Tiệm Áo Cưới Nữ Thần


Hạ Tố Vy lấy được đồ thì nhanh chóng đến trước cửa phòng tắm gõ cửa gọi Tề Bạch.
- Tề tổng, đồ của anh.
Không thấy Tề Bạch trả lời, cô lại định gọi thêm lần nữa thì đột ngột cách cửa hé mở rồi có một cánh tay thò ra.

Giọng nói trầm ấm vang vọng từ trong phòng tắm phát ra.
- Đưa cho tôi.

Cảm ơn.
Đang yên đang lành đột nhiên mở cửa nên khiến cô hơi giật mình.

May mắn là tinh thần của cô khá ổn định nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Nhanh tay đạt đồ vào tay anh, anh nhận được đồ thì nhanh chóng lấy vào.
Thật ra Tề Bạch rất muốn làm theo mấy cảnh như anh chỉ quấn khăn tắm xuất hiện trước mặt cô giống trong ba cái bộ phim tình cảm dở hơi mà đám phụ nữ thường xem.

Nhưng sau đó anh nghĩ lại không nên quá sỗ sàng như vậy sẽ làm cô sợ, vậy thì lần sau muốn hẹn cô sẽ rất khó nên anh chỉ mở hé cửa để lấy quần áo mà thôi.
Hạ Tố Vy đưa đồ xong thì không có việc gì làm đành ngồi trên ghế sofa, cô không dám ngồi trên bàn ăn vì sợ nhìn thấy đống đồ ăn thơm phức cô lại không nhịn được mà ăn trước.
Một hồi lâu sau, Tề Bạch ăn mặc một cách chỉnh chu nhất bước từ trong phòng tắm bước ra, quần áo chỉnh tề, mùi hương thơm mát vì vừa mới tắm xong, đầu tóc anh được chải gọn.

Anh của bây giờ nhìn còn đẹp hơn mọi khi khiến Hạ Tố Vy nhìn đến ngây người.

Anh thấy cô cứ nhìn mình thì lại cười.

Xem ra việc anh không xuất hiện trong khăn tắm là một quyết định đúng đắn, có thể khiến cô nhìn mình ngây ngất như vậy thì việc ăn mặc chỉnh tề vẫn là một ý kiến sáng suốt.
Hạ Tố Vy nhìn Tề Bạch trong bộ vest trịnh trọng nhìn rất thích mắt nhưng khi cô nhìn thấy chiếc cravat thì lại khó chịu.

Không nghĩ nhiều cô liền nói thẳng suy nghĩ trong đầu.
- Cái cravat này không thích hợp với bộ đồ cho lắm.
- Cô thấy vậy sao? Tôi không để ý nhiều lắm.

Thường phối đồ theo cảm tính thôi hoặc trợ lý đưa gì thì mặc đó.

Cô thường để ý trang phục kỹ đến vậy sao?
Tề Bạch không biết mình có nên vui không nhưng anh cảm thấy khá hài lòng.

Có vẻ như cô quan sát anh rất kỹ nên mới nhận xét như vậy.
- Bệnh nghề nghiệp thôi, liên quan đến quần áo phụ kiện tôi thường rất khó tính.

Tuy rằng anh là đàn ông nhưng nên biết phối đồ một chút.


Nếu vậy thì đối phương khi nói chuyện với anh sẽ cảm thấy anh rất tôn trọng họ nên mới ăn mặc chỉnh chu như vậy.

Hơn nữa anh đẹp trai như vậy mà ăn mặc kỳ quái vậy thì không hay cho lắm.
- Tôi đẹp trai lắm sao?
Hạ Tố Vy lúc này mới ý thức được mình vừa mới nói gì, liền lấy tay che miệng rồi vài giây sau mặt liền đỏ bừng.

Tề Bạch đưa tay tháo cravat trên cổ xuống tiện tay mở 2 nút áo, khi nghe được cô khen mình thì trong lòng như đang bắn pháo hoa, hơn nữa cô để ý đến việc anh ăn mặc như thế nào lại đỏ mặt xấu hổ như vậy, có phải chứng tỏ cô đang rung động trước anh không?
Anh ho vài tiếng để kìm nén tiếng cười của mình lại.
- Khụ…khụ hay là lần sau cô giúp tôi chọn cravat, thế nào?
- Đó là nghề của tôi mà.

