Vân Tưởng Tuyết uống đến say bí tỉ không biết trời trăng gì cả công thêm việc gương mặt tinh xảo và hình thể nóng bỏng khiến đám đàn ông gần đó nhìm chằm chằm vào cô nàng.
Hơn nữa, vì men say mà đôi má ửng đỏ, đôi mắt lờ đờ càng khiến cô nàng thêm phần quyến rũ, lại càng khiến bọn đàn ông thèm nhỏ rãi.
Cách đó không xa có một tên là khách quen của quán bar, những người quen biết hắn đều gọi hắn là Lý thiếu gia, là tên ăn chơi khét tiếng trong quán bar này.
Hắn thường chơi đùa phụ nữ, chơi đến khi người ta có thai hoặc hắn chán thì liền bỏ rơi, phải nói là cặn bã của cặn bã.
Khi hắn vừa mới đến thì đã để ý đến Vân Tưởng Tuyết, nhưng lại không tiếp cận ngay mà đang chờ cho tới khi Vân Tưởng Tuyết uống phải ly rượu có thuốc ngủ mà hắn đã mua nhân viên đưa cho.
Vân Tưởng Tuyết không để ý xung quanh, chỉ kêu nhân viên rót rượu hết ly này đến ly khác.
Ngay cả khi nhân viên đưa ly rượu có thuốc ngủ cũng không biết mà uống.
Chính là lúc này, Lý thiếu gia hắn đã chờ lâu.
Bây giờ hắn mới đứng dậy tiến đến chỗ của Vân Tưởng Tuyết.
Dùng giọng nói dụ dỗ ghê tởm nói với Vân Tưởng Tuyết.
- Em gái, đang thất tình à? Có muốn anh an ủi em không?
- Cút.
Vân Tưởng Tuyết tuy đang say nhưng vẫn biết đối phương đang có ý xấu mà muốn đuổi hắn đi nhưng tại sao lại cảm thấy chóng mặt đến vậy.
Lý thiếu gia hắn vẫn không buông tha.
- Đừng vậy mà em gái.
Em xem em say rồi để anh đưa em về nha.
Nhìn gương mặt của Vân Tưởng Tuyết, hắn biết thuốc đang bắt đầu ngấm.
Ánh mắt hắn lộ rõ sự thèm khát, hắn nở nụ cười càn rở nắm lấy tay của Vân Tưởng Tuyết.
Cô nàng cũng cố hất tay ra nhưng lại không có sức.
- Buông tay…
- Em gái ngoan ngoãn chút để anh đưa em về rồi từ từ yêu thương em nha.
Vân Tưởng Tuyết cố gắng vùng vẫy một lúc nhưng rồi lại gục xuống bàn.
Hiển nhiên là thuốc đã phát tác.
Hắn không thể chờ được nữa, liền hôn lấy hôn để lên mặt của Vân Tưởng Tuyết.
- Em yên tâm anh nhất định sẽ yêu thương em thật tốt…
Đang định bế Vân Tưởng Tuyết đi thì đột nhiên một nắm đấm vung vào mặt hắn, hắn đương nhiên không đỡ được liền ngã lăn ra đất.
Đàn em của hắn thấy hắn ngồi trên đất thì vội vàng đỡ hắn đứng dậy.
Mặt hắn đau đớn tức giận quát người vừa đánh mình.
- Ai?
Trạch Phỉ đứng chắn tầm nhìn của hắn nhìn Vân Tưởng Tuyết nhìn tên họ Lý, bình thản.
- Là tôi thế nào?
- Dám đánh tao.
Mày chán sống rồi đúng không? Có biết bố tao là ai không?
- Tao không biết bố mày là ai? Càng không cần phải biết.
Nhưng mày biết tao là ai không? Dám đụng đến bạn gái tao, mày chết chắc rồi.
_ Trạch Phỉ bình tĩnh đút tay vào túi quần.
- Mày là ai chứ?
Ban đầu hắn vỗn dĩ rất ngông cuồng nhưng đàn em của hắn vẻ mặt ngạc nhiên rồi kéo tay của hắn mà nói nhỏ.
- Lý thiếu gia, bỏ đi.
Chúng ta không đụng đến hắn được đâu.
- Hắn là ai mà tao không đụng được chứ? _ Tên họ Lý vẫn còn kiêu ngạo.
- Hắn là Trạch Phỉ, là tổng tài của Trạch thị.
Cũng là chủ của quán bar này.
Trạch thị là một tập đoàn thuộc top đầu của thành phố này nên ai ai cũng biết.
Đương nhiên, tên họ Lý cũng đã nghe qua, khi nghe Trạch Phỉ là tổng tài của Tề thị thì gương mặt vốn đang tức giận liền dãn ra.
Nói nhỏ trách đàn em.
- Sao mày không nói sớm?
Rồi lại cười hề hề với Trạch Phỉ.
- Trạch tổng, chỉ là hiểu lầm…hiểu lầm thôi.
Tôi thấy bạn gái của anh say rồi nên định giúp đỡ thôi.
Nếu Trạch tổng đến rồi, vậy chúng tôi đi trước.
