Vương Hạo Tường hơi sửng sốt, hắn nhìn về phía Minh Sương cố gắng nhớ xem đã gặp nàng ở đâu, sau khi phản ứng lại thì có chút kinh hỉ: “Ngươi là nha hoàn của Tướng quân phu nhân sao?”
Minh Sương gật đầu cười nói: “Đúng vậy! Tiểu công tử Hạo Tường hôm nay cũng đến Mỹ Thực Lệnh? Thỉnh ngài trợ giúp phu nhân nhà chúng ta một chút, chúng ta ở khu Đông Nam, vị trí Ất Tự.”
Vương Hạo Tường cười đến rạng rỡ, nói: “Ta đến vì chuyện này!”
Dứt lời, hắn cao hứng phấn chấn đi về phía Đông Nam.
Minh Sương vẫn ở lại trên đường chính, bên này người đến người đi càng thêm nhộn nhịp.
Vào thời điểm này, thực khách ở khu vực Đông Nam cũng dần dần nhiều hơn.
Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Trung ở lại quầy hàng bên Ất tự nhưng hiện tại cột cờ vẫn rỗng tuếch, còn vị trí bên cạnh đã treo được vài tấm thẻ bài.
Tần Trung một bên gảy than, hắn căm giận bất bình mà nói: “Phu nhân, Triệu Dương Danh kia đúng là tên thiếu đạo đức, người có muốn thuộc hạ đi trị tội hắn hay không?”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn Triệu Dương Danh.
Một tay hắn bưng đĩa lớn, một tay lại ngăn cản một thực khách, nói: “Vị công tử này, đến vị trí đầu tiên của Ất Tự nếm thử phi lê cá đi!”
Thực khách liếc nhìn phi lê cá trên đĩa của hắn và nói, “Ta… Ta sẽ đến sau!”
Triệu Dương Danh lại biến sắc, vẫn ngăn cản thực khách này lại rồi nói: “Ngươi đừng đi! Như thế nào, tỷ tỷ ta làm phi lê cá không vừa mắt ngươi hay sao?” Hắn vốn có bộ dáng thô lỗ hung dữ, nói chuyện cũng không chút khách khí nào làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Chỉ thấy thực khách rụt rè nói: “Ta không có ý đó… ”
Đường Nguyễn Nguyễn cau mày, người này đã chặn hết tất cả thực khách đến khu Đông Nam.
Triệu Dương Danh lộ ra vẻ mặt ngang ngược, nói: “Vậy ngươi có ý gì? Đường đường triệu công tử ta đây chính tay đưa thức ăn đến trước mặt ngươi vậy mà ngươi còn không thưởng thức, không nể mặt tí nào sao?”
Thực khách kia là một công tử văn nhã, ăn mặc vô cùng đơn giản, vừa nhìn đã biết không phải xuất thân thế gia đại tộc ở Đế Đô.
Hắn thấy Triệu Dương Danh như vậy cũng có chút khiếp đảm, hắn chỉ có thể nhận lấy đũa mà gắp một phi lê cá lên, yên lặng bỏ vào miệng.
Dưới sự đe dọa như vậy, ngay cả khi thức ăn ngon thì tất cả đều vô vị, thực khách ăn miếng cá như nhai sáp, sau đó mới nói: “Ta đã ăn xong, ta có thể đi được chưa?”
Triệu Dương Danh hừ nhẹ một tiếng: “Ăn xong mà không treo thẻ bài lên sao? Còn chờ công tử ta giúp ngươi?”
Thực khách sửng sốt: “Tấm thẻ của ta vừa rồi đã đưa cho quầy hàng phía trước… Ta không còn thẻ nữa… ”
Triệu Dương Danh vừa nghe thấy vậy thì sắc mặt trở nên giận dữ: “Ngươi nói cái gì?” Hắn nắm lấy ống tay áo của thực khách và nói, “Nếu ngươi không có thẻ thì tại sao không nói sớm? Hại công tử ta bận rộn một hồi.”
Tỷ tỷ của Triệu Dương Danh – Quận vương phi lộ ra vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn cùng thực khách kia, sắc mặt tỏ ra ý phiền não.
