- Đau đầu quá.
Vừa mới tỉnh lại thì cơn đau liền ập đến, mà không chỉ đầu đau mà cả toàn thân đều đau, nhất là...nhất là phần dưới đau vô cùng.
Rồi những kí ức bỗng hiện lên như thước phim quay nhanh trong đầu cô hiện lên.
Đầu tiên là cô đến quán bar để uống rượu sau khi chia tay bạn trai vì phát hiện anh ta phản bội sau lưng cô.
Cô uống rất nhiều, nhiều đến nỗi không biết rằng có người bỏ thuốc vào trong rượu của cô rồi bị ai đó kéo đi, đến khi cô mơ màng tỉnh thì bị một người đàn ông đè lên người.
Cuối cùng là cô tỉnh lại trong tình trạng không mảnh vải che thân.
Nhìn xuống thấy vệt đỏ nổi bật trên tấm drap giường thì cô liền biết mọi chuyện tối hôm qua đều là thật.
Nhưng người đàn ông tối hôm qua ngủ cùng cô, cô lại không hề nhớ mặt, những hình ảnh về người đàn ông đó đều rất mờ nhạt.
Mà cô cũng chẳng muốn biết anh ta là ai nên thôi kệ, dù sao cũng chẳng phải tốt lành gì.
Hạ Tố Vy thầm than trong lòng, cố gắng lết cơ thể đau đớn vào phòng tắm, mặc lại quần áo rồi rời khỏi phòng.
Không bao lâu sau thì cánh cửa phòng khách sạn lại một lần nữa mở ra, một người đàn ông cao lớn bước vào nhìn trên giường không thấy ai, liền đi vào phòng tắm để tìm nhưng cũng không thấy.
Đôi môi bạc của người đàn ông đó liền mấp máy nói.
- Rốt cuộc người phụ nữ đó là ai???
Nói xong thì rời khỏi căn phòng trả lại không gian yên tĩnh vốn có của nó.
Hạ Tố Vy vừa mới bước vào nhà thì đã nghe thấy giọng nói đanh đá phát ra.
- Mày còn mặt mũi để về nhà sao???
Người vừa lên tiếng đó chính là mẹ kế của cô - Thẩm Nguyên.
Bà ta đang ngồi cùng với cha và em gái của cô là Hạ Thuyết và Hạ Lịch Uyên và một người nữa là Trạch Thiệu Khánh một ngày trước còn là bạn trai cô nhưng sau khi bị cô phát hiện anh ta cùng em gái cô mây mưa với nhau thì đã không còn nữa.
Cô lạnh lùng nhìn đám người chiễm chệ ngồi tại đó nhưng không nói bất cứ câu nào định quay về phòng nhưng chưa đi được 3 bước thì lại nghe thấy.
- Tôi không ngờ cô lại là loại phụ nữ đó đấy.
Tiếp theo sau đó là cô bị quăng một xấp hình vào mặt.
Trong hình chính là cảnh cô cùng một người đàn ông đang khỏa thân ở trên giường, nhìn cũng đủ biết là ai đang cố tình bôi nhọ cô vì từng bức hình đều chụp rất rõ gương mặt cô nhưng lại không hề thấy được mặt của người đàn ông kia.
Nhưng cô không hề lên tiếng giải thích, bởi vì cô biết rất rõ có giải thích thế nào thì bọn họ cũng sẽ không tin cô.
- Ngày thường chẳng phải cô rất thanh cao rất trong sáng sao??? Ngay cả tôi là bạn trai cô cũng chỉ được nắm tay.
Không ngờ cô sau lưng tôi lại làm ra loại chuyện phản bội bẩn thỉu này.
Trạch Thiệu Khánh cay nghiệt nói.
Hắn ngay cả hôn cũng không hôn được cô chứ đừng nói đến việc chạm vào cô.
Khi hắn biết cô đã lên giường cùng đàn ông hắn đương nhiên là không cam tâm.
- Chẳng phải như nhau sao??? Anh ở sau lưng tôi mây mưa ân ái đến gãy giường với em gái tôi.
Chẳng lẽ tôi không được phép đi tìm đàn ông sao.
Anh có quyền gì nói tôi đây._Cô khinh miệt nói.
- Cô...
- Chị, em xin lỗi, em biết chị tức giận chuyện em và anh Khánh nhưng bọn em là thật lòng yêu nhau.
Chị tha thứ cho anh Khánh đi.
Chị cứ tức giận lên em là được._Hạ Lịch Uyên giả bộ đáng thương cầu xin tha thứ trước mặt cô.
- Miễn!!! Tôi không cần cô diễn bộ dạng đáng thương trước mặt tôi.
Chuyện cô và tên cặn bã này ở bên nhau không cần phải xin sự cho phép của tôi.
Trái lại tôi còn chúc 2 người thiên trường địa cửu, răng long đầu bạc, sớm sanh quý tử._Cô buồn nôn nhất chính là bộ mặt giả đáng thương của cô ả em gái này của mình, chính bởi vì nó mà cô đã mất đi tình thương của ba.
- Hạ Tố Vy, cô ấy là em gái cô.
Sao cô có thể nói ra những rời ác độc đến như vậy???
- Hạ Tố Vy, mày làm loạn đủ chưa???
Hạ Thuyết cuối cùng cũng không nhịn được là quát lớn, ánh mắt đầy tức giận nhìn về phía cô nhưng đổi lại vẫn là ánh mắt lạnh lùng của cô.
Cô đã không còn xem ông ta là ba nữa kể từ khi ông mang người đàn bà kia về nhà.
- Làm loạn??? Theo ông thì thế nào mới là làm loại đây???
