Sau khi tạm biệt Đường Tịch, Hạ Tố Vy cô cần phải giải quyết một chuyện trước khi bắt đầu kê hoạch trả thù của mình.
Cô cần phải chuẩn bị cho bản thân thật tốt trước khi đi nên cô nhanh chóng sắp xếp quần áo, tắm rửa và thay cho mình một bộ đồ sạch sẽ tươm tất.
Nhìn mình trong gương một lần nữa cô mới rời đi.
Nơi đầu tiên Hạ Tố Vy đến chính là nghĩa trang, đã 8 năm cô không thăm mẹ cô cũng cảm thấy mình thật đáng trách, nhưng cô không muốn bản thân mình khi chưa đủ mạnh mẽ để có thể quay về nên cô đành nhịn xuống muốn thăm mẹ mà ở lại nơi xa.
Bây giờ cô đã đủ mạnh, đã có thể trả được nỗi hận của cô và mẹ nên cô cũng muốn thăm bà.
Nhìn ngôi mộ đã bám đầy bụi thì cô cũng biết những kẻ kia không hề đến viếng nhưng cũng chẳng sao cả, như thế lại càng tốt, mất công họ lại làm phiền mẹ cô.
Dọn dẹp lại ngôi mộ, đặt bó hoa lên mộ rồi thắp nhang cho mẹ.
Cô ngồi xuống nhìn tấm di ảnh mà tự nói một mình.
- Con chào mẹ.
Đã lâu con không đến thăm mẹ\, mẹ có trách con không??? Con xin lỗi vì đã không đến thăm mẹ sớm hơn.
Nhưng con không thể quay về mà chưa có đủ năng lực để khiến đám người từng tổn thương mẹ con mình trả giá.
Mà mẹ yên tâm\, con bây giờ đã đủ khả năng để làm việc đấy.
Nên mẹ ở trên trời có linh thiêng\, mẹ hãy phù hộ cho con nhé.
Mẹ\, giờ con phải đi rồi.
Hôm khác con sẽ đến thăm mẹ.
Nói rồi Hạ Tố Vy đứng lên rời khỏi nghĩa trang mà đến nơi cô không muốn đến nhất - Hạ gia.
Nhưng cô cần phải trở về để giải quyết một số chuyện trước khi trả thù.
Đứng trước cánh cổng Hạ gia, cô cảm thấy trái tim mình không hề đau như mình nghĩ, có lẽ thời gian đã làm mờ đi vết thương lòng như mọi người hay nói.
hoắc nói đúng hơn là cô đã chẳng còn quan tâm đến những người ở trong kia nên mới không thấy đau.
Đưa tay nhấn chuông cửa, một lúic sau thì có người nói.
- Ai vậy???
Là giọng của vú Lưu người đã chăm sóc Hạ Tố vy từ lúc nhỏ.
- Vú Lưu\, là con - Tố Vy đây.
- Đại tiểu thư...thực sự là người sao???
Giọng của vú Lưu không hề che dấu sự ngạc nhiên của mình, ngay sau đó bà đã mở cửa để cô vào để chắc chắn rằng bà không nghe lầm.
Khi thấy người đi vào quả thật là cô, bà hoàn toàn mừng rỡ mà không kiềm nổi nước mắt.
- Tiểu thư\, đúng thật là người rồi.
Tôi còn tưởng là không còn gặp được người nữa.
- Vú à\, đừng khóc nữa mà.
Chẳng phải con vẫn sống tốt hay sao???
- Phải\, phải.
Không khóc nữa.
Nhưng tiểu thư người gầy đi nhiều rồi.
Có phải cô đã chịu nhiều khổ sở phải không???
- Bà Lưu\, là ai đến vậy???
Hạ Tố Vy chưa kịp trả lời câu hỏi cửa vú Lưu thì đã bị một giọng nói khác chen ngang.
Nhưng khi người đó nhìn thấy cô thì không khỏi ngạc nhiên mà nói.
- Hạ Tố Vy??? Cô...tại sao cô lại quay trở về???
Thẩm Nguyên quá đỗi ngạc nhiên không kiềm chế mà nói lớn khiến những người bên trong cũng nghe thấy được, liền chạy vội ra xem có phải là thật không.
Khi nhìn thấy cô, họ hoàn toàn đứng hình.
Cô bây giờ trưởng thành, quyến rũ, xinh đẹp và kiêu ngạo hơn trước kia rất nhiều, khác xa với bộ dạng nhếch nhác dơ bẩn mà bọn họ đã tưởng tượng.
Cô nhìn một lượt những người đang đứng chết chân kia mà cười khinh miệt nói.
- Tôi quay về làm các người mất hứng sao???Thật xin lỗi\, nhưng tôi có chuyện cần giải quyết với các người nên không thể không quay về.