Để tôi chọn giúp anh.
Nói xong câu đó Hạ Tố Vy liền muốn tìm một cái hố để nhảy vào.

Việc chọn cravat cho đây chẳng phải là việc của một người vợ thường làm cho người chồng của họ hay sao.

Hơn nữa cravat giống như chiếc xích cổ trong tình yêu như muốn nói người đàn ông chỉ có thể làm nô lệ tình yêu cho người phụ nữ mà họ yêu.

Cô là nhà thiết kế áo cưới phải biết rõ chuyện đó chứ.

Vậy tại sao cô lại nói sẽ chọn cravat cho anh một cách dễ dàng như vậy.
Tề Bạch lúc này không nhịn được nữa liền cười thành tiếng nhưng rất nhanh liền nhịn lại vì thấy Hạ Tố Vy càng đỏ mặt hơn khi anh cười.

Anh không ngờ mình chỉ nói đùa thôi vậy mà cô lại rơi vào cái bẫy nhanh đến như vậy.

Vậy thì từ nay về sau chuyện cravat của anh sẽ do cô chọn cho anh.

Nghĩ đến về sau được cô thắt cravat càng khiến anh mong đợi hơn.
Không khí trong phòng đang ngập tràn màu hồng thì đột nhiên tiếng bụng sôi lại vang lên, đến cả anh cũng nghe được.

Làm ơn đi hôm nay cô đã đủ xấu hổ rồi, vậy mà cái bụng của cô lại kêu lên không đúng lúc gì cả.

Cô chỉ còn có thể cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh lại cười không ngờ cô lại đáng yêu như vậy.

Anh hơi cúi người, đưa tay ra trước như muốn nắm lấy tay cô mời đi vậy.
Cô vì xấu hổ mà không biết làm gì chỉ có thể đặt tay mình lên tay anh, để anh dắt cô đi.

Anh dắt cô đến trước bàn ăn rồi, rồi kéo ghế cho cô mời cô ngồi.


Đợi cô ngồi xuống anh mới đến ghế đối diện tự mình ngồi xuống.

Cuối cùng bữa ăn mới chính thức bắt đầu.
Hạ Tố Vy một phần vì xấu hổ cũng một phần vì đói mà chỉ tập trung ăn phần của mình mà không để ý đến anh đang nhìn mình.
Ăn được một nửa, Tề Bạch mời bắt đầu trò chuyện.
- Đồ ăn vừa miệng chứ?
- Đồ ăn rất ngon.
Cô gật đầu trả lời thì anh lại cười.

Anh hôm nay cười rất nhiều khác hoàn toàn với những gì cô nghe được.

Rồi anh lại không nói gì thêm chỉ chăm chú vào ly rượu trên tay mình.

Cô giờ mới để ý hình như từ nãy đến giờ anh vẫn chưa ăn gì mà chỉ uống rượu.

Vậy nên cô lớn gan một chút.
- Anh nên ăn một chút đi.

Uống rượu khi bụng đói không tốt cho sức khỏe.
- Tôi không uống, chỉ là theo thói quen cầm trên tay mà thôi.

Nếu như tôi uống thì sao có thể đưa em về được.
Tề Bạch mỉm cười, đặt ly rượu trên tay mình xuống rồi mới bắt đầu bỏ thức ăn vào miệng.

Anh biết rất rõ luật giao thông, khi đã uống rượu rồi thì không được phép lái xe.

Anh có thể sai Giang Thất hoặc Giang Lục lái xe đưa cô về nhưng anh không muốn ai khác ngoài anh lái xe cho cô.

Thấy anh nói vậy cô cũng không nói gì thêm, quả thật cô chỉ thấy anh cầm ly rượu chứ không thấy anh uống nên cô cứ nghĩ là anh đã uống rồi.

Nhưng anh đã nói thế thì cô chỉ đành tin mà thôi.

Rồi tiếp tục bữa ăn của mình.
Ăn thêm được một lúc thì có tiếng gõ cửa.

Tề Bạch nhanh chóng đứng lên ra phía cửa.

Không biết bên ngoài đang nói chuyện gì, chỉ thấy không lâu sau thì anh đã vào trong trên tay cầm theo một túi tài liệu, đưa trước mặt cô nói.

- Tài liệu về trường học mà cô cần, đều ở trong này.
Nghe vậy, Hạ Tố Vy nhanh chóng nhận lấy rồi mở ra xem.