Triệu Dương Danh liếc mắt nhìn tỷ tỷ một cái, nhận thấy nàng không vui thì lại càng tức giận đẩy thực khách kia một phen, nói: “Cút đi nơi khác ăn!”
Thực khách kia lộ vẻ mặt phẫn nộ, hắn dám giận không dám nói.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Tần Trung nói: “Triệu Dương Danh này như ăn cướp vậy, đã ngăn cản rất nhiều thực khách, vị trí của bọn họ là con đường tất yếu mà thực khách đến khu Đông Nam, phàm là có thẻ thì đều bị hắn lấy đi, đúng là quá bá đạo.”
Đường Nguyễn Nguyễn vừa đảo tay nướng, vừa nói: “Có quy tắc nào quy định không cho phép chặn đường thu thẻ sao?”
Tần Trung sửng sốt, lập tức nói: “Không có…”
Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng: “Vậy cũng chưa phải kết thúc, nếu ngươi đi tranh chấp với hắn, có thể hai nhà chúng ta đều bị phạt đuổi ra ngoài, chúng ta cứ an tâm nướng thịt trước đi, ta tin tưởng Minh Sương cùng A Dao sẽ kéo thực khách tới đây, hơn nữa… Ta có một vũ khí bí mật.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, Tần Trung cũng không nhìn Triệu Dương Danh nữa mà tiếp tục giúp nàng chuẩn bị than lửa.
Cánh gà trong tay Đường Nguyễn Nguyễn đã được nướng đến mức thơm nức mũi.
Nàng cầm một nắm bột tiểu hồi rắc lên, hoàn thành công đoạn cuối cùng.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy công tử vừa mới bị Triệu Dương danh khi dễ còn chưa đi xa thì cầm một xiên cánh gà đuổi theo, nói: “Vị công tử này, không bằng nếm thử cánh gà nướng của ta đi.”
Công tử kia vừa mới bị khi dễ, trong lòng vô cùng không vui, lạnh lùng nói: “Vị phu nhân này, ta không có thẻ, người không cần phải ân cần.”
Mỗi người tham gia thi đấu hay đến Mỹ Thực Lệnh đều là nặc danh, trừ phi vốn đã quen biết, bằng không đến nơi này thì cũng không có ai biết đối phương đến từ phủ nào, cho nên công tử này nói chuyện cũng không chút lưu tình.
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Ta biết.
Nhưng đây là ta tặng cho ngươi thưởng thức, không cần thu thẻ.”
Tấm thẻ này vốn để lại cho nơi có món ngon mỹ thực, nhưng không ít quầy hàng đã cưỡng ép đòi hỏi thực khách phải đưa thẻ, khiến cho Mỹ Thực Lệnh cũng dần biến chất.
Công tử kia có chút nghi hoặc, nói: “Thật sao?”
Trên quầy hàng bình thường thì người dự thi đều hy vọng đưa mỹ thực đến tay người ăn còn thẻ, mà nàng lại chủ động mời mình đến ăn, ngược lại có vài phần kỳ lạ.
Đường Nguyễn Nguyễn chân thành gật gật đầu, nói: “Đến Mỹ Thực Lệnh vốn là phải cao hứng vui vẻ thưởng thức, nếu hoàn toàn vì thẻ đó thì thực sự không có ý nghĩa.”
Dứt lời, nàng đưa cánh gà qua.
Công tử kia cũng không tiện từ chối nữa, hắn yên lặng tiếp nhận, thấp giọng đáp một câu: “Đa tạ phu nhân.”
Nói xong, hắn cầm chiếc cánh gà kia rời đi.
Trương Sở Di bên chữ Ất nhìn hắn một cái, vẻ mặt khinh thường.
Lý phu nhân buồn chán ngồi xuống, nói: “Không phải ngươi nói thích tham gia Mỹ Thực Lệnh sao? Tại sao thực khách đến không chào hỏi?”
Trương Sở Di cười nhạo một tiếng, nói: “Mẫu thân, người này vừa nhìn đã biết là một người quê mùa, chỉ sợ là tiểu quan gia quyến đến từ các quận huyện xung quanh Đế Đô, chẳng những không có thẻ bài mà còn không có năng lực kéo người khác tới, con vẫn không nên lãng phí khí lực.”
Lý phu nhân nghe Trương Sở Di nói cũng không lên tiếng nữa.
