Sau đó, ngày nào Tề Bạch cũng đến bệnh viện thăm Hạ Tố Vy và 3 đứa nhỏ, nhưng chỉ có cô và Đại bảo ở lại bệnh viện mà thôi còn Nhị Bảo, Tam bảo vì không bị thương nên được xuất viện sớm.
Vì mới trở về cô chưa kịp làm thủ tục nhập học cho con nên đành phải nhờ Vân Tưởng Tuyết chăm sóc 2 đứa nhỏ.
Có điều khiến Hạ Tố Vy luôn cảm thấy lạ.
Theo như lời Vân Tưởng Tuyết nói thì Tề Bạch rất khó gần, cô cũng tự tìm hiểu một chút trên các bài báo thì mới thấy anh hẳn phải rất bận rộn mới phải.
Nhưng mà bây giờ anh không chỉ ngày nào cũng đến thăm mẹ con cô còn rất quan tâm đến cô và 3 đứa nhỏ, nhất là rất quan tâm đến Đại bảo, thường xuyên hỏi thằng bé có khỏe hay không khiến cô cứ luôn nghi ngờ có phải anh biết gì về bệnh của Đại bảo hay không? Nhưng bây giờ cô lại không để ý đến chuyện này được.
Kết quả xét nghiệm đã có, quả nhiên giống lời của Vân Tưởng Tuyết nói, tủy của cô không phù hợp để ghép cho Đại bảo.
Vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài đi tìm người đàn ông đó cả.
Nhưng đã mấy ngày rồi, cô vẫn không có tin tức nào từ Vân Tưởng Tuyết cả.
3 ngày trước, Tề Bạch nhận được kết quả xét nghiệm DNA.
Nhưng kết quả có được lại là không có quan hệ huyết thồng.
Mà kỳ lạ là dường như anh đoán ra được kết quả này nên anh không có vẻ gì là ngạc nhiên hay thất vọng cả mà càng kỳ lạ hơn là vẻ mặt của anh lại là khinh thường.
Sau đó, mỗi ngày anh cho dù bận đến đâu anh cũng dành thời gian đến thăm cô và các con.
Hơn nữa còn cố tình sắp xếp cho mẹ con cô ở phòng bệnh vip, sử dụng dịch vụ cao cấp nhất, lại không cho cô từ chối cũng không để cô trả lại tiền cho anh.
Càng quá đáng hơn là 3 đứa nhỏ lại càng ngày càng thích anh đến nỗi người mẹ nuôi chúng suốt 8 năm cũng sắp không nhận ra.
Một buổi tối, 3 người đàn ông hoàng kim của thành phố T tụ họp lại trong một phòng bao nhà hàng.
Tề Bạch và Trạch Phỉ đến trước liền rót mỗi người một ly rượu ra uống, Trạch Phỉ vẫn nói luyên thuyên không dừng lại và anh thì chỉ nhâm nhi ly rượu trên tay của mình.
Phong Diệm Minh đến sau cùng nhưng lại có vẻ rất mệt mỏi, vừa vào phòng tay liền nới lòng cravat ra rồi tự rót một ly rượu uống cạn.
Tề Bạch vẫn không nói, Trạch Phỉ quan tâm hỏi.
- Cậu sao vậy? Vẫn không tìm được váy cưới cho vợ cậu sao?
Phong Diệm Minh ngồi phịch xuống ghế thì mới bắt đầu kể.
- Vẫn chưa? Đã đi thử rất nhiều nhưng tớ không ưng cái nào cả.
- Chẳng phải Tiểu Thất nói chọn cái nào cũng được sao? Thời gian không còn nhiều nữa nếu không chọn sẽ không kịp đâu.
_ Trạch Phỉ có chút lo lắng.
- Tớ biết, nhưng tớ muốn chọn cho Thất Thất cái tốt nhất.
Chỉ còn hơn 1 tháng là đến hôn lễ, đối với người khác thì vẫn còn thời gian nhưng đối với các nhà thiết kế áo cưới thì lại rất ít.
Muốn hoàn thành một chiếc áo cưới lộng lẫy và phức tạp một cách hoàn hảo nhất luôn cần ít nhất từ 1 tháng đến 3 tháng.
Nhưng nếu cộng với đồ phù dâu phù rể thì lại càng tốn thời gian hơn.
Vốn dĩ Phong Diệm Minh đã tính toán thời gian rất kỹ lưỡng sau khi hẹn được với Athena – Hạ Tố Vy, nhưng nào ngờ xảy ra sự cố khiến cô không nhận thiết kế cho Quý Mễ Thất nữa.
Bây giờ muốn tìm một chiếc may sẵn để kịp hôn lễ.