Nói xong thì hắn cùng đàn em vắt chân lên cổ mà chạy.
Nhưng trong lòng tên họ Lý lại không cam lòng.
Con mồi đã đến tận miệng mà còn bị xổng thì đương nhiên hắn không vui rồi.
Đợi cho đám người kia đi, Trạch Phỉ mới nhìn cô gái đang nằm trên bàn mà lẩm bẩm.
- May mà cô gặp được tôi đấy nếu không đời cô coi như xong rồi.
Vốn dĩ, Trạch Phỉ đến khảo sát quán bar, tiện thể thư giãn một chút thì bắt gặp Vân Tưởng Tuyết đang uống rượu một mình.
Ban đầu, anh chàng không nhận ra Vân Tưởng Tuyết, mãi một lúc sau mới nhớ ra cô nàng là người đi cùng với Hạ Tố Vy.
Rồi nhìn thấy đám người họ Lý cộng với trạng thái của Vân Tưởng Tuyết không bình thường liền biết cô nàng đã bị chuốc thuốc.
Nể tình Hạ Tố Vy là người thiết kế áo cưới vợ chồng Phong Diệm Minh nên anh liền ra tay giúp.
Trạch Phỉ quan sát Vân Tưởng Tuyết một chút để xác định cô nàng bị chuốc xuân dược hay thuốc mê, rồi đặt tay lên chán Vân Tưởng Tuyết.
Xác định nhiệt độ cơ thể cô nàng không quá cao thì biết là thuốc mê nên cũng yên tâm.
Trạch Phỉ bế Vân Tưởng Tuyết đang ngủ say lên rồi đi ra khỏi quán bar.
Sáng hôm nay, trời xanh, mây trắng, mọi thứ thật yên bình cho đến khí…
- Á…
Một tiếng la thất thanh phá tan sự yên bình buổi sáng.
Vân Tưởng Tuyết vừa mở mắt đã nhìn thấy một người đàn ông không mặc áo, không rõ có mặc quần hay không nhưng chỉ thấy ở trần nằm bên cạnh mà cô nàng cũng không mặc quần áo đàng hoàng chỉ độc bộ đồ lót, khiến Vân Tưởng Tuyết giật mình hét lên tiện thể đạp người kia xuống giường.
Sau đó thì nhìn xung quanh một vòng như muốn xác định mình đang ở đâu.
Thấy cách bày trí trong phòng liền đoán đây là khách sạn lại thấy trên giường có vết màu đó như màu máu liền muốn khóc ròng.
Xong đời rồi, chỉ muốn đi giải sầu một chút lại bị thất thân.
Xong lại người đàn ông vừa bị đạp xuống giường kia.
- Anh…Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?
Người đàn ông đang ngủ ngon thì bị tiếng hét đánh thức rồi đang trong lúc mơ màng thì lại bị một lực tác động đến, không kịp đề phòng liền bị lăn xuống giường.
Còn đang cố gắng hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra thì nghe cô gái hỏi thì anh ta liền gãi gãi đâu trả lời.
- Aiz…Tôi là người đã giúp cô đó, không cảm ơn một tiếng thì thôi còn đạp tôi nữa.
Phụ nữ gì mà thô lỗ.
- Anh giúp tôi?
Vân Tưởng Tuyết vẻ mặt nghi ngờ với lời nói của Trạch Phỉ.
Anh ta nhìn cũng hiểu cô nàng không tin mình, cố gượng dậy ngồi trên mép giường mà giải thích.
- Vậy cô có nhớ chuyện tối qua không?
Nghe vậy, Vân Tưởng Tuyết cố gắng nhớ chuyện xảy ra tối qua.
Trước khi đến quán bar, vì để Hạ Tố Vy yên tâm liền nhắn cho cô là Vân Tưởng Tuyết giải quyết công việc ở văn phòng nên không cần gọi.
Sống với nhau nhiều năm nên Hạ Tố Vy cũng không nghi ngờ nên tối qua cũng không gọi.
Đến quán bar, Vân Tưởng Tuyết uống rất nhiều rồi có một tên đàn ông nào đó có ý đồ xấu tiếp cận nhưng bị cô nàng cự tuyệt.
Nhưng kí ức chỉ đến đó mà thôi, Vân Tưởng Tuyết cũng không nhớ là mình đến khách sạn bằng cách nào.
Có một chuyện mà Vân Tưởng Tuyết chắc chắn là người đàn ông tối qua có ý xấu không phải là người đàn ông trước mặt này.
Thấy Vân Tưởng Tuyết hình như nhớ ra được rồi mới nói tiếp.
- Nhớ ra rồi chứ gì.
Hôm qua cô bị bọn xấu chuốc thuốc mê.
Nếu không phải cô may mắn gặp được tôi thì cô đã bị bọn đó ***** *** rồi
- Nhưng anh cũng không thể lợi dụng người khác trong lúc họ gặp khó khăn chứ?
Nghe vậy, Trạch Phỉ mới để ý đến vệt đỏ trên giường rồi giật mình luống cuống nói.
- Cái này…tôi không có làm gì cả.
Tôi chưa từng đụng đến cô mà.
