Sáng hôm sau, mọi sinh hoạt trong nhà Hạ Tố Vy đều bình thường.
Sau khi ăn sáng xong, cô sẽ rửa chén bát, còn tụi nhỏ thì đang chơi ở phòng khác.
Đợi khi cô làm xong thì cô sẽ ra chơi với bọn nhỏ.
Vân Tưởng Tuyết bởi vì có việc nên sau khi ăn sáng xong đã ra ngoài từ sớm.
Một lúc sau thì có tiếng chuông cửa, cô nhanh chóng ra bảng điều khiển nhấn nút rồi nói.
- Xin hỏi ai vậy?
- Cô chủ, là tôi – dì An đây.
Sau khi đã xác định là người quen, cô nhanh chóng ra mở cửa.
Nhìn thấy dì An chỉ mang một túi hành lý ít ỏi cô liền hỏi.
- Chào dì.
Ủa? Hành lý của dì chỉ có từng này thôi sao?
- Người già cả cần chi nhiều đồ hả cô?
Vốn dĩ bà chỉ đến giúp cô trông trẻ cho đến khi cô và Tề Bạch về với nhau.
Đến khi đó sẽ phải chuyển về biệt thự nhà anh, nên nếu mang quá nhiều đồ thì sẽ rất phiền phức.
Vậy nên chỉ cần mang một vài bộ để thay và một số đồ dùng cá nhân là được rồi.
Hạ Tố Vy thì lại không nghĩ nhiều.
Chỉ nghĩ chắc bà là người sống tối giản nên có ít đồ dùng mà thôi.
Cả 2 nhanh chóng bước vào nhà, vừa vào đã thấy 3 đứa nhỏ khiến bà mừng rỡ.
Cô đứng cạnh bà nói.
- Mấy đứa mau chào bà An.
- Chào bà An.
3 đứa nhỏ khi nghe Hạ Tố Vy gọi thì rất nghe lời cất tiếng chào dì An.
Vì tính theo vai vế nếu cô đã gọi bà là dì An thì mấy đứa nhỏ sẽ gọi là bà An.
Dì An bình thường rất thích trẻ con, mà đây còn là con của thiếu gia nhà mình cho nên càng thích hơn.
Nở nụ cười hiền từ với bọn nhỏ.
- Ừ, bà chào các con.
- Tôi đưa bà đi thăm quanh nhà trước rồi sẽ giới thiệu tụi nhỏ với bà.
Sau đó, Hạ Tố Vy lần lượt dẫn bà đi xung quanh nhà, chỉ bà phòng nào của cô, phòng của 3 đứa nhỏ và của Vân Tưởng Tuyết, chỗ để dụng cụ vệ sinh nhà và những nơi khác.
Rồi đến một căn phòng trống chưa trang trí, cô để dì An vào phòng rồi mới nói.
- Đây là phòng của dì.
Vì không biết dì thích phong cách nào nên vẫn chưa có trang trí.
Nên dì có thể trang trí theo ý của mình.
Nếu thiếu thứ gì dì có thể nói cho tôi biết.
- Cảm ơn cô chủ.
- Vậy dì dọn đồ vào tủ rồi ra gặp tôi ở thư phòng nhé.
Nói xong, cô liền ra khỏi phòng cũng tiện đóng cửa giúp dì An.
Chỉ còn lại dì An trong phòng, bà đi vài bước xung quanh phòng.
Trong phòng có một tủ quần áo, một cái giường khá lớn có nệm gối sẵn cùng tủ đầu giường, một cái bàn và một cái ghế.
Bà chỉ nhìn xung quanh một cái rồi nhanh chóng treo đồ vào trong tủ xong rồi đến thư phòng của Hạ Tố Vy.
Bà gõ cửa, đợi khi có giọng nói phát ra từ trong thì bà mới bước vào.
- Mời vào.
Dì An mở cửa bước vào quan sát một lượt.
Trong phòng không có nhiều sách như thư phòng của Tề Bạch, nhưng lại có rất nhiều giấy tờ đều là thiết kế áo cưới mà cô vẽ ra cùng một con ma-nơ-canh và một số dụng cụ chuyện dụng cho việc thiết kế.
Hạ Tố Vy đang ngồi trên bàn thấy bà đi vào thì mỉm cười nhẹ.
- Là dì đó à? Mời ngồi.
Dì An nhanh chóng bước đến ghế trước bàn mà ngồi xuống.
