A Bạch có 3 đứa con.
Phong Diệm Minh vừa nghe xong thì ngụm trà đang uống trong miệng liền phun thẳng vào mặt của Trạch Phỉ.
Còn Trạch Phỉ vì bị bất ngờ không kịp đề phòng nên hứng trọn.
Sau khi phun nước trà xong Phong Diệm Minh liền ho liên tục, vì bị sắc nước nên có hơi lạc giọng 1 chút.
- Thật? Không đùa đấy chứ?
- Tớ đùa với cậu làm gì? Tớ tận mắt nhìn thấy, 3 đứa nhỏ 1 trai 2 gái.
Hơn nữa đứa con trai lại giống hệt cậu ấy lúc nhỏ.
Cậu và tớ đều biết rõ, nếu cậu nhìn thấy thằng bé thì cậu cũng sẽ cảm thấy giống hệt tớ.
Trạch Phỉ từ tốn lấy khăn giấy trên bàn lau mặt và chỗ nước dính trên quần áo.
Phong Diệm Minh dường như vẫn không tin, mày nhăn mặt nhó.
- Tớ tưởng lần trước cậu ta nói đùa chứ?
- Ban đầu tớ cũng nghĩ vậy nhưng khi tận mắt nhìn thấy rồi thì dù có muốn không tin cũng phải tin thôi.
_ Trạch Phỉ lau xong quẳng khăn vào thùng rác.
- Tớ không muốn đối diện với hiện thực tàn nhẫn chút nào.
Phong Diệm Minh nghe vậy xong thì ngồi chườn trên ghế chán nản, cứ tưởng cuối cùng mình có cơ hội để móc mỉa Tề Bạch một phen chuyện tình cảm nhưng nào ngờ anh lại nhanh như vậy đã tìm được người còn có con luôn rồi.
Rồi đột nhiên lại nhớ đến chuyện gì đó lại ngồi thẳng lên.
- Vậy còn mẹ của bọn nhỏ là ai?
- Là người mà cậu mời về để may áo cưới cho vợ cậu đó, thiết kế Hạ - Hạ Tố Vy.
_ Trạch Phỉ trả lời rất nhanh.
- Là cô ấy? Chắc không trùng hợp như vậy chứ? _ Phong Diệm Minh ngạc nhiên.
- Tớ chắc chắn.
Chính mắt tớ thấy, chính tay tớ nghe bọn nhóc gọi cô ấy là mẹ.
_ Trạch Phỉ khẳng định.
- Nhưng liệu có âm mưu nào trong chuyện này không?
Phong Diệm Minh lo lắng.
Thật ra Trạch Phỉ cũng lo điều này, dù gì thì bọn cũng là thiếu gia tài phiệt, hào môn thế gia nên phải luôn đề phòng những người vì tiền tài mà tiếp cận bọn họ.
Phong Diệm Minh thì đã có Quý Mễ Thất nên không lo chuyện này, Trạch Phỉ thì lại có tính trăng hoa bạn gái chỉ quen được 1 tháng thì đổi lại càng không sợ.
Nhưng Tề Bạch thì khác.
Anh không tiếp xúc càng không quan tâm nên rất dễ bị lừa.
Nhưng hôm nay Trạch Phỉ nói chuyện với Hạ Tố Vy, tận mắt nhìn thấy cách cô nói chuyện và làm việc, anh ta có thể khẳng định cô không phải là người mưu mô.
- Tớ không nghĩ rằng cô ấy là loại người nhẫn tâm có thể lợi dụng con của chính mình chỉ vì lợi ích của bản thân.
Không phải cậu từng điều tra về cô ấy rồi sao? Chắc hẳn cậu cũng nghĩ giống tớ.
- Không phải tớ không tin cô ấy nhưng 2 chuyện này vốn dĩ khác nhau.
Hơn nữa lúc tớ điều tra lại không hề điều tra được về 3 đứa nhỏ.