Công tử kia ngửi ngửi cánh gà trong tay, thịt gà được nướng toả ra mùi hương không thôi, làm cho hắn không nhịn được muốn ăn luôn.
Mới vừa rồi hắn không tình nguyện ăn một phi lê cá, đến lúc này nghĩ lại trong lòng còn có chút ủy khuất nên yên lặng bỏ cánh gà vào trong miệng, muốn ăn một miếng để quên đi dư vị vừa rồi.
Cánh gà bên ngoài được rắc một lớp bột tiểu hồi, vừa vào miệng đã kích thích đầu lưỡi, làm cho vị giác của hắn cũng nóng lòng muốn thử.
Hắn vội vàng cắn xuống, lớp da gà bên ngoài cánh gà đã được nướng đến giòn giòn, ăn vào nghe tiếng “ọp ẹp”, hắn nhẹ nhàng xé một cái, nửa thịt bên cánh gà đã được lột khỏi xương!
Một miếng vào miệng, nhai một cái đã cảm nhận được thịt bên trong non mềm, còn thấm ra hương vị ngọt ngào, dường như đó là vị ngọt của mật ong thấm vào.
Hắn nhai đến vô cùng thích ý, không nghĩ tới cánh gà tiện tay lấy được này lại ngon như vậy!
Hắn vừa ăn vừa trở về, sắp rời khỏi khu Đông Nam, lại gặp phải một đám người quen.
“Trần công tử, sao ngươi lại ở đây một mình thế này? Làm chúng ta tìm hồi lâu!” Có mười mấy công tử cùng tuổi với hắn đang lục tục đi tới, bọn họ đều là sĩ tử trúng cử trong cuộc thi mùa xuân, đại bộ phận còn chưa được phong chức quan, lần này là Lại bộ phá cách mời bọn họ tới, để cho bọn họ sớm trải nghiệm cuộc sống nơi Đế Đô.
Trần công tử cuống quít nuốt cánh gà trong miệng, trên tăm trúc trong tay hắn còn có một cánh gà lẻ loi, nhưng cũng không dễ giấu.
Hắn có chút ngượng ngùng nói: “Vừa rồi thấy bên này có chút đồ ăn tươi ngon nên ta đi nhanh một chút, ai biết lại lạc mất mọi người.”
Một bạch y công tử khác hứng thú nhìn thoáng qua cánh gà trong tay hắn, nói: “Ngươi vì cánh gà này mà đến đây sao?”
Trần công tử đỏ mặt, đáp: “Vốn dĩ không phải vì cái này… Đây là một nữ nhân tặng cho ta… Nhưng món này thực sự rất ngon!”
Bạch y công tử nhìn hắn ăn mà ngoài miệng đầy dầu mỡ, không khỏi có chút buồn cười, nói: “Vậy ngươi dẫn chúng ta đến khu Đông Nam nếm thử đi!”
Trần công tử gật gật đầu, nói: “Mọi người đi theo ta…” Dừng một chút, hắn lại nói: “Các ngươi nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên đến vị trí vị trí đầu tiên của Ất tự ăn!”
Mọi người có chút nghi hoặc, hỏi: “Sao lại như vậy? Bên đó làm món gì mà lại không nên đến?”
Vẻ mặt Trần công tử nghẹn ngào, nói: “Làm món gì thì cũng không quan trọng, quan trọng là người bên kia vô cùng vô lễ, nếu không ăn đồ của hắn, hoặc là không treo thẻ cho hắn thì chỉ sợ sẽ bị đánh!”
Mọi người vô cùng kinh ngạc, lúc này nghị luận sôi nổi: “Cái gì? Thậm chí còn có chuyện này nữa sao?”
Trần công tử nghiêm túc: “Vừa rồi, thiếu chút nữa ta đã rơi vào ma trảo của hắn bày ra, lát nữa chúng ta đi ngang qua nơi đó, ngàn vạn lần không cần để ý tới người kéo khách ấy làm gì.”
Mọi người gật đầu như gà mổ thóc, Trần công tử dẫn đại đội từ từ tiến vào khu Đông Nam.
