Giọng nói của Tần Tu Viễn dịu dàng chứa đựng một chút mê hoặc.
Đường Nguyễn Nguyễn mệt mỏi không chịu nổi, nàng xoay người đáp qua loa: “Chàng cũng thích hài tử sao… Thật trùng hợp …”
Cổ họng Tần Tu Viễn có chút căng thẳng, hắn thấp giọng nói: “Vậy… Nàng có muốn có con không?”
Đường Nguyễn Nguyễn: “…”
Tần Tu Viễn dựng thẳng tai lên nghe, nhưng vẫn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Hô hấp của cô nương nằm chung giường đã bình tĩnh mà kéo dài, hẳn là thuận lợi vào giấc mộng.
Tần Tu Viễn thở dài một hơi như nhận mệnh buông thắt lưng nàng ra, thành thật nhắm mắt lại, bức bách mình đi ngủ.
…
Ngày hôm sau, Đường Nguyễn Nguyễn tỉnh lại.
Đêm nay nàng ngủ rất ngon, khi mở mắt ra phát hiện Tần Tu Viễn vẫn chưa tỉnh lại.
Nàng từ từ nghiêng người rồi nghiêm túc nhìn vào khuôn mặt nam nhân.
Không biết hắn mơ thấy gì mà lông mày hơi nhíu lại, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mím, thoạt nhìn như ngủ không ngon.
Đường Nguyễn Nguyễn càng nhìn càng cảm thấy vui mắt, đột nhiên có chút thích thú.
Sau đó, nàng ngồi dậy ra khỏi giường.
Bây giờ sắp tới mùa hè, thời tiết ngày càng ấm hơn, nhưng chưa phải cái nóng khó chịu của mùa hè.
Nàng mặc y phục rồi đi vào trong viện, tâm tình rất tốt.
Thải Vi thấy nàng đã dậy, vội vàng tới hành lễ, nói: “Sao hôm nay tiểu thư dậy sớm như vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Đã lâu không nấu bữa sáng, hôm nay muốn tự mình làm chút gì đó để ăn.”
Thải Vi gật đầu, mỉm cười, tay phải yên lặng rụt về phía sau.
Đường Nguyễn Nguyễn lại nhanh nhẹn liếc mắt nhìn, thuận miệng nói: “Ấy, trong tay ngươi cầm cái gì vậy?”
Thải Vi có chút bối rối, nói: “Không! Không có gì đâu.”
Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn nghi hoặc, nhưng lập tức đáp: “À…”
Nàng giả vờ muốn đi qua Thải Vi hai bước rồi đột nhiên đưa tay thăm dò phía sau Thải Vi, nhanh chóng đoạt lấy bảo bối trong tay nàng!
Thải Vi bất ngờ vì bị cướp đồ, trong lúc nhất thời vừa xấu hổ vừa giận: “Tiểu thư! Người làm gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn nghịch ngợm cười, nhìn về phía vật trong tay… Đây là một hà bao màu đen, mặt trên dùng sợi tơ bạc thêu hai chữ “Bình An”, chất liệu rất dễ chịu thoải mái, chất dày dặn vừa nhìn đã biết là do Thải Vi thêu.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn sắc mặt của nàng ấy, trong lòng đã hiểu được vài phần, nhưng nàng biết rõ còn cố hỏi: “Ngươi thích dùng hà bao màu đen từ lúc nào vậy? Ngày thường, không phải ngươi đều thích màu hồng sao?”
Sắc mặt Thải Vi càng đỏ, nói: “Nô tỳ… Không phải để nô tỳ dùng.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhướng mày nhìn nàng ấy, mắt hạnh cười cong cong.
Thải Vi thấp giọng nói: “Tần Trung hắn… Hà bao của hắn bị hỏng nên nhờ nô tỳ sửa cho… Nhưng nô tỳ thấy hà bao của hắn rách quá to nên làm cho hắn một cái mới.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhịn ý cười xuống, nghiêm trang nói: “Tần Trung làm vậy là có ý gì? Hắn lại dám sai khiến thiếp thân nha hoàn của ta!”
Thải Vi vội vàng đáp: “Không, không… Hắn không sai nô tỳ mà là nô tỳ nguyện ý giúp đỡ!”
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “À? Trong một tháng này không phải y phục rách thì cũng là thắt lưng bị tuột, hoặc là hà bao bị hỏng… Rốt cuộc mỗi ngày hắn đi theo tướng quân làm cái gì? Mà lại phí vật tư như vậy!”
Mặt Thải Vi đỏ bừng lên, nói: “Nô tỳ cũng cảm thấy… Hắn, hắn có chút phiền phức…”
Càng nói giọng nàng ấy càng nhỏ, nên bất cứ ai cũng có thể nhìn ra nàng đang khẩu thị tâm phi.
Đường Nguyễn Nguyễn lại cố ý nói: “Đã phiền như vậy thì để ta nói với hắn một tiếng, bảo hắn đừng đến làm phiền ngươi, được không?”