_ Phong Diệm Minh vẫn quan ngại.
- Tớ nghĩ là do cô ấy che dấu sự tồn tại của bọn nhỏ, tránh khỏi tai mắt của Hạ gia.
_ Trạch Phỉ suy đoán.
- Sao cậu biết? _ Phong Diệm Minh thắc mắc từ khi nào mà Trạch Phỉ lại tin tưởng Hạ Tố Vy đến vậy.
- Thật ra sáng nay tớ có đến tìm thiết kế Hạ để nói chuyện liên quan đến Trạch Thiệu Khánh.
Cô ấy đã kể hết cho tớ biết.
Về quá khứ của cô ấy, hơn nữa tớ đã cho người điều tra thực hư mọi chuyện, nên có phải thật hay không tớ tin chúng ta có đáp án rất nhanh.
Cũng nhờ cuộc trò chuyện sáng nay tớ mới có thể lấy giúp cậu nhận được bản thiết kế của cô ấy, còn gặp được con của A Bạch.
Phong Diệm Minh cũng an tâm nhưng chuyện này cứ để sau khi chứng thực mọi chuyện mà Trạch Phỉ nói thì cũng yên tâm hơn.
Khoảng 2 ngày sau, Phong Diệm Minh một lần nữa đưa tất cả mọi người đến cửa hàng theo đúng lời hẹn để hoàn thành thiết kế áo cưới cho Quý Mễ Thất.
Mọi thứ đều rất thuận lợi, Hạ Tố Vy cũng rất chuyên nghiệp, chỉ vài lời nói cô đã có thể nắm bắt ý tưởng đẻ thiết kế ra, sau đó là chọn vật liệu và phụ kiện.
Đương nhiên Phong Diệm Minh luôn muốn chọn thứ tốt nhất cho Quý Mễ Thất nhưng vẫn theo lời tư vấn của Hạ Tố Vy để áo cưới được trở nên hoàn hảo nhất có thể.
Sau một hồi trò chuyện và tư vấn bản thiết kế cũng đã được hoàn thành, từ váy cưới cô dâu đến lễ phục chú rể, ngay cả trang phục cho phù dâu phù rể cũng hoàn thành.
Mọi người xem bản thảo đều cười tươi nhất là Phong Diệm Minh và Quý Mễ Thất, trông họ thực sự hạnh phúc.
Trạch Phỉ ngồi cạnh cũng nhìn thấy nên anh ta biết cô đã nói đúng, anh ta không hề nhìn thấy sự hạnh phúc trên gương mặt họ ngày hôm đó nên mới nói những lời nói vô nghĩa như vậy.
Chờ mọi người xem xong bản thiết kế, Hạ Tố Vy thu gom một lượt rồi mới nói vấn đề.
- Mọi người đã không có ý kiến gì về bản thiết kế này nên chúng tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành nó trong khoảng 5 tuần.
Đến lúc đến mọi người thành thời gian một chút đến để thử để và chỉnh sửa lại là hoàn thành rồi.
Nhưng tôi muốn lưu ý với chú rể một chuyện.
- Có vấn đề gì cô cứ nói.
_ Phong Diệm Minh cười vui vẻ nói.
- Bởi vì thời gian gấp gáp nên nhân viên của tôi buộc phải tăng ca để hoàn thành.
Tôi chỉ hi vọng anh sẽ chấp nhận tiền công sẽ tăng lên so với mức giá ban đầu mà tôi và anh đã bàn từ trước.
_ Hạ Tố Vy nói thẳng vấn đề.
- Tưởng chuyện gì, điều đó là đương nhiên.
Chỉ cần có thể cho Thất Thất một hôn lễ hoàn hảo nhất, tôi bằng lòng trả giá mọi thứ.
- Nếu vậy thì không còn vấn đề gì nữa rồi.
Chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nó trước khi hôn lễ diễn ra.
Phong Diệm Minh rất sảng khoái đồng ý.