Hạ Tố Vy nhanh chóng đưa một tập giấy trước mặt bà mà nói.
- Đây là hợp đồng, dì xem kỹ đi nếu không có vấn đề gì thì chúng ta có thể ký rồi.
Vì đã lớn tuổi nên dì An phải mang kính, đeo kính xong bà liền nhận hợp đồng mà đọc.
Về cơ bản thì không có vấn đề gì cả nhưng đến khi bà đọc đến mục tiền lương thì thấy nhiều hơn trên bài đăng tuyển thì thắc mắc.
- Cô chủ, tiền lương có phải là nhiều hơn trước rồi đúng không?
- Phải, bởi vì dì phải làm 2 công việc nên điều này xứng đáng với dì mà.
Dì không cần ngại đâu.
Hơn nữa tôi muốn nhờ dì chăm sóc cho con trai tôi kỹ hơn một chút.
Thằng bé bị bệnh máu trắng, hiện tại phải dùng thuốc duy trì căn bệnh, mà việc ăn uống cũng phải thân trọng nên tôi muốn dì chú ý thằng bé một chút.
Dì An nghe xong cũng cảm thấy lo lắng.
Thiếu gia đã nhắc nhở bà chăm sóc cho tiểu thiếu gia cho thật tốt nhưng không nghĩ đến lại là vì chuyện này.
- Tôi biết rồi cô chủ.
- Một lát tôi sẽ viết một danh sách nhưng thứ bà cần chú ý, mong dì cố gắng ghi nhớ.
Đây là chìa khóa nhà, dì cất kỹ.
Nếu không còn vấn đề gì nữa thì chúng ta ký thôi.
Sau đó cả 2 người đều ký vào hợp đồng.
Hạ Tố Vy giữ một bản, dì An giữ một bản.
Hoàn thành việc ký hợp đồng.
Cô và dì An bước vào phòng khách.
3 đứa nhỏ vẫn còn đang chơi trong phòng.
Cô giới thiệu từng đứa.
- Đây là anh lớn – Đại bảo mà tôi nói với dì lúc nãy, còn đây là 2 đứa con gái là Nhị bảo và Tam bảo.
Đây là bà An sẽ chăm sóc cho các con từ hôm nay.
- Chào bà ạ.
Tụi nhỏ rất ngoan ngoãn chào dì An.
Bà lúc này mới để ý, bé trai trông giống hệt thiếu gia nhà mình lúc nhỏ.
Ban đầu bà còn tưởng là cậu vì thích Hạ Tố Vy nên mới muốn chăm sóc cho cả con của cô chứ không hề tin rằng mấy đứa nhỏ là của anh.
Nhưng giờ nhìn thấy thằng bé giống hệt anh thì bà đã tin rồi.
Nhất định bọn nhỏ là con của anh.
Bà liền cười hiền từ với tụi nhỏ.
- Bà chào các con, các con ngoan quá.
Hạ Tố Vy đứng nhìn dì An và tụi nhỏ cũng cảm thấy yên tâm.
Đột nhiên có tiếng mở cửa, cô liền biết là Vân Tưởng Tuyết trở về liền nói.
- Cậu về rồi.
Tớ giới thiệu chút, dì ấy là dì An, giúp việc cho nhà ta sau này.
Còn đây là Vân Tưởng Tuyến, bạn thân của tôi đang sống cùng với chúng tôi.
- Chào cô.
_ Dì An cúi chào.
- Dạ chào dì.
Con xin phép dì con có việc chút.
Vân Tưởng Tuyết hình như là rất vội có chuyện gì đó nhưng không hiểu sao lại kéo cả Hạ Tố Vy đi vào thư phòng.
Vào đến thư phòng rồi cô mới khó hiểu nói.
- Có chuyện gì mà cậu kéo tớ vào trong này vậy?
- Cậu xem đi.
Nói rồi, Vân Tưởng Tuyết mở điện thoại lên đưa cho Hạ Tố Vy xem.
Cô nhận lấy rồi nhìn vào màn hình.
Là một bài báo điện tử với nội dung tiêu đề là “HOT – người đứng đầu của Tề thị được mệnh danh người đàn ông hoàng kim vào khách sạn cùng một người phụ nữ.” cùng với tấm hình chụp bóng lưng của Tề Bạch và Hạ Tố Vy vào khách sạn ngày hôm qua.
Hạ Tố Vy nhíu mày.
Không ngờ chuyện anh và cô vào khách sạn tối qua lại lên hot search.