Lúc này, Triệu Dương Danh ở vị trí đầu tiên của Ất tự, đang bị tỷ tỷ quở trách…
“Kéo khách lâu như vậy mà chưa được ba mươi thẻ bài, phi lê cá mà ta làm đều nguội hết rồi, ngươi thật sự là ngu ngốc!”
Quận vương phi lộ ra vẻ mặt không vui, nàng ta ôm quyết tâm tất thắng mà đến, nhất định phải để Quận vương nhìn nàng ta với cặp mắt khác xưa mới đúng.
Quận vương thật vất vả mới vào Đế Đô một chuyến, đợi lát nữa xuống triều sẽ tới đây, hiện tại thẻ còn ít như vậy, làm sao có thể lọt vào mắt hắn?
Quận vương phi nghĩ đến đây thì sắc mặt càng khó coi.
Triệu Dương Danh như rất sợ tỷ tỷ, hắn vội vàng nói: “Được rồi, tỷ tỷ, đợi lát nữa người tới, đệ nhất định sẽ kéo bọn hắn lại đây, treo thẻ cho tỷ tỷ.”
Quận vương phi hừ nhẹ một tiếng: “Cái này còn được… Này! Nhìn xem, hình như có rất nhiều người đến đây!”
Triệu Dương theo tiếng vọng nhìn lại, đã thấy phía trước có một đám người đang đi tới, người cầm đầu chính là công tử hắn vừa ngăn cản.
Hắn có chút giật mình trợn tròn mắt, nghĩ thầm, người này sẽ không dẫn người đến trả thù chứ?
Quận vương phi đá hắn một cước, nói: “Còn không mau đi!”
Trong lòng Triệu Dương Danh không muốn, nhưng cũng chỉ đành dẫn hai gia đinh ngăn ở trên đường, hắn căng da đầu hét lên: “Chư vị công tử, đến nếm thử phi lê cá của chúng ta đi! Món này thực sự rất ngon!”
Trần công tử lạnh lùng bĩu môi, nói: “Mấy người này đều không có thẻ đâu, ngươi đừng nên lãng phí thời gian nữa.”
Triệu Dương Danh sửng sốt, hắn lập tức bĩu môi rồi lui xuống, nhún nhún vai với Quận vương phi.
Trần công tử kia trực tiếp dẫn theo các sĩ tử đến vị trí thứ hai của Ất tự, Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc ngẩng đầu, nói: “Công tử đến dùng món sao?”
Trần công tử cười nói: “Đúng vậy, chúng ta nhiều người, không biết phu nhân có đủ nướng thịt hay không?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười, nói: “Thịt nướng đều đủ cả! Chư vị, mời vào bên trong!”
Dứt lời, bọn họ nối đuôi nhau đi vào, làm cho quầy hàng nhỏ của nàng đều chật kín.
Vừa rồi Đường Nguyễn Nguyễn không nhiều khách lắm cho nên thịt dê nướng chín và cánh gà còn rất nhiều, lúc này mới bày thịt nướng làm sẵn ra, nói: “Đây là thịt dê xiên nướng, đây là cánh gà nướng bột tiểu hồi, đây là tỏi tây nướng, khoai tây chiên… Mời tất cả mọi người thưởng thức!”
Tần Trung vừa nhìn thấy nhiều người như vậy, trong lòng cũng thấy cao hứng, nhưng lại có chút lo lắng: “Phu nhân, nghe hắn nói mấy người này không còn thẻ bài, cho dù bọn họ cảm thấy ngon thì chúng ta cũng không thể lấy phiếu thắng…”
Đường Nguyễn Nguyễn đã dự liệu được từ trước nên cũng cười nói: “Chỉ cần bọn họ ngồi ở chỗ này ăn uống thì sẽ có người không ngừng đến đây, so với một người cũng không có thì cũng tốt hơn, hơn nữa thịt nướng để nguội sẽ không ngon, bọn họ đến như vậy vừa lúc thưởng thức thừa dịp nóng.”
Tần Trung gật đầu: “Cũng chỉ có thể như thế.”
Quả nhiên, phía sau lại có người đi ngang qua, thấy bên này có nhiều người ngồi nên muốn tới hỏi thăm, nhiều người như vậy nên Triệu Dương Danh ở vị trí đầu tiên cũng không ngăn lại được, chỉ đành trơ mắt nhìn bọn họ đi qua mình về phía vị trí thứ hai.