- Sao thế??? Ở ngoài không có tiền nên muốn quay về xin sao??? Mày đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi nên đừng mơ tưởng lấy được một đồng nào ra khỏi nhà này._Thẩm Nguyên cay nghiệt nói.
- Mẹ đừng nói vậy mà.
Dù gì chị ấy cũng về rồi hay mình tha thứ cho chị ấy đi mẹ._Hạ Lịch Uyên vẫn diễn bộ mặt giả tạo như vậy thật khiến cô buồn nôn.
- 8 năm không gặp.
Cô vẫn giả tạo không hề thay đổi nhỉ Hạ Lịch Uyên??? Nghe nói cô đã thành Trạch thiếu phu nhân rồi.
Chúc mừng nha\, đáng tiếc là hôm nay tôi không mang quà cưới\, cô sẽ không trách tôi đâu nhỉ???
- Hạ Tố Vy\, cô quá đáng rồi đây.
Tiểu Uyên luôn coi cô là chị gái.
Sao cô không thể đối xử với cô ấy như cô ấy đối xử với cô???_Trạch Thiệu Khánh không chịu được cô sỉ nhục Hạ Lịch Uyên nên lên tiếng.
- 8 năm trước\, tôi đã nói mình không có em gái thì 8 năm sau cũng không có.
Anh chắc không quên các người đã làm gì sau lưng tôi\, đúng chứ???
Trạch Thiệu Khánh không nói gì thêm, quả thật đúng là bọn họ đã sai trước khi phản bội cô.
Hạ Thuyết từ trong bước ra thì nhìn thấy cô.
Ban đầu cũng có chút ngạc nhiên nhưng vài giây sau thì lại bình tĩnh mà nói rõ từng chữ.
- Đừng đứng ở ngoài nữa.
Có gì thì vào trong nói đi.
Mọi người nghe vậy cũng lần lượt đi theo vào trong nhưng cũng không quên liếc mắt Hạ Tố Vy.
Cô cũng theo chân họ đi vào, ngồi ngay ngắn trên ghế đối diện với Hạ Thuyết và Thẩm Nguyên, còn Trạch Thiệu Khánh và Hạ Lịch Uyên thì ngồi bên cạnh.
Lúc này, ông ta mới nhìn cô nói.
- Nói đi\, mày về đây làm gì???
- Tôi cần ông ký vào đây.
Hạ Tố Vy nói xong thì rút từ túi xách ra đưa đến trước mặt ông ta một tờ giấy.
Ông ta vừa cầm lên nhìn thì ngay lập tức nhíu mày lại.
Mọi người cũng rất tò mò muốn biết bên trong có gì lại khiến Hạ Thuyết tức giận.
Trên tờ giấy có đề "Đơn đề nghị xóa tên sổ hộ khẩu"và đã có sẵn chữ ký của cô, như vậy chẳng khác nào đoạn tuyệt quan hệ vậy.
Thẩm Nguyên và Hạ Lịch Uyên đang mừng thầm trong lòng và đang cầu mong ông ta ký vào đơn, như vậy toàn bộ tài sản của hạ gia sẽ thuộc về 2 mẹ con bà ta mà không lo cô sẽ quay về để giảnh tài sản.
Trạch Thiệu Khánh thì lại ngạc nhiên với hành động này của cô, hắn không thể ngờ cô lại tuyệt tình đến mức cô có thể chủ động đề nghị đoạn tuyệt quan hệ như vậy.
Hạ Thuyết vẫn giữ được bình tĩnh nhẹ nhàng đặt tờ giấy xuống mà nói.
- Mày làm vậy là có ý gì???
- Ý của tôi đã quá rõ ràng rồi\, ông còn muốn hỏi lại sao??? Tôi muốn chúng ta đoạn tuyệt quan hệ cha con\, như vậy thì sao này tôi có làm gì ông cũng không thể nào lấy danh nghĩa cha con để quản tôi.
Hạ Tố Vy bình tĩnh nói rõ ràng ý định của mình.
Phải, cô muốn cắt đứt toàn bộ quan hệ với Hạ gia như vậy thì cô mới có thể thẳng tay trả thù bọn họ mà không còn lo sợ mối quan hệ máu mủ kia níu lại.
Hạ Thuyết không thể kiềm chế cơn giận được nữa mà đập bàn quát lớn.
- Đồ bất hiếu\, mày muốn đoạn tuyệt với cha mày sao??? Mày có phải là con người hay không??? Lại dám đối xử với người sinh ra mày như thế hả???.
- Ông sai rồi\, người đầu tiên muốn đoạn tuyệt là ông.
8 năm trước\, chính là ông\, từ miệng của ông đã đuổi tôi ra khỏi nhà.
