Ông xã cứu em.
Hạ Lịch Uyên đang ở nhà thư thả ăn trái cây lướt điện thoại thì đột nhiên cảnh sát ập tới bắt cô ta đi, cũng khiến Trạch Thiệu Khánh cũng hú hồn một phen.
- Các đồng chí, rốt cuộc vợ tôi đã làm gì để bị bắt?
- Chúng tôi được lệnh tạm giữ cô Hạ Lịch Uyên vì tội gây rối và thuê người hành hung người khác.
Chúng tôi phải đưa cô ấy đi để thẩm vấn và điều tra.
Viên cảnh sát đưa giấy lệnh tạm giữ ra trước mặt Trạch Thiệu Khánh rồi nói ngắn gọn khiến anh ta sợ run cả người.
Hạ Lịch Uyên vừa nghe tội danh mình phải gánh liền lớn tiếng kêu oan.
- Không có, tôi không có làm gì hết.
Ông xã, không phải em làm.
Anh nhất định phải cứu em.
- Em yên tâm.
Chịu khó ở trong đó một chút.
Anh nhất định xem thuê luật sư để cứu em.
Trạch Thiệu Khánh không thể làm gì khi có giấy phép bắt giữ cả chỉ đành an ủi Hạ Lịch Uyên để cô ta chịu ủy khuất đến khi anh ta tìm được luật sư bào chữa.
Anh ta tin rằng người vợ của mình nhất định bị vu oan nên tin tương tuyệt đối và cố hết sức để cứu vợ mình ra.
Sau khi Hạ Lịch Uyên bị đưa đi thì Trạch Thiệu Khánh liền lấy điện thoại gọi cho nhà ba mẹ vợ.
Hạ Thuyết đang ở công ty nghe con gái ngoan của mình bị bắt thì liền hét toáng lên trong điện thoại.
- Cái gì? Tiểu Uyên bị bắt? Tại sao nó lại bị bắt? Ba biết rồi ba sẽ đi thăm nó ngay bây giờ.
Con nhanh chóng đi tìm luật sư cứu Tiểu Uyên ra.
Nói xong ông ta liền nhanh chóng đi ra khỏi cửa, Thẩm Nguyên ở nhà cũng được gọi thông báo.
Khi mới nghe tin bà ta suýt chút nữa thì ngất lịm đi, nhưng rồi lại ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Chiếc xe đậu trước cửa sở cảnh sát, Hạ Thuyết và Thẩm Nguyên nhanh chóng xuống xe bước vào, được người trong sở cho phép thăm Hạ Lịch Uyên trong thời gian ngắn mục đích là để khuyên cô ta hợp tác với cảnh sát.
Thẩm Nguyên vừa đứng trước cửa phòng tạm giam nhìn thấy con gái bà ta yêu thương nhất, đầu bù tóc rối, quần áo sộc sệch, gương mặt thì hốt hoảng sợ hãi, khiến bà ta đau lòng không thôi.
Còn Hạ Lịch Uyên thì vừa mới thấy bà ta thì như nắm được cọng cỏ cứu mạng liền ra sức gào thét cầu cứu.
- Mẹ, mẹ cứu con.
Cứu con ra khỏi đây đi mẹ.
Con không làm gì cả, mẹ ơi mẹ cứu con đi.
Xong rồi lại bật khóc nức nở, vì theo quy định là không được rời khỏi phòng giam cho đến khi được bảo lãnh sau 24 giờ tạm giam hoặc được phán là vô tội, nên 2 mẹ con bà ta chỉ có thể ôm nhau qua song sắt mà thôi.
Thẩm Nguyên cũng không làm được gì nên chỉ có thể an ủi con.
- Mẹ biết.
Con yên tâm mẹ nhất định sẽ cứu con.
Tội nghiệp con tôi, con phải chịu oan ức to lớn như vậy.
Con yên tâm chờ sau khi cứu con rồi mẹ nhất định sẽ báo thù giúp con.
Vừa nghe chữ ‘báo thù’, 2 mắt Hạ Lịch Uyên liền hằn lên tia máu.
- Đúng rồi, mẹ.
Chắc chắn là Hạ Tố Vy, chắc chắn là con tiện nhân đó báo cảnh sát.
Mẹ biết là con không làm những việc này mà đúng không? Cô ta không có chứng cứ để tố cáo mẹ nên mới nhắm vào con.
Thẩm Nguyên vừa nghe nhắc đến Hạ Tố Vy thì liền hiểu ra.
Sự thâm độc của bà ta liền xuất hiện trên biểu cảm gương mặt.