Có một vị tiểu thư dẫn theo nha hoàn thấy quầy hàng số hai của Ất tự vô cùng náo nhiệt nên tới hỏi: “Đây là món gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn giới thiệu: “Đây là thịt nướng, tiểu thư muốn nếm thử món gì?”
Tiểu thư kia ăn mặc lộng lẫy, giống như vì Mỹ Thực Lệnh hôm nay mà hao tổn rất nhiều công phu chuẩn bị.
Nàng lộ vẻ kiều diễm, nói: “Ta không biết nên ăn gì… ”
Đường Nguyễn Nguyễn liền đáp: “Không bằng tiểu thư ăn cà tím nướng đi?”
Nàng thấy tiểu thư này vô cùng chú ý đến bộ dáng bề ngoài, nếu như ăn xiên nướng sẽ không đủ văn nhã, mà cà tím lại là món có thể dùng đũa để gắp ăn.
Tiểu thư kia vừa nhìn thấy bên này đều nam tử trẻ tuổi thì có chút ngượng ngùng, nàng đáp: “Được… Ta có thể đựng vào hộp thức ăn không…”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nói: “Đương nhiên!”
Tiểu thư kia đối với Đường Nguyễn Nguyễn đã có hảo cảm, nàng lại ngửi ngửi thử món cà tím nướng này, cà tím nóng hổi được rắc tỏi thơm ngát, mùi vị này không ai cưỡng lại được, còn chưa bắt đầu ăn mà nàng đã có chút chờ mong.
Nha hoàn cầm hộp thức ăn, nói: “Tiểu thư, chúng ta phải đi luôn bây giờ, để nương nương chờ lâu cũng không tốt.”
Tiểu thư kia gật đầu, vừa mới xoay người lại nói: “Đúng rồi, Tiểu Cúc, ngươi đưa thẻ bài cho vị phu nhân này đi.”
Tiểu Cúc lên tiếng đáp lại rồi lấy tấm biển của tiểu thư ra đưa cho Đường Nguyễn Nguyễn: “Đây là thẻ bài tiểu thư nhà ta tặng các ngươi.”
Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn kinh hỉ, đáp lại: “Đa tạ tiểu thư!”
Tiểu thư kia mỉm cười một tiếng, nha hoàn thúc giục: “Tiểu thư, đi mau thôi, bằng không Huệ phi nương nương sẽ đợi lâu.”
Tiểu thư gật đầu rồi theo nha hoàn đi khỏi quầy hàng.
Đường Nguyễn Nguyễn cầm thẻ bài trong tay, nàng cảm thấy có chút vui vẻ.
Khu Ất tự cũng dần dần sôi nổi, Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Trung nướng vô cùng thích thú, dần dần hai người làm mà cung không đủ cầu.
Lúc này, một vị công tử phe phẩy quạt gấp, dẫn gia đinh đi theo bước chân mà đến.
Hắn dừng lại một lát rồi mới hỏi: “Xin thứ lỗi… Đây có phải là quầy hàng của Tần tiểu thư không?”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, đáp lại: “Đúng vậy, xin hỏi người là ai?”
Lúc này nàng bận rộn tối mày tối mặt, đôi mắt đẹp long lanh ngước lên nhìn người tới, làm cho người nọ hơi sửng sốt.
Công tử kia lập tức phục hồi tinh thần lại, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Cô nương đa lễ… Đây là thẻ bài của tiểu sinh, xin người nhận lấy.”
Hôm nay Đường Nguyễn Nguyễn muốn làm việc được thuận tiên vì thế vấn mái tóc dài lên một nửa, còn một nửa tết thành bím tóc, bím tóc đen nhánh nằm trên bờ vai mảnh khảnh của nàng, thoạt nhìn giống như một tiểu cô nương xinh đẹp.
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy kỳ quái: “Công tử còn chưa ăn thịt nướng của chúng ta mà đã tặng thẻ bài rồi sao?”
Sắc mặt công tử kia đỏ ửng lên, nói: “Ừm… Thẻ bài này, là tiểu sinh tặng cho Tần tiểu thư…”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút nghi hoặc.