Hạ Tố Vy cũng cười hài lòng, vấn đề khiến cô canh cánh nãy giờ đã được giải quyết.
Lúc mới nghe thời gian không còn nhiều cho đến khi hôn lễ dễ ra khiến cô lo lắng.
Nếu theo tốc độ bình thường thì chắc chắn sẽ không kịp hoàn thành nhưng nếu sẽ tăng ca ngày đêm để hoàn thành thì vẫn có thể kịp.
Nhưng nếu vậy thì tiền công thợ may cũng sẽ phải tăng cô chỉ sợ khi thông báo chuyện tăng giá không giống như đã bàn trước thì cô sẽ mất chữ tín.
May mắn là Phong Diệm Minh chấp nhận tăng giá tiền công nên cô có thể nói chuyện dễ dàng bên công sưởng.
Trong lúc mọi người đang ngồi chờ bên nhân viên kế toán báo giá và đặt cọc, Hạ Tố Vy đang bàn một số việc với Lauren.
Quý Mễ Thất thì cứ nhìn mãi cô đang làm việc không chịu để ý đến ông chồng sắp cưới bên cạnh khiến anh chàng phát ghen.
Anh ta liền dùng tay khẽ nâng gương mặt vợ yêu quay sang mình, giận hờn vu vơ nói.
- Lúc anh đang ngồi đây thì em chỉ được phép nhìn anh.
Mọi người nghe thấy thì liều quay sang nhìn xong lại tủm tìm cười khiến Quý Mễ Thất xấu hổ đỏ mặt.
- Mọi người còn đang ở đây.
Anh đừng như vậy.
Xấu hổ lắm.
- Anh mặc kệ.
Em chỉ được nhìn anh.
_ Phong Diệm Minh vẫn không buông tha.
- Nhưng cô ấy là nữ.
_ Quý Mễ Thất phản bác lại.
- Nữ cũng không được.
Càng nghe mọi người chỉ biết nhún vai bó tay, đến phụ nữ mà anh ta cũng có thể ghen được thì chẳng thể nói gì.
Nhưng Quý Mễ Thất vẫn không thèm quan tâm mà tiếp tục nhìn Hạ Tố Vy một cách đầy ngưỡng mộ.
- Thật ra em rất ngưỡng mộ cô ấy?
- Vì cô ấy thiết kế giỏi? Nếu vậy, anh có thể sắp xếp cho em học thiết kế.
_ Phong Diệm Minh thắc mắc.
- Không phải.
Vì cô ấy rất kiên cường.
Nói xong lại mỉm cười nhìn Phong Diệm Minh.
- Khi mới phát hiện bạn trai cũ phản bội, em đã rất buồn.
Sau đó quyết định dùng toàn bộ tiền tiết kiệm của mình để đi du lịch một mình.
Em cứ nghĩ chỉ cần thời gian thì em sẽ không cảm thấy buồn nữa nhưng em đã sai, cảm giác bị phản bội cứ luôn đuổi theo em.
Nghe đến đây, Phong Diệm Minh khẽ ôm chặt Quý Mễ Thất.
Cô nàng lại mỉm cười khẽ vỗ vào tay anh.
- Em đã đến nước Pháp, đi dạo bên con sông Seine, em đã không kìm được lòng mình mà khóc rồi hét lên thật lớn.
Vì em nghĩ ở đó toàn người nước ngoài sẽ không có ai hiểu tiếng trung nên em đã mắng tên khốn nạn đó.
Sau khi hét xong thì em mới phát hiện là cô ấy đã đứng sau em.
Lúc đó em có hơi xấu hổ định bỏ đi nhưng cô ấy đã đưa em chiếc khăn tay để em lau nước mắt và nói với em.
“Tra nam thì sẽ vẫn là tra nam, cho dù cô có đau lòng vì hắn đến đâu thì hắn cũng sẽ không mảy may đến.