Chẳng qua bây giờ tôi chỉ thực hiện bước cuối cùng mà thôi.
Ông cần gì tức giận chứ.
Ông phải nên mừng mới đúng vì ông đã cắt đứt được với tôi.
Hạ Tố Vy cũng không chịu được mà quát ngược lại Hạ Thuyết khiến ông ta chỉ biết câm nín nhìn cô mà giận dữ nhưng lại không thể nói được gì.
Đúng, ông ta là người đã đuổi cô trước tiên, bây giờ cô quay trở lại ông còn tưởng cô đã biết sai nên mới quay về nhận lỗi, nào ngờ cô lại chủ động đoạn tuyệt quan hệ với ông, khiến ông không thể tức giận nhưng cũng không thể nói được lời nào.
Hạ Lịch Uyên cũng không quên đổ thêm dầu vào lửa mà nói.
- Chị\, sao chị có thể tuyệt tình như vậy chứ??? Chỉ vì ba lúc đó tức giận nên mới nói vậy thôi mà.
Nếu chị vẫn còn hận chuyện em và anh Khánh thì em trả anh ấy lại cho chị.
Chỉ cần chị tha thứ cho em\, chị muốn em làm gì cũng được.
- Không được.
Cô ta đối với ba mình còn có thể tuyệt như vậy thì người ngoài như anh cô ta còn đối xử tàn nhẫn như thế nào được nữa.
Hạ Tố Vy\, cô muốn hận\, vậy thì cứ hận tôi đi.
Tôi tuyệt đối sẽ không buông tay Tiểu Uyên.
Nhưng cô nên nhớ ba là ba thân sinh của cô.
Cho dù cô cắt đứt quan hệ trên giấy tờ nhưng thiên lý công bằng không công nhận chuyện cô đang làm.
Cô suy nghĩ cho kỹ việc mình đang làm\, đừng tự cắt đứt đường sống của mình.
Trạch Thiệu Khánh nghe Hạ Lịch Uyên muốn trả anh ta cho cô, Anh ta liền nhảy cẩn lên ngăn lại, ôm chặt lấu cô ta không buông như muốn chứng minh việc mình sẽ không buông tay cô ta, khiến cô ả ở trong lòng anh ta luôn cười mỉa mai nhìn về phía cô.
Thế nhưng cô lại không hề nhìn về phía đôi tình nhân kia mà chỉ một mực nhìn chăm chăm vào người đàn ông mang danh nghĩa là ba mình, giọng nói lạnh lùng đến tột cùng khiến toàn bộ những người nghe thấy đều phải rùng mình.
- Thế nào??? Ông còn không mau ký đi hay ông còn muốn giữ lại đứa con gái nghiệt chủng này???
- Tao ký rồi về sau mày đừng có hối hận mà quay về khóc lóc cầu xin tao.
- Nếu vậy để tôi xem\, ngày đó có đến hay không???
Hạ Thuyết đặt bút ký vào tờ đơn, xong thì Hạ Tố Vy cô cầm lên xem khi thấy được chữ ký của ông ta đã có trên tờ giấy thì cô nhếch môi cười.
Cuối cùng kế hoạch bấy lâu của cô cũng có thể thực hiện được rồi.
2 mẹ con kia thì mừng rỡ như muốn mở tiệc chúc mừng vì không chỉ đuổi hẳn cô ra khỏi Hạ gia còn bảo toàn được tài sản mà không cần phải chia.
Trạch Thiệu Khánh thì đưa đôi mắt thất vọng nhìn về phía cô, lúc trước cô rất hiền lành, lương thiện lại có nụ cười trong sàn.
Đâu thể nào ngờ được sẽ có một ngày anh ta lại chứng kiến cảnh tượng thiên lý bất dung như vậy.
Hạ Thuyết cuối cũng cũng thả lỏng ra được, ngồi ngả lưng vào thành ghế mà nói.
- Ngày mai\, tao sẽ gọi luật sư đến giải quyết giấy tờ.
Còn có tài sản của nhà này\, mày không được bất cứ một đồng nào.
- Không cần\, tôi sẽ nhờ luật sư của mình giải quyết vấn đề còn lại\, chỉ cần có chữ ký của ông là được.
Còn tài sản\, tôi không cần ông nhường lại.
Thứ gì vốn là của mẹ tôi thì tôi sẽ tự giành lại.
Hạ Tố Vy bỏ tờ giấy vào lại túi xách, khí nghe ông ta nhắc đến tài sản thì cô vẫn bình tĩnh nói.
Xong thì đứng dậy rời đi, nhưng đi được vào bước thì cô đột nhiên đứng lại hơi quay đầu mà nói.
- Hen gặp lại ông trong cuộc họp cổ đông tháng sau\, ông Hạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...