Công tử này lấy ra một tờ giấy, đỏ mặt rồi thấp giọng nói: “Đây là tên và chỗ ở của ta… Phiền cô nương chuyển cho Tần tiểu thư…”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt chớp mắt, hỏi: “Đây là có ý gì?”
Nàng và Tần Trung liếc nhau, hai người đều khó hiểu.
Công tử kia lại càng đỏ mặt, hắn nói: “Hôm nay là lần đầu tiên tiểu sinh gặp Tần tiểu thư… Đã cảm thấy tiểu thư phong tư trác nhã, tú ngoại tuệ trung*… Cho nên muốn… Khụ khụ, cùng Tần tiểu thư kết giao bằng hữu.”
Đường Nguyễn Nguyễn đã hiểu rõ nguyên do, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Nàng lau tay rồi nói: “Vậy xin công tử để lại phương thức liên lạc cho ta, ta sẽ chuyển cho A Dao.”
Ánh mắt công tử sáng lên, lẩm bẩm nói: “Thì ra nàng ấy tên là A Dao?”
Một bộ dáng si ngốc làm cho người ta nhìn cũng cảm thấy muốn cười.
Đường Nguyễn Nguyễn che giấu biểu tình của mình rồi nói: “Công tử có muốn nếm thử thịt nướng của chúng ta không?”
Công tử kia cười cười, đáp lại: “Không cần đâu, đa tạ phu nhân, ta đã ăn thịt dê mà Tần tiểu thư cho rồi, chỉ là quên đưa thẻ bài mà lại không tìm được nàng ấy nên mới cố ý đưa tới.”
Đường Nguyễn Nguyễn không thể không bội phục sức hấp dẫn của Tần Tu Dao, công tử này từ xa tìm tới chỉ để đưa một thẻ bài!
Cũng không biết thế nào mà nàng ấy lại làm được như vậy?
…..
Thịt dê xiên trên tay Tần Tu Dao đã được phát đi không ít.
Nàng vốn đã xinh đẹp, hôm nay lại mặc một thân hồng y rồi đứng ở cửa vào khu Đông Nam nên vô cùng nổi bật.
Mỗi lần lấy thịt dê xiên này mang đi đề cử mời các tiểu thư phu nhân thưởng thức thì luôn bị bọn họ lạnh lùng lườm nguýt, mà khi nàng đề cử cho các công tử thế gia thì lại dễ dàng hơn nhiều.
Nàng cầm thịt dê xiên, nhảy nhót đi tới trước mặt ba vị công tử rồi cười tủm tỉm hỏi: “Ba vị công tử này có muốn nếm thử thịt dê xiên của ta không?”
Ba vị công tử cùng đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy cô nương xinh đẹp hoạt bát này thì ngây ngẩn cả người.
Một trong những công tử áo vàng còn giữ được bình tĩnh: “Cô nương, thịt dê xiên của nàng có chỗ nào đặc biệt không?”
Tần Tu Dao suy nghĩ một chút mới nói: “Đây là do tẩu tẩu ta nướng, bên ngoài giòn còn bên trong mềm, vô cùng ngon!” Dừng một chút, nàng lại nói thêm: “Bản cô nương lại cầm chúng một hồi lâu nên cũng lây nhiễm linh khí của ta, tất nhiên không giống như các xiên thịt dê nướng khác!”
Nàng nghiêm túc bịa đặt lung tung nhưng ba vị công tử này lại phá lệ thích bộ dáng hoạt bát này.
Lam y công tử thấp giọng: “Vị cô nương này thật đáng yêu!”
Công tử mặc áo xám cũng phụ họa: “Đúng vậy! Làm sao thịt dê nướng lại có thể nhiễm linh khí? Thật đúng là thú vị…”
Công tử mặc áo vàng bật cười một tiếng, nói: “Cô nương thật sự là biết trêu người!”
Tần Tu Dao lè lưỡi, nàng cười nói: “Có thể làm cho ba vị cười một tiếng như vậy cũng là một chuyện tốt.” Dừng một chút, nàng tiếp tục: “Sao nào? Các người có muốn nếm thử thịt dê xiên nướng của ta không?”
Ba vị công tử đều vô cùng hứng thú, một người cầm chuỗi thịt dê lên, sau đó tự giác đưa thẻ bài ra.