Cô đọc rất chăm chú, không để sót một thông tin nào.

Cô sợ mình bỏ qua thông tin quan trọng thì cô sẽ trọn sai trường cho con như vậy sẽ không tốt chút nào.
Tề Bạch ngồi ghế đối diện, im lặng quan sát từng cử chỉ biểu cảm trên gương mặt của cô.

Không hiểu lý do tại sao anh lại thấy lúc này thật yên bình.

Có lẽ là do anh đã sống một thời gian trên thương trường đây mưu mô nên anh luôn mong mỏi việc mình có thể tìm được một nơi yên bình dành cho mình.

Vậy nên anh mới đi tìm kiếm cô cho dù đã qua nhiều năm.

Bây giờ cô ở đây rồi, anh cảm thấy mình đã đúng.
Hạ Tố Vy đọc xong một lượt thì nói.
- Những ngôi trường này đều rất tốt.

Nhất là trường tiểu học A, nhưng tôi nghe nói ngôi trường này học phí rất cao.

Với khả năng tài chính của tôi hiện nay để cho cả 3 đứa học trong trường này, tôi sợ mình không thể xoay sở.
Tề Bạch trở nên nghiêm túc hơn khi nghe cô phân tích.

Anh không ngần ngại nói suy nghĩ của mình.
- Trường tiểu học A là ngôi trường được đánh giá cao trong những năm gần đây.

Không chỉ về cơ sở mà cả thiết bị dạy học cũng là thiết bị tiên tiến nhất.

Đương nhiên đột ngũ y tế cũng được tuyển lựa cao.

Học phí cũng khá cao nhưng trường cũng thường có học bổng và tổ chức các cuộc thi nên việc học phí cô không cần phải lo.
Hạ Tố Vy nghe Tề Bạch nói nhưng vẫn không cảm thấy khá hơn.

Không phải cô không tin các con của mình học không giỏi nhưng cô lại không muốn gây áp lực cho bọn nhỏ.
Tề Bạch hiểu cô đang lo sợ chuyện gì nhưng anh vẫn muốn cô chọn trường tiểu học A.

Anh muốn bọn nhỏ được học trong ngôi trường tốt nhất.

Hơn nữa một khi bọn nhỏ vào trường đi học thì anh cũng sẽ đầu tư vào trường.

Nhưng có vẻ anh đã quên mất, trước mắt người lo học phí của bọn nhỏ vẫn là Hạ Tố Vy nên anh không thể giúp cô trong chuyện học phí được.
- Hay là chúng ta đến thăm trường trước rồi quyết định cũng không muộn.
- Có thể đến thăm được sao? _ Hạ Tố Vy thắc mắc.
- Có thể.

Tôi sẽ sắp xếp giúp cô.
- Như vậy cũng được.


Tôi không muốn mình chọn sai trường cho con.

Nhưng vậy sẽ không tốt cho tụi nhỏ.

Chỗ tài liệu này có thể cho tôi đem về nghiên cứu một chút không?
Tề Bạch gật đầu.

Tốt rồi.

Như vậy anh có thể sắp xếp mọi thứ trước khi đưa Hạ Tố Vy đến thăm.

Vậy thì cô sẽ không còn phân vân nên chọn trường nào nữa.

Thấy cô cũng đã ăn xong anh liền nói.
- Bây giờ cũng trễ rồi.

Để tôi đưa cô về.
Trời đã tạnh mưa nhưng không khí bên ngoài vẫn còn se lạnh.

Mà trên xe cả 2 người lại không nói gì cả.

Mãi cho đến khi chiếc xe đậu trước chung cư.

Tháo đai an toàn rồi hướng về phía Tề Bạch mà nói.
- Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.

Anh lái xe về cẩn thận.
- Thật ra vẫn còn một cách.

_ Tề Bạch đột nhiên nói.
- Hả? _ Cô không hiểu.
- Có một cách có thể giúp em chuyện học phí của bọn nhỏ.

_ Anh lặp lại.
- Là cách gì?
- Làm người phụ nữ của tôi.
Hạ Tỗ Vy ngơ ngạc không nói gì.

Cô cứ ngỡ mình nghe lầm.

Nhưng khi Tề Bạch nắm lấy tay cô kéo cô lại gần thì cô mới biết mình không hề nghe lầm.
- Làm người phụ nữ của tôi.

Tôi sẽ giúp em tất cả mọi chuyện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui