiến hắn ta thêm khả nghi.”
“Hắn bây giờ ở đâu?”
“Trong một con sông, trong thùng rác hoặc là dưới bùn đất rừng cây nào đấy, mọi thứ đều có khả năng.”
Luppy bất đắc dĩ nói: “Sau đó nhân chứng đáng thương này, không may lại nhìn thấy vụ đụng xe, bị một sát thủ khác giết chết.”
“Anh chẳng lẽ không để ý đây là một quá trình diệt khẩu không dứt sao.”
“Tôi có để ý, có điều cũng chẳng sao, vì giữ gìn bí mật, sát thủ sẽ không biết tại sao phải giết một người, với bọn họ mà nói chỉ là một nhiệm vụ, có tác dụng ở mắc xích của mình thôi.”
“Nói như vậy Allen cũng là một mắc xích? Anh không có nói cho cậu ấy biết những chuyện này?”
“Tôi từng nhắc nhở hắn ta, có điều hắn dường như không để tâm lời tôi nói, đây là thái độ nhất quán xưa nay của hắn.”
Luppy nói, “Hơn nữa lúc đó hắn đang chuẩn bị cho kỳ nghỉ phép đi Venice của hai người, đối với nhiệm vụ này, hắn có thể có chút lơ là, cho rằng một hai tuần lễ là có thể giải quyết được vấn đề. Tôi vẫn luôn cảnh cáo hắn, suốt bảy năm ròng, lúc làm việc phân tâm sẽ khiến hắn gặp xui xẻo.”
“Còn anh?”
“Tôi? Ban đầu, tôi cũng chỉ là một mắc xích đó, tôi biết cũng không nhiều hơn hắn.”
“Anh sẽ không cam tâm chỉ là một bánh răng tầm thường hoặc là một linh kiện nào đó.”
“Lúc trước tôi quả thật từng muốn điều tra thân phận của người ủy thác, nhưng chúng tôi đã giao hẹn từ trước, tôi nhận được một bản ghi chú.”
“Ghi chú gì?”
“Ghi chú do người đưa thư gửi tới cửa hàng mô hình chứ không phải là email, Judy không phát hiện người đưa thư gửi tới khi nào lại đi khỏi lúc nào. Thông qua trí nhớ, cô ấy cho rằng có khách hàng nào đó nhân lúc cô ấy sắp xếp súng mô hình đặt bức thư lên dưới bình thủy tinh trên quầy.”
“Bức thư đó đâu?”
“Tôi hủy rồi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì trong thư yêu cầu sau khi tôi đọc xong thì hủy nó.”
Mike chỉ đành mỉm cười, Luppy cố tình phớt lờ nụ cười tự tìm chút an ủi này của anh. Y nói:
“Anh không cho rằng trí nhớ của tôi càng đáng tin hơn một bức thư sao?”
“Tôi tin là vậy, nhưng nó tồn tại trong trí nhớ của anh tôi không thể tùy tiện đọc được.”
Mike hỏi, “Anh sẽ nói cho tôi biết sao?”
“Không?”
“Cho dù liên quan tới sống chết của Allen cũng không?”
Luppy nói:
“Anh tại sao không nghĩ thế này, bởi vì liên quan tới sống chết của hắn ta, cho nên tôi mới không cho anh biết nội dung bức thư.”
“Nó sẽ mang đến cái gì?”
“Đều có thể, ví dụ như nguy hiểm trí mạng.”
Mike như đang suy nghĩ thoáng trầm tư một lúc, sau cùng quay đầu nhìn sang cún con yên tĩnh say ngủ.
“Vị trí cuối cùng thể hiện trên thiết bị theo dõi là ở đâu?”
“Thành phố tên là Salen Kiel trung bộ Tây Á, lãnh thổ thuộc về chính phủ Galway. Đây là bản đồ và phương hướng chính xác.”
Mike quan sát bản đồ một lúc, Galway là một quốc gia rối loạn, nội chiến đang diễn ra không ngừng giữa chính quyền độc tài và chính quyền đảo chính.
“Mục tiêu nhiệm vụ ủy thác lần này là ở đó sao?”
“Thật sự tôi cũng không biết. Nhiệm vụ ám kỳ thông qua Độ Điểu tập hợp tin tức các sát thủ hàng đầu, dùng phương thức bí mật truyền đạt lại cho người ủy thác thật sự, lại do người ủy thác lựa chọn người tiến hành nhiệm vụ. Hành động chặt chẽ, mỗi một người đều chỉ biết một phần nội dung nhiệm vụ, nếu như thành công, ngày nào đó trong tương lai, có thể sẽ trở thành tin tức hàng đầu chấn động cả thế giới, thậm chí có thể là một sự kiện lịch sử.”
“Đáng ra anh nên ngăn cản Allen tiếp nhận ủy thác này.”
“Tôi không cách nào từ chối, để chứng minh vị trí hàng đầu, cạnh tranh trong sát thủ cũng rất dữ dội.”
“Được rồi, tóm lại bắt đầu điều tra từ thành phố Salen Kiel này.”