- Vậy anh giải thích tại sao chúng ta lại không mặc đồ? Với lại nếu anh không đụng vào tôi thì sao lại có cái vết này? _ Vân Tưởng Tuyết không tin chỉ vào cái vết đỏ.
- Tối hôm qua cô uống nhiều quá rồi nôn lên người.
Tôi tốt bụng liền giúp cô cởi đồ nhờ nhân viên đem giặt rồi cô nôn luôn lên người tôi.
Chẳng lẽ cô bắt tôi mặc đồ dơ ra ngoài.
Hơn nữa với thân hình đó của cô, tôi cũng không hứng thú.
- Anh…
Vân Tưởng Tuyết rất tức giận khi nghe Trạch Phỉ chê thân hình của mình.
Cô nàng vốn rất kiêu ngạo lại có rất nhiều đàn ông trong ngành theo đuổi nhưng không thành.
Bây giờ lại có người chê không thèm, đương nhiên sẽ nổi giận.
Đang định cãi lại với Trạch Phỉ thì đột nhiên mặt cô biến sắc, rồi lại lật chăn chạy vụt vào trong phòng tắm.
Trạch Phỉ không hiểu nhìn cửa phòng tắm rồi lại nhìn vết đỏ trên drap giường hình như biết gì đó lại nhìn về phía cửa phòng tắm.
Vân Tường Tuyết ngồi trong phòng tắm mà thất thiểu.
Bây giờ cô nàng không dám ra ngoài nhìn mặt anh ta.
Hóa ra vết đỏ đó là do bà dì đến rồi nên mới để lại vết, vậy mà cô nàng còn hiểu làm người kia thừa nước đục thả câu.
Giờ thì không biết phải làm sao nữa.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng ho vài tiếng tiếp đến là tiếng của người đàn ông hồi nãy.
- Cô ra lấy đồ của cô đi này.
Còn có đồ cô cần nữa.
“Đồ cô cần”.
Chẳng lẽ anh ta biết Vân Tưởng Tuyết cần gì sao.
Nhưng mà vẫn là nên ra lấy đồ còn hơn cứ ở trong này mà xấu hổ.
Vân Tưởng Tuyết hé mở cửa nhìn Trạch Phỉ rồi nhanh tay lấy túi đồ trong tay anh ta.
Xong lại nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Trạch Phỉ nhìn thấy bộ dạng xấu hổ không muốn gặp ai của cô nàng liền cảm thấy có chút đáng yêu mà cười mỉm.
Vân Tưởng Tuyết thay đồ xong thì nhẹ nhàng từ phòng tắm mà đi ra.
Trạch Phỉ cũng đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế.
Vân Tưởng Tuyết xấu hổ không biết nói gì mà chỉ đứng một khoảng cách xa với Trạch Phỉ.
Xong thì lấy hết dũng cảm để nói.
- Cái đó…tôi…tôi…là tôi hiểu lầm anh.
Tôi xin lỗi.
- Nhưng mà vừa rồi tôi bị vu oan đó.
Tôi đã bị tổn hại danh dự rồi.
Tính sao đây?
Trạch Phỉ thấy mặt Vân Tưởng Tuyết đỏ lên vì ngượng liền có ý xấu trêu chọc cô nàng.
- Vậy…vậy…tôi bồi thường cho anh.
Anh muốn bao nhiêu?
- Cô nghĩ chỉ bồi thường tiền cho tôi là đủ rồi sao? _ Trạch Phỉ vẫn không buông tha.
- Vậy…vậy chứ anh muốn sao?
Trạch Phỉ liền giả bộ suy nghĩ rồi lại nhìn Vân Tưởng Tuyết nghi ngờ.
- Tôi đưa ra bất cứ yêu cầu gì cô cũng đều thực hiện.
- Chỉ cần anh không yêu cầu quá đáng, nằm trong khả năng của tôi thì tôi sẽ thực hiện.
Vân Tưởng Tuyết cũng không hiểu ý anh ta là gì nhưng anh ta đã giúp cô mà cô còn hiểu lầm anh ta nên không còn cách nào khác đành hứa với anh ta thôi.
“Cắn câu”.
Đây là câu nói trong đầu của Trạch Phỉ, vốn anh ta chỉ muốn chọc cô nàng một chút cho vui nhưng thấy cô nàng bối rối như vậy anh ta liền không có ý dễ dàng bỏ qua.
Trạch Phỉ cầm điện thoại đưa trước mặt Vân Tưởng Tuyết nói.
- Để lại số điện thoại của cô.
Khi nào tôi nghĩ ra thì tôi sẽ gọi cho cô.
Cô yên tâm, tôi sẽ không yêu cầu quá đáng, cũng không khiến cô khó xử, được chưa?
Ban đầu Vân Tưởng Tuyết còn thấy hoài nghi nhưng thấy anh ta hứa như vậy thì đành thỏa hiệp.
Nhập số điện thoại của mình rồi cô mới hỏi.
- Phải rồi, tôi còn chưa biết tên anh.
- Tôi là Trạch Phỉ.
Còn cô?
- Tôi là Vân Tưởng Tuyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...