- Em mày cũng đã xin lỗi mày rồi.
Mày là chị của nó thì mày cũng nên nhường nhịn nó.
- Chị sao??? Ba mẹ tôi đã mất từ lâu tôi làm gì có em gái chứ.
Tôi không có em gái càng không muốn nhận cô ta là em gái.
Cô ta chưa từng nhìn nhận tôi là chị thì hà cớ gì tôi phải đối tốt với cô ta.
Huống hồ, ngay cả ba tôi tôi cũng đã nhường cô ta rồi nhưng cô ta ngay cả bạn trai tôi cũng cướp thì việc gì tôi phải tiếp tục nhịn cô ta.
'Chát'.
Vừa nói hết câu thì cô liền bị một bát tay xuất phát từ người được gọi là ba kia.
Ông ta không chịu được khi nghe cô khinh bỉ nói về ông ta.
Hơn nữa, ông ta lại là chủ của một gia đình thì sao có thể chịu được sự sỉ nhục lớn đấy vậy mà còn là con gái của ông ta.
Ông ta không nhịn được mà tức giận liền thẳng tay đánh cô.
- Sao tao lại sinh ra một thứ súc sinh độc ác như mày chứ??? Tao là ba mày, vậy mà mày cũng dám trù ẻo tao chết.
Mày là cái đồ bất hiếu.
- Ông à!!! Bình tĩnh, bình tĩnh lại.
Kẻo bệnh tim của ông lại tái phát.
Nhìn thấy Hạ Thuyết tức giận như vậy, Thẩm Nguyên liền giả vờ dịu dàng quan tâm ông ta.
Nhưng thật ra trong lòng bà ta và Hạ Lịch Uyên lúc này đều đang cười thầm trong bụng.
Mọi thứ đều diễn ra theo đúng như kế hoạch.
Bên má bị đánh của Hạ Tố Vy bị sưng đỏ lên nhưng cô lại không hề cảm thấy đau.
Cái đau trên mặt cô sao đau được như trong lòng cô lúc này.
Người ba lúc trước từng yêu thương chiều chuộng cô hết mực, vậy mà bây giờ lại ra tay đánh tay cô không thương tiếc.
Tự cười bản thân mình luôn ôm hy vọng rằng ông ta vẫn còn chút tình thương dành cho cô nhưng cái bạt tay kia đã đánh thức cô tỉnh khỏi giấc mộng.
- Tôi không có ba, ba tôi đã chết cùng với mẹ tôi rồi.
Các người quản tôi được sao???
- Mày...!mày cút ra khỏi nhà tao ngay.
Cút ngay.
Từ nay trở đi, tao không có loại con gái như mày.
CÚT.
Đây chính là câu nói mà Thẩm Nguyên cùng Hạ Lịch Uyên mong đợi nhất.
Cuối cùng cũng đuổi được cái gai trong mắt là cô đi.
Hạ Tố Vy cô một khi đã không còn hy vọng nữa thì cô cũng chẳng ngạc nhiên gì về câu nói của Hạ Thuyết.
Cô bình tĩnh một cách đầy bất ngờ mà nói.
- Không cần ông đuổi tôi cũng sẽ đi.
Chỉ có điều các người hãy nhớ câu nói này cho tôi.
Những gì các người nợ tôi, sớm muộn gì tôi cũng bắt các người trả một cái giá đắt.
Nói xong, Hạ Tố Vy cô không ngần ngại lên phòng mình kéo hành lý cô đã thu dọn sẵn rồi vững bước mà rời đi, rời khỏi nơi đầy đau thương này.
Ngồi thẫn thờ trên ghế, nhìn tấm vé máy bay trên tay, cô vốn định sẽ không rời đi sớm như vậy.
Nhưng thật không ngờ cô lại phải ra đi quá nhanh.
Cô nhận được giấy báo nhập học từ một trường đại học nổi tiếng ở Pháp, định rằng sẽ chia sẻ niềm vui của mình với bạn trai, à không phải là bạn trai cũ mới đúng.
Thế nhưng đâu ai ngờ được cô chưa vui mừng được bao lâu thì nhận lấy sự đau khổ tột cùng đến mức phải nhanh chóng rời đi như vậy.
Nhưng có lẽ như vậy cũng tốt.
Bắt đầu một cuộc sống mới mà không có những kẻ từng tổn thương cô, không có cô em gái diễn bộ mặt đáng thương, không có người mẹ kế tính toán đủ đường, không có người cha vô tâm, không có bạn trai phản bội và cũng không có người đàn ông kia, người đã đánh cắp lần đầu của cô.
Sân bay thông báo hành khách chuẩn bị lên máy bay, Hạ Tố Vy lấy lại tinh thần, đeo giỏ xách lên bước đến cửa vào sân bay.
Ngay khi Hạ Tố Vy vừa quay lưng đi thì một người đàn ông cũng vừa bước vụt ngang qua.
Bỗng nhiên trong lòng xuất hiện một luồng cảm giác lạ, người đàn ông đó liền nhìn về phía cô đang bước đi.
Nhìn thấy bóng dáng đó rất quen thuộc nhưng lại không nhớ đã từng gặp ở đâu, người đàn ông đó cứ đứng ngẩn ở đó mà nhìn theo cho đến khi cô biến mất khỏi cánh cửa.
- Tề tổng, ngài sao vậy???
Người trợ lý sau khi hoàn thành xong thủ tục nhìn thấy anh đang đứng ngẩn tại chỗ thì lên tiếng.
Người được gọi là Tề tổng kia khi nghe trợ lý gọi mình thì nhìn lướt qua anh ta xong lại nhìn về phía cánh cửa.
Buông một câu rồi bước chân rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...