Giống như một chiếc cốc vỡ, điều cô cần làm là mua một chiếc cốc mới còn nguyên vẹn để cô có thể chứa đựng những hạnh phúc mà cô sẽ có trong tương lai.
Chứ không phải là ngồi nhặt và tiếc nuối chiếc cốc vỡ đó, vì sẽ khiến cô bị thương như thế sẽ còn đau hơn.
Cuộc sống của cô vẫn tiếp tục vì vậy đừng nhìn về quá khứ mà hãy hướng đến tương lại.
Một ngày nào đó cô sẽ tìm được người thật lòng yêu cô.
Lúc đó biết đâu chừng tôi sẽ may áo cưới cho cô thì sao?”.
Kết thúc hồi tưởng, Quý Mễ Thất tựa vào lòng Phong Diệm Minh.
- Nhờ câu nói của cô ấy mà em mới không còn đau lòng nữa mà tiếp tục cuộc sống vui vẻ của mình.
Rồi còn gặp được anh nữa.
Sau đó khi đang xem tivi em mới biết, cô ấy là nhà thiết kế áo cưới, còn tự mình mở cửa hàng, giúp cho rất nhiều cô dâu được hạnh phúc.
Nên từ đó em mới hâm mộ cô ấy, học hỏi sự kiên cường của cô ấy.
Em biết em không thể thiết kế, nhưng em biết mình giỏi về cái gì nên em sẽ trở nên thật xuất sắc trong lĩnh vực của mình.
Như cô ấy đã làm.
Phong Diệm Minh cười hạnh phúc, ôm chặt Quý Mễ Thất trong lòng.
Anh ta không thể ngờ được nhân duyên giữa mình và vợ lại có liên quan đến Hạ Tố Vy.
Ban đầu anh chỉ nghĩ Quý Mễ Thất chỉ đơn thuần thích áo cưới do cô thiết kế thôi, nhưng không ngờ đăng sau lại có chuyện như vậy.
Xem ra cô quả thật có duyên với 3 người bọn họ.
Hạ Tố Vy sau khi căn dặn nhân viên xong thì đứng trước Phong Diệm Minh và Quý Mễ Thất nói.
- Một lát nữa nhân viên kế toán sẽ đến để hoàn thành thủ tục.
Không gì nữa thì tôi xin phép đi trước.
- Khoan đã.
Hạ Tố Vy định rời đi thì bị Quý Mễ Thất ngăn lại.
Sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho cô.
- Cái này trả cho cô.
Nhìn thấy hoa văn quen thuộc trên chiếc khăn, Hạ Tố Vy liền nhớ ra cái khăn này.
- Đây đúng là khăn tay của tôi, nhưng tôi nhớ tôi đã đưa nó cho một cô gái rồi cơ mà.
Nhìn chiếc khăn tay rồi lại nhìn Quý Mễ Thất, cô đột nhiên nhận ra.
- Hóa ra là cô, cô gái ngày hôm đó.
- Là tôi.
Hôm trước, tôi định đợi mọi chuyện kết thúc thì trả lại cho cô nhưng không ngờ lại không trả được.
Nhưng hôm nay tôi đã có thể trả lại nó cho cô.
Tôi còn muốn nói với cô.
Cảm ơn cô rất nhiều về ngày hôm đó.
Hạ Tố Vy lắc đầu cười.
- Tôi chẳng làm gì cả nên cô không cần cảm ơn tôi.
Chỉ là tôi không ngờ câu nói đùa của mình hôm đó lại thành hiện thực.
Cô đẩy chiếc khăn về lại phía Quý Mễ Thất.
- Chiếc khăn tay này, nếu đã có duyên với cô như vậy thì cô cứ giữ lấy nó.
Rồi đến gần Quý Mễ Thất nói nhỏ.
- Xem ra cô đã tìm được chiếc cốc cho riêng mình.
Rồi lại tách ra.
- Nhớ trận trọng nó, đừng để nó vỡ lần nào nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...