Nhưng Phong Diệm Minh lại cảm thấy mình không đủ thành ý nên vẫn muốn tìm cô để mong cô có thể thiết kế cho Quý Mễ Thất dù tốn mất bao nhiêu đi nữa.
Vấn đề là làm thế nào để thuyết phục được cô.
- Sao cậu không thử tìm nhà thiết kế khác xem? _ Trạch Phỉ gợi ý.
- Tớ cũng định thử nhưng đã tìm hiểu qua rồi.
Athena là người tốt nhất hiện tại, tớ không muốn nhờ người khác thiết kế cho Thất Thất ngoài cô ấy ra.
_ Phong Diệm Minh lắc đầu.
- Cô ấy không nhận được đâu./Tớ không đồng ý.
Tề Bạch và Trạch Phỉ gần như nói cùng lúc.
Nhưng ngạc nhiên nhất vẫn là Tề Bạch đột nhiên lên tiếng làm 2 người kia giật mình.
Bình thường anh không mấy quan tâm đến vẫn đề riêng tư nên thường cũng chỉ có Trạch Phỉ và Phong Diệm Minh nói chuyện với nhau nhưng giờ lại mở miệng nói khiến 2 người bạn nhạc nhiên.
Phong Diệm Minh mới xác định lại lời anh vừa nói.
- Cậu vừa nói gì cơ?
- Vy Vy bị tai nạn, cô ấy hiện tại đang trong bệnh viện.
Nên tạm thời cô ấy không nhận thiết kế cho cậu được đâu.
_ Tề Bạch gọi Hạ Tố Vy một cách thân mật càng khiến 2 người họ ngạc nhiên hơn.
- Vy Vy? Này từ khi nào mà 2 người lại thân thiết như vậy? _ Phong Diêm Mịnh thắc mắc.
- Vấn đề là cậu thân thiết với cô ta từ bao giờ?
Giọng điệu của Trạch Phỉ có vẻ hơi tức giận.
Tề Bạch đoán có lẽ cháu trai của anh ta đã kể lại quá khứ của Hạ Tố Vy nên chắc đã sinh ra ác cảm đối với cô.
Thấy Tề Bạch không nói gì làm anh ta càng tức điên hơn.
- Tớ mặc kệ.
Cho dù cậu thân thiết với cô ta cỡ nào.
Tớ cũng không đồng ý.
Tuyệt đối phản đối cô ta qua lại với cậu, càng không muốn để loại người như cô ta thiết kế áo cưới cho Minh và Tiểu Thất.
- Khoan đã, tớ không hiểu lắm.
Dù tớ cũng thắc mắc nhưng chuyện khiến tớ càng tò mò hơn là tại sao cậu lại phản đối tớ mời cô ấy thiết kế? _ Phong Diệm Minh đầu đầy câu hỏi với thái độ phản đối gay gắt của Trạch Phỉ.
Trạch Phỉ cố gắng bình tĩnh lại tâm tình của hắn, rồi bắt đầu kể lại.
Có một lần Trạch Thiệu Khánh dẫn Hạ Lịch Uyên đến thăm ông bà Trạch tức cha mẹ của Trạch Phỉ, sau khi ăn cơm tối xong, Trạch Phỉ thường có thói quen uống rượu, chơi bida một mình.
Lúc đang chơi thì Trạch Thiệu Khánh cũng tới nên 2 cậu cháu cùng chơi.
Chơi được một lúc thì Trạch Phỉ có hỏi chuyện liên quan đến Hạ Tố Vy.
Ban đầu anh ta chỉ nghĩ chắc là chia tay không êm đẹp nên dẫn đến việc ghen ghét như vậy, không ngờ Trạch Thiệu Khánh lại kể từ chuyện ác độc mà cô làm.
Từ vu oan giá họa, đến đẩy xuống cầu thang khiến anh ta nghe đến rợn người.
Và đỉnh điểm là chuyện cô tằng tịu với đàn ông bên ngoài cả đêm còn bị chụp được khiến thiện cảm cùng áy náy của Trạch Phỉ biến mất mà thay vào đó là căm ghét.
Nhưng sự thật lại không giống với những gì Trạch Thiệu Khánh chứng kiến và kể lại.
Tất cả đều do mẹ con Thẩm Nguyên và Hạ Lịch Uyên bày ra nhằm khiến cô mất lòng tin của cha và tình yêu của hôn phu.
Từ đó khiến cô mất tất cả mà ra đi.
Nghe Trạch Phỉ kể xong, Phong Diệm Minh thì như không tin được, còn Tề Bạch thì bình thản như không.
- Không ngờ mọi chuyện lại như vậy.
_ Phong Diệm Minh cảm thán.