- Lại là con tiện nhân đó.
Cứ tưởng dạy cho nó một bài học thì nó sẽ chịu yên phận.
Không ngờ còn dám báo cảnh sát.
Con yên tâm mẹ nhất định sẽ bắt nó phải trả giá.
Hết giờ thăm, Thẩm Nguyên đành ngậm ngùi để con ở lại mà đi ra.
Vốn tưởng rằng sẽ không ai nghe được chuyện này nhưng tất cả đều đã được camera ẩn âm thầm thu lại.
Thẩm Nguyên ra ngoài liền đi tìm Hạ Thuyết đang trao đổi với cảnh sát về chuyện của Hạ Lịch Uyên.
- Tôi chỉ có thể nói hiện tại tình hình không được tốt cho cô Hạ Lịch Uyên.
Người tố cáo đã cung cấp bằng chứng buộc tội cô ấy cố ý thuê người hành hung, nên tùy theo tình trạng thương tật của nạn nhân mà cô ấy phải chịu hình phạt tù giam từ 2 đến 20 năm.
Thẩm Nguyên vừa nghe bản án hình phạt thì liền khóc nức nở.
Nắm lấy tay của viên cảnh sát mà cầu xin.
- Đồng chí cảnh sát, con gái tôi vô tội, tôi không thể để con gái tôi chịu cảnh oan ức tủi khổ được.
Cầu xin đồng chi giúp con gái tôi rửa sạch oan ức.
- Nếu như cô Hạ thực sự bị oan thì mong mọi người tìm ra bằng chứng rửa sạch tội danh cho cô ấy.
_ Viên cảnh sát mặt lạnh nghiêm túc nói.
- Nhưng chúng tôi không có.
Hạ Thuyết nhăn mặt nói.
Ông tin tưởng tuyệt đối con gái ông ta ngoan hiền sẽ không bao giờ làm việc này, nhưng chỉ nói miệng không thì không đủ vẫn cần phải có bằng chứng cụ thể mới chứng mình được.
Viên cảnh sát cũng biết trước điều đó, đơn giản vì mọi chuyện đều theo ý nguyện của người đó nên muốn rửa sạch tội danh cho Hạ Lịch Uyên là điều không thể.
Nên cảnh sát chỉ làm theo đúng quy trình để mọi thứ được tự nhiên nhất có thể.
- Từ giờ đến khi phiên tòa xét xử vẫn còn thời gian mọi người có thể hợp tác với chúng tôi để tìm ra bằng chứng.
- Vậy nếu vẫn không tìm được thì sao?
Thẩm Nguyên lo lắng hỏi.
Bà ta biết muốn chứng minh Hạ Lịch Uyên vô tội thì bà ta phải đứng ra nhận tội, nhưng bà ta vốn luôn duy trì hình tượng hiền lành dịu dàng trước mặt Hạ Thuyết nên không thể làm thế được.
Nếu không thì mọi thứ bà ta làm trong thời gian qua đều thành công cốc cả.
Bà ta đành để con gái chịu ủy khuất vậy.
- Nếu vẫn không tìm được vậy thì chỉ có cách duy nhất.
Đó là để cho nạn nhân đồng ý giảng hòa.
Nhưng hình phạt phải lãnh vẫn là 30 ngày tù giam.
- Vậy nạn nhân là ai? Chúng tôi có thể tìm người đó ở đâu?
- Là cô Hạ Tố Vy.
Hiện tại cô ấy ở bệnh viện trung tâm thành phố.
Hạ Thuyết vốn tưởng là người ngoài vậy thì sẽ dễ dàng hòa giải nhưng lại không ngờ là Hạ Tố Vy.
Điều này khiến ông ta cảm thấy khó chịu, cũng thấy tức giận.
Thẩm Nguyên được cơ hội liền đổi trắng thay đen.
- Là Hạ Tố Vy.
Tại sao lại là nó? Không, nhất định là con bé hận em nên mới tự mình làm tất cả rồi đổ oan cho Tiểu Uyển.
Lão gia, ông nhất định tin Tiểu Uyên mà đúng không?
- Thưa bà, tôi không nghĩ có ai lại đi tự hại mình bị người khác đánh bị thương đến mức nhập viện như vậy được.
Nhưng nếu bà có nhân chứng hoặc bằng chứng như những gì bà nói thì hãy nhanh chóng giao cho cảnh sát nếu không chúng tôi buộc phải bắt bà về tội vu khống, hủy hoại danh dự của người khác.
Viên cảnh sát nghe bà ta nói xong mà cảm thấy có chịu.