Tần Tu Dao thu vào trong tay áo, tâm tình vô cùng phấn khởi.
Thanh âm như chuông bạc của thiếu nữ, hơn nữa còn ăn nói khéo léo đã làm cho túi thẻ bài của nàng dần dần trở nên phồng hơn….
……
Minh Sương bên này đã chỉ rõ đường đi cho Vương Hạo Tường, vì thế hắn đã đi thẳng về phía Đông Nam.
Hắn vừa đi vừa ăn thịt dê nướng do Minh Sương đưa, kết quả trên đường gặp rất nhiều ngươi cùng trang lứa, Vương Hạo Tường là người vô cùng nhiệt tình, gặp người tới sẽ giới thiệu thịt nướng ở vị trí thứ hai trong khu Ất tự, sau đó lại kéo thêm người cùng nhau đi đến.
Chờ hắn đến khu Đông Nam thì một đoàn đã có bảy tám thiếu niên đi cùng.
Lần này, Triệu Dương Danh rất vui vẻ.
Hắn vội vàng chắn trước mặt bọn họ, nói: “Các vị tiểu công tử! Chào mừng đến nhà ta ăn phi lê cá… ”
“Ta không ăn cá.” Vương Hạo Tường vội vàng muốn vượt qua hắn để chạy tới vị trí thứ hai Ất Tự.
Triệu Dương Danh sợ tỷ tỷ trách cứ nên khẩn cấp nói: “Các ngươi đừng đi! Phi lê cá này của ta tươi mà không ngấy, vô cùng ngon miệng, nếm thử rồi đi cũng không muộn…”
Vương Hạo Tường có chút tức giận với hắn: “Tránh ra!”
Triệu Dương Danh cũng thấy nóng mắt: “Ôi này, ngươi còn nhỏ tuổi mà tính khí đúng là rất lớn! Dừng một chút, hắn lại nói: “Nếu hôm nay ngươi không ăn phi lê cá của ta, vậy thì ta sẽ không cho phép ngươi đi!”
Vương Hạo Tường ngước mắt nhìn hắn, ngược lại không tức giận mà hỏi: “Vì sao ta phải ăn?”
Triệu Dương Danh nhất thời lắp bắp: “Nguyên nhân là… Bởi vì nó ngon…”
Vương Hạo Tường đáp lại: “Ta không ăn xương cá, nếu ngươi có thể lọc sạch xương cá thì ta sẽ ăn.”
Triệu Dương Danh nhất thời sửng sốt: “Làm sao có thể như vậy được? Xương cá này nhiều như thế…”
Vương Hạo Tường hợp tình hợp lý mà nói: “Đúng vậy! Ngay cả ngươi cũng nói xương cá nhiều, vậy tại sao ta phải ăn?”
Triệu Dương Danh đứng đó ngây ngốc, nghẹn không nói nên lời, ngay lúc hắn ngây người thì Vương Hạo Tường dẫn mọi người vượt qua quầy hàng nhà hắn, trực tiếp đến vị trí bên cạnh khiến Triệu Dương Danh gấp đến độ không cách nào ngăn lại.
“Tần phu nhân!” Vương Hạo Tường lớn tiếng hô to: “Chúng ta tới rồi!”
Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, cười nói: “Hạo Tường tiểu công tử, sao người lại tới đây?”
Vương Hạo Tường cao hứng phấn chấn nói: “Ta từ học đường ra trước, cố ý đến cổ vũ cho người!”
Dứt lời, hắn chỉ chỉ đám ngươi phía sau, nói: “Đây đều là bằng hữu của ta.” Sau đó lại hạ thấp thanh âm: “Mỗi người đều có thẻ bài… ”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, nói: “Chỉ có ngươi thông minh!”
Dứt lời, đoàn người cũng chen chúc vào trong quầy hàng ngồi thưởng thức món ăn, lúc này, nhóm sĩ tử mà Trần công tử đưa đến trước đó cơ bản ăn xong, Trần công tử đứng dậy, cảm giác mình cũng khó lòng chống đỡ vì không đứng vững.
Hắn dẫn sĩ tử khác đến rồi nói: “Thịt nướng của Tần phu nhân thực sự là thiên hạ đệ nhất!”
Những người khác cũng bảy miệng tám lời: “Đúng vậy, thực sự rất ngon!”