- Chính vì vậy tớ không muốn để cậu phải mặc đồ do một người có nhân phẩm tồi tệ như cô ta càng không để cô ta một bước vào hào môn như cô ta mong muốn.
_ Trạch Phỉ cương quyết khẳng định.
- Nhưng cậu có chắc những gì cậu đã nghe là đúng.
_ Tề Bạch đột nhiên lên tiếng, nhưng câu nói của anh lại khiến Trạch Phỉ cứng họng.
Anh nói tiếp.
- Tớ không biết cậu đã nghe được gì từ cháu trai của mình, nhưng tớ chỉ muốn nói đó là mọi chuyện cậu chỉ mới nghe được mà không tận mắt nhìn thấy mà thôi.
Với tớ mà nói thì chẳng có gì khẳng định được cô ấy chính là người làm ra những chuyện khiến người ta căm ghét cả.
Tớ còn tưởng là cậu sẽ không tin hoặc ít nhất sẽ nghi ngờ tính chân thật của câu chuyện đó nhưng không ngờ cậu lại tin tưởng tuyệt đối như vậy.
Cậu nên nhớ, cậu tiếp xúc với phụ nữ nhiều hơn cả tớ và Minh, vì vậy những chiêu trò của phụ nữ cậu hẳn biết rõ hơn.
Nghe vậy, Trạch Phỉ liền có chút ngạc nhiên rồi đến hoang mang cúi đầu suy nghĩ.
Tề Bạch nói phải, mọi chuyện anh ta chỉ mới nghe được mà thôi chứ không tận mắt chứng kiến.
Với lại những chiêu trò vu oan hay giả bộ đáng thương anh ta cũng thấy qua nhiều hẳn cũng phải biết rõ.
Trạch Thiệu Khánh không biết nhưng anh lại càng phải biết mới đúng.
Có lẽ do ngay từ đầu anh ta không tiếp xúc với cô cháu dâu của mình chỉ đơn giản anh ta không muốn tiếp xúc quá nhiều với vợ của cháu trai nên mỗi khi có mặt Hạ Lịch Uyên, anh ta đều tránh mặt đi uống rượu một mình.
Thấy Trạch Phỉ trầm ngâm suy nghĩ, anh liền nâng ly rượu lên môi uống mà không quên khẽ mỉm cười.
Xem ra kế hoạch của anh đã thành công, anh nói tiếp.
- Hơn nữa, những thiết kế của cô ấy luôn được đánh giá cao.
Tớ không nghĩ người có vấn đề về đạo đức lại có thể làm ra các tác phẩm tuyệt đẹp đến như vậy.
- Nhưng nếu các tác phẩm thiết kế của cô ta đều là cô ta mua hoặc đánh cắp của người khác thì sao? _ Trạch Phỉ vẫn chống chế.
- Cái này thì tớ không tin đâu.
Phong Diệm Minh khẳng định.
Trạch Phỉ ngạc nhiên quay sang nhìn.
- Trước khi đặt lịch hẹn, tớ đã cho người điều tra qua.
Nhà thiết kế áo cưới vốn rất khan hiếm trong ngành thiết kế, muốn tìm được người có thể thiết kế áo cưới đơn giản cũng đã khó chứ đừng nói đến một nhà thiết kế tài năng.
Bởi vì nếu không thiết kế được một sản phẩm vừa đẹp mắt lại hài lòng người mặc thì không thể tồn tại quá lâu chứ chưa nói đến việc mở một chuỗi cửa hàng lớn như vậy.
Nhất là ngày hôm đó, chẳng phải chúng ta tận mắt thấy cô ấy vẽ bản thảo ngay tại chỗ hay sao.
Vậy cho nên giả thuyết cô ấy đánh cắp tác phẩm của người khác là điều không thể nào xảy ra.
Nghe Phong Diệm Minh nói xong Trạch Phỉ càng trầm ngâm hơn mà suy nghĩ liệu có phải anh ta đã hiểu lầm gì không.
Không thấy Trạch Phỉ nói gì thêm, Phong Diệm Minh mặt đầy lo lắng quay sang hỏi Tể Bạch.
- Nhưng mà cô ấy thực sự không thể nhận may cho Thất Thất được nữa sao?
- Ừm, hơn một tuần trước tớ vô tình bắt gặp cô ấy gặp tai nạn còn bị người ta hành hung đánh đến mức nhập viện.
Nên tớ không chắc cô ấy có thể nhận thiết kế được nữa hay không? _ Tề Bạch ầm ừ trả lời.
- Là ai? Mà nhất định phải đối xử với cô ấy như vậy? _ Phong Diệm Minh cảm thán.
- Là mẹ vợ cháu trai của Phỉ - Thẩm Nguyên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...