Bà ta định đổi trắng thay đen hắt nước bẩn lên người Hạ Tố Vy chỉ để lấy lòng Hạ Thuyết.
Đương nhiên chỉ có ông ta mới tin những lời nói đó còn người ngoài thì không.
Ai có thể tin chỉ vì muốn giá họa mà khiến bản thân mình bị tai nạn bị đánh ở nơi công cộng còn bị thương đến mức nhập viện như vậy.
Hạ Thuyết thấy biểu cảm trên mặt của viên cảnh sát có vẻ nghiêm trọng liền ôm Thẩm Nguyên nhận lỗi.
- Bà ấy không có ý đó.
Chỉ là lo lắng cho con gái nên hồ đồ nói bậy mong các đồng chí thông cảm bỏ qua.
- Chúng tôi hiểu, nhưng đây là sở cảnh sát, xin người nhà chú ý lời nói của mình thì tốt hơn.
Nếu không còn gì nữa thì mong 2 người rời đi cho để chúng tôi làm việc.
Hạ Thuyết và Thẩm Nguyên biết không thể làm được gì tiếp nên đành rời đi.
Ở trên xe, Thẩm Nguyên vẫn không quên đóng kịch.
- Lão gia, chúng ta phải làm sao đây? Lỡ may mọi chuyện đều do Hạ Tố Vy tự dàn dựng lên vậy thì chẳng phải…
Chưa nói hết câu thì bà ta đã bật khóc khiến Hạ Thuyết thương tâm mà ôm vào lòng an ủi.
- Bà yên tâm, tôi không để con gái chúng ta chịu oan ức như thế đâu.
Tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh Tiểu Uyên trong sạch.
Hạ Thuyết nói chắc như đinh đóng cột.
Ông ta hoàn toàn tin vào lời nói dối của bà ta, tin rằng mọi chuyện là do Hạ Tố Vy độc ác mà ra.
Thẩm Nguyên ở trong lòng ông ta âm thầm hiện lên một ánh mắt thâm độc.
Quả nhiên là tên đàn ông ngu ngốc bị bà ta dắt mũi mà không biết.
Nhưng mọi chuyện cần phải được lên kế hoạch hoàn hỏa để chuyện được chót lọt mà không ảnh hưởng gì đến bà ta cả.
Ở một bên khác, người đàn ông đang nghe điện thoại.
- Chú biết nhưng chuyện này chú không quyết định được…chú không phải không muốn giúp chỉ là chuyện này khá lớn cần được hội đồng bàn bạc đã…được, chú tận lực.
Nói xong liền cúp máy rồi nhìn người đàn ông đang nhàn nhã ngồi uống rượu.
- Hạ Lịch Uyên đã bị bắt rồi, bây giờ chỉ chờ bị phán quyết thôi.
Tôi đã làm theo lời cậu không giúp cho Thiệu Khánh rồi.
Cậu hài lòng chưa?
Trạch Phỉ không vui nói móc mỉa Tề Bạch nhưng anh vẫn làm như không.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, anh lấy điện thoại từ trong túi áo ra rồi nhấn nút nghe.
- Alo, chuyện làm tới đâu rồi…tốt lắm, nhớ chú ý động thái của bọn họ.
Không được để bọn họ tạo bằng chứng có lợi cho cô ta…Nhớ chú ý Thẩm Nguyên, nếu bà ta có hành động gì kỳ lạ thì lập tức báo cho tôi.
Đầu dây bên kia vừa nhận lệnh xong thì anh cúp máy.
Lúc này, Trạch Phỉ và Phong Diệm Minh mới hiểu.
- Hóa ra mọi chuyện là do cậu đứng sau chỉ đạo.
Hèn gì không cho tôi nhúng tay vào chuyện này.
- Không phải cậu nói là Thẩm Nguyên bà ta mới là chủ mưu hay sao? Sao lại để cảnh sát bắt Hạ Lịch Uyên? _ Phong Diệm Minh thắc mắc.
- Bà ta làm tổn thương người quan trọng nhất của tôi.
Tôi chỉ là trả lại những gì mà bà ta làm lên người quan trọng của bà ta mà thôi.
Cũng giống như cậu từng làm để trả thù cho Quý Mễ Thất vậy.
Phong Diệm Minh cũng hiểu điều đó.
Nhưng không ngờ tình cảm của Tề Bạch lại phát triển nhanh chóng như vậy hay nói đúng hơn là thay đổi nhanh.
- Vậy cậu không định tìm người phụ nữ đó nữa sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...