“Ta thích ăn tỏi tây đó nhất, vừa ngon miệng vừa thơm nức.”
“Theo ta thịt dê xiên nướng là ngon nhất… ”
Một đám người còn say sưa bàn luận về món ăn vừa rồi, Đường Nguyễn Nguyễn cũng rất cao hứng, từ sau khi bọn họ trấn giữ ở đây, quả thật đã khiến không ít thực khách ghé mắt qua thưởng thức.
Trên cột cờ của nàng, tuy rằng vẫn chỉ có mấy thẻ bài nhưng so với lúc trước thì tiến bộ hơn rất nhiều.
Đường Nguyễn Nguyễn cười, nói: “Mọi người thích là được rồi.”
Lời còn chưa dứt, một vị công tử đã lấy một thẻ bài từ trong ngực ra rồi nói: “Phu nhân, cho người thứ này!”
“Ta cũng cho người!”
“Còn ta! Còn của ta!”
Chúng sĩ tử ăn uống vui vẻ xong xuôi lại nhao nhao lấy thẻ bài trong tay ra, lớp sĩ tử này, ngoại trừ thẻ bài của Trần công tử không còn thì những người khác đều đưa thẻ bài cho Đường Nguyễn Nguyễn, đếm qua đã có mười tấm!
Tần Trung cũng vô cùng kinh ngạc, hắn nhìn thoáng qua cột cờ cách vách của Triệu Dương Danh bên kia cũng chỉ có hai mươi mấy thẻ bài, cứ như vậy thì họ cũng không kém là bao!
Sắc mặt Lý phu nhân ở vị trí bên cạnh có chút khó coi, bà ta quở trách tức phụ nhà mình: “Ngươi xem, còn nói người ta không có năng lực kéo thẻ bài! Thoáng cái đã kéo mười thẻ rồi đó!”
Trên mặt Trương Sở Di có vài phần ghen tị, ngoài miệng vẫn không phục: “Chỉ vì vận khí của nàng ấy tốt mà thôi!”
Lý phu nhân lắc đầu, tiếp tục như vậy thì món Phật nhảy tường cũng sẽ nguội mất.
Lúc này Triệu Dương Danh cũng chú ý tới bên này, hắn kinh ngạc đến tròn mắt, thư sinh nghèo khó kia không phải nói bọn họ không có thẻ bài sao? Tại sao đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy?
Tỷ tỷ Quận vương phi của hắn cũng vô cùng tức giận, oán giận nói: “Sao ngươi ngu ngốc như vậy? Người ta nói hai ba câu đã có thể lừa gạt ngươi rồi?”
Triệu Dương Danh bị mắng đến mức ủy khuất, hắn nhìn cột cờ thấy có một đống thẻ được treo lên cao, dường như vô cùng kiêu ngạo.
Hắn không kiềm chế được cơn giận của mình, thừa dịp Trần công tử còn chưa đi, hắn tức giận xông lên túm lấy cổ áo Trần công tử, oán hận nói: “Ngươi lại dám lừa bản công tử sao? Là chán sống rồi phải không?”
*Tú ngoại tuệ trung: vừa xinh đẹp lại thông minh
*Bột tiểu hồi: chứa các thành phần dinh dưỡng như vitamin A, sắt, canxi, kali… rất tốt và cần thiết cho sức khỏe.
Hạt tiểu hồi được bào chế, sử dụng làm bột gia vị để chế biến, nấu kèm với các thực phẩm, nguyên liệu chính để làm món ăn thêm phần phong phú, hấp dẫn, ngon và lạ miệng, kích thích vị giác, tăng cảm giác thèm ăn, riêng biệt hơn so với các cách nấu khác không kết hợp với gia vị hạt tiểu hồi.
Có thể dùng gia vị tiểu hồi để nấu các món ăn như: Tẩm ướp thịt để chiên, xào, nướng hay các món canh, phở hoặc làm bánh… Thành phần dinh dưỡng cũng như mùi thơm, hương vị đặc trưng của loại hạt này sẽ giúp món ăn ngon hơn và đặc biệt tốt cho sức khỏe, nhất là những người đang mắc các bệnh về tiểu đường, rối loạn kinh nguyệt, đau đầu….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...