Nhưng có thể thấy chuyện này là có người cố tình sắp đặt để nhắm đến một trong hai người.
- Tiểu Vy, chuyện này có phải là mẹ con nhà đó làm không? _ Vân Tưởng Tuyết lo lắng.
- Tớ nghĩ là không.
Hạ Lịch Uyên còn đang ở trong tù nên Thẩm Nguyên không dám làm gì qua đáng để ảnh hưởng đến con gái bà ta đâu.
Hơn nữa nếu thực sự là nhắm vào tớ thì nhất định danh tính của tớ đã bị lộ chứ không chỉ một bóng lưng mơ hồ như vậy.
Hạ Tố Vy phân tích một hồi.
Chuyện này nhất định nhắm đến Tề Bạch mà không phải cô, nếu không thì tiêu đề của bài báo đã khác.
Hơn nữa quyền thế của Tề Bạch quá lớn, bọn họ sẽ không dám đắc tội đến anh.
Nhưng vậy cũng khiến cô cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc là ai mà lại dám đối đầu với Tề Bạch.
Một bên khác, Tề Bạch đang ngồi trong văn phòng nghe Giang Thất báo cáo.
- Tề tổng, tôi đã cho dìm bài báo đó xuống.
May mắn là không ảnh hưởng gì lớn nên giá cổ phiếu của chúng ta vẫn đang ổn định.
- Tốt, vậy còn bên Tiểu Vy thì sao? Bên cô ấy có xảy ra vấn đề gì không? _ Tề Bạch hơi lo lắng hỏi.
- Hôm nay cửa hàng vẫn mở cửa hoạt động bình thường nên tôi nghĩ bài báo đó không ảnh hưởng gì đến họ.
Dù sao cũng không thấy rõ mặt là cô Hạ.
_ Giang Thất trả lời.
- Ừm, tiếp tục theo dõi chuyện này.
Nhất định phải điều tra ra là ai đã tung tin.
- Tôi biết rồi, Tề tổng.
Giang Thất cúi đầu nhận lệnh rồi nhanh chóng đi làm việc.
Chuyện này khẳng định là nhắm đến anh nhưng chỉ mong là không gây rắc rối gì đến cho cô.
Mặc dù là bức hình không thấy rõ mặt cô nhưng người đứng đằng sau chuyện này đã chú ý đến, vậy rất có thể cô sẽ gặp nguy hiểm.
Đột nhiên, ‘tinh’ một tiếng.
Điện thoại của Tề Bạch báo tin nhắn đến.
Anh lướt mắt nhìn xem là ai gửi, nhưng khi anh nhìn thấy cái tên hiển thị anh liền cấm điện thoại lên xem cho kỹ một lần nữa như để chắc chắn rằng anh không nhìn lầm.
2 chữ “Bà xã” cùng với icon trái tim anh đặt cho số điện thoại của cô hiện lên, là cô, thực sự là cô.
Anh kích động nhảy cẫn lên nhưng rồi lại nhanh chóng ngồi xuống.
May là không có ai trong văn phòng nên không nhìn thấy biểu cảm vừa rồi của anh.
Nhanh chóng mở điện thoại đọc tin nhắn cô gửi.
Hạ Tố Vy: “Tôi đã thấy bài báo rồi.
Bên anh không sao chứ?”
Tề Bạch: “Không sao.
Bên tôi vẫn ổn.
Còn em thì sao? Không ảnh hưởng đến em chứ?” - Ngay khi đọc xong, Tề Bạch liền soạn tin gửi lại cho cô.
Hóa ra cô vẫn còn quan tâm anh.
Hạ Tố Vy: “Tôi vẫn ổn, không có chuyện gì xảy ra hết.
Bài bào không có đăng ảnh của tôi.”
Tề Bạch: “Vậy thì tốt.
Chỉ sợ em sẽ cảm thấy phiền.”
Hạ Tố Vy: “Không sao.
Nhưng chuyện này nhất định là nhắm vào anh.
Anh nên cẩn thận.”
Tề Bạch: “Tôi biết rồi.”
Đến đây là kết thúc cuộc trao đổi tin nhắn.
Chỉ không ngờ là cô không giận chuyện hôm qua mà vẫn giữ liên lạc với anh, còn vì chuyện bài báo mà lo lắng chủ động nhắn tin cho anh nữa.
Nhưng dù thế nào thì chuyện hôm qua vẫn là lỗi của anh, anh phải xin lỗi cô đàng hoàng mới được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...