Mike chấp nhận lời giải thích của Luppy, mặc dù anh đang hết sức hòa mình vào thế giới ngầm, nhưng đối với vài sự việc luật bất thành văn vẫn cảm thấy khó hiểu. Bây giờ chỉ có nhanh chóng triển khai hành động mới có thể xua tan đi nỗi bất an lo nghĩ trong lòng.
“Tôi sắp xếp chuyến bay riêng an toàn bí mật, đến Salen Kiel trước tiên sử dụng thân phận du khách để hoạt động bên ngoài. New York có một tổ chức bí mật là ‘Đảng Trăng Non’, bọn họ giúp đỡ cung cấp tài chính cho phản quân Galway ở Salen Kiel, một nhóm người đang ở Mỹ và một số nước khác tham gia hoạt động buôn bán bình thường, một nhóm khác lại âm thầm phụ trách liên lạc và đưa tin. Mấy năm nay hoạt động chống khủng bố gia tăng, người ủng hộ chủ nghĩa khủng bố trong tổ chức cũng ngày một ít đi. Anh có một thân phận dự bị, là nhân viên bên ngoài của tổ chức. Các phần tử vũ trang của Salen Kiel có lô vũ khí bởi vì vấn đề tài chính ngoài biên giới bị đóng băng nửa năm, bọn họ rất cần giúp đỡ, anh có thể dựa vào điểm này để tranh thủ tin tưởng, chỉ cần nói dối vài câu là được, như vậy có thể thuận lợi qua lại giữa đội du kích địa phương và trong phản quân. Để tránh dẫn tới nghi ngờ, đừng sử dụng thiết bị theo dõi và công cụ liên lạc chuyên dụng, tôi sẽ cho anh sim điện thoại mới, trang bị vũ khí vận chuyển đến địa điểm chỉ định. Ở trong một cửa hàng tạp hóa trong thành phố Salen Kiel, chủ tiệm tên là Idris Ben Ahmad, nói với gã ta Haji bảo anh đến lấy lông dê, gã ta sẽ đưa anh thứ anh cần. Ahmad là người làm ăn, người làm ăn bình thường cũng không đáng tin lắm, thời điểm quan trọng cũng có thể lấy gã ta ra làm lá chắn. Tôi sẽ chuẩn bị sẵn một tấm bản đồ địa phương cho anh, ghi nhớ tất cả những chỗ đánh dấu trên bản đồ, vào thời điểm quan trọng bất kỳ điểm nào cũng sẽ giúp anh rất nhiều.”
Luppy nói, “Tôi không có cảnh cáo nào tốt hơn, chỉ có thể nói đừng để người khác biết anh là ai, bởi vì ở đây hầu hết mọi người đều cho rằng tất cả mọi bất hạnh trên thế gian này đều do người Mỹ gây ra.”
Mike nhìn vào y, nụ cười mỉm hiện lên trên môi, giống như ở trên đường vô tình bắt gặp nhân viên tiêu thụ hữu hảo lại khéo léo hiểu ý đang đẩy mạnh mặt hàng anh cần thiết, hiện tại tâm tình đã tốt hơn hẳn.
“Tôi muốn vài khẩu súng.”
“Anh có thể đến kho hàng chọn lựa. Giờ này ngày mai đến cao ốc số 1039 nhà Taylor, sẽ có người tới đón anh ra sân bay.”
Luppy đưa cho Mike bì thư giấy dai dày, miệng buộc bằng sợi chỉ màu trắng.
“Trong này là toàn bộ những gì tôi có thể cho anh biết, liệt kê danh sách sát thủ tôi cho rằng rất có khả năng tham gia ủy thác lần này, có lẽ vào lúc nào đó anh sẽ đụng độ phải bọn họ. Hãy tin tôi, xung đột chính diện tuyệt đối không phải là ý kiến hay, mỗi người đều có sở trường, cũng có thể từ đây mà suy đoán được bọn họ tham gia vào giai đoạn nào của công việc.”
Luppy nói, “Tôi sẽ nghĩ biện pháp điều tra nhiều hơn, trước lúc đó….”
Y dừng lại, vẻ như vô cùng mệt mỏi, thế nhưng đôi mắt màu lam kia vẫn sáng ngời dưới ánh đèn.
“Trước lúc đó, tôi hi vọng anh còn sống, đưa hắn về đây.”
“Được.”
Mike đáp, Luppy cảm thấy khá là thỏa mãn, y không cần câu trả lời mang tính thề thốt.
“Tôi muốn ngủ thêm chút, sau đó mới bắt đầu công việc.”
Sau khi Mike rời khỏi, Luppy từ trong ngăn kéo tìm lại lọ thuốc, mở ra, thả một viên vào miệng. Y không uống nước, chỉ nhấm nháp vị đắng của thuốc trên đầu lưỡi.
Có vài việc y cũng không nói ra toàn bộ, bởi vì y cảm nhận được trong chuyện lần này có một đối thủ to lớn, hoặc một trở ngại nghĩ mãi không ra, điều này khiến y có chút lo lắng, giống như cục diện bất kỳ lúc nào cũng khó lòng khống chế.
Đối thủ ẩn mặt là ai?
Luppy tắt đèn, ngồi trong bóng đêm.
Y nhìn thấy bóng đen thật lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...