Thải Vi ngước mắt lên, vẻ mặt có chút kinh ngạc: “Cái này… Cái này cũng không tốn quá nhiều công sức, nô tỳ không dám làm phiền tiểu thư.”
Đường Nguyễn Nguyễn không nhịn được nữa mà bật cười một tiếng, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Thải Vi, ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải ngươi thích Tần Trung không?”
Thải Vi sửng sốt, lập tức phủ nhận: “Không, không… Nô tỳ không có.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghiêng đầu nhìn nàng, nói: “Nhưng nếu ngươi không thích hắn, vậy tại sao ngươi lại nguyện ý làm nhiều việc cho hắn như vậy?”
Thải Vi thấp giọng nói: “Nô tỳ cũng không làm được gì nhiều… Cũng chỉ là tiện tay mà thôi…” Dừng một chút, nàng lại nói: “Nô tỳ chỉ cảm thấy… Huynh ấy rất tốt, đối xử với nô tỳ cũng rất chân thành, vậy thôi.
Hắn cũng có cô nương hắn thích rồi.”
Đường Nguyễn Nguyễn càng khó hiểu, nói: “Nếu ngươi biết hắn có người trong lòng thì chớ có gửi gắm tình cảm cùng thời gian của mình cho hắn… Không, đợi đã ngươi có chắc là hắn thích người khác không? Vậy vì sao hắn không tìm cô nương hắn thích giúp hắn may vá y phục, thêu hà bao, mà hết lần này tới lần khác tìm ngươi?”
Thải Vi bị hỏi đến hơi giật mình, nàng ấy cũng không trả lời được.
Những vấn đề này, tất nhiên là nàng ấy phải tự mình suy nghĩ.
Đường Nguyễn Nguyễn trịnh trọng nói: “Ngươi tự quyết định đi… Nhưng ta cảm thấy trong lòng Tần Trung có ngươi, Hay là ngươi đi hỏi hắn một chút, xem cô nương kia là ai…”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười rồi trả lại hà bao cho Thải Vi.
Lúc này, lại không biết Thải Bình vọt ra từ đâu, nàng cười tủm tỉm nói: “Tiểu thư, các người đang nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì!” Thải Vi lập tức thu hồi hà bao, vẻ mặt xấu hổ.
Đường Nguyễn Nguyễn biết nàng ấy không muốn nói chuyện này cho người khác, liền nói: “Không có gì đâu, ngươi đi làm việc của ngươi trước đi.”
Dứt lời, nàng liền xoay người đi vào phòng bếp nhỏ.
Thải Vi cũng bất động thanh sắc mà rời đi, chỉ có Thải Bình vẫn còn ở tại chỗ, nụ cười trên mặt của nàng ấy cứng đờ.
Trong lòng, mơ hồ có chút bất bình.
Nàng ấy cũng giống như Thải Vi, cũng đã ở bên Đường Nguyễn Nguyễn nhiều năm.
Thải Vi trầm tĩnh, Thải Bình năng động, hai người vẫn luôn là phụ tá đắc lực của Đường Nguyễn Nguyễn.
Nhưng vào giờ khắc này, Thải Bình lại đột nhiên phát hiện từ khi đến phủ Trấn Quốc tướng quân, hình như tiểu thư đi đâu cũng đều thích mang theo Thải Vi hơn.
Đi Ích Châu cũng như vậy, sau khi từ Ích Châu trở về, cũng luôn giao việc quan trọng hơn cho Thải Vi đi làm… Lúc đầu, nàng ấy cũng vui vẻ thoải mái, không quá để ý.
Nhưng thời gian dài trôi qua, nàng bắt đầu cảm thấy hình như tiểu thư không còn coi trọng mình như trước.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà trong lòng nàng đã gieo xuống một hạt giống vô hình.
Nàng lắc lắc đầu, buộc mình không nên suy nghĩ lung tung, vì thế cũng xoay người đi làm việc.
Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn hoàn toàn không chú ý tới sự biến hóa của Thải Bình mà chỉ một lòng quan tâm đến giỏ trứng gà trước mắt.
Dầu trong chảo đã sôi, nàng cầm lấy một quả trứng gà rồi nhẹ nhàng gõ lên cạnh chảo, sau đó thuần thục đổ lòng trứng vào nồi, lòng trứng trơn tru trong nháy mắt tiếp xúc với dầu thành thật ngưng tụ một chỗ, không dám tùy ý lưu động nữa.
Trong nồi vang lên tiếng “xèo xèo” vui tai dường như đang nhiệt liệt hoan nghênh trứng gà đến.
Vì thế nàng lại đập mấy quả trứng gà vào, sau đó rút củi đốt bớt đi khiến cho lửa trở nên nhỏ hơn một chút, làm như vậy thì trứng mới có thể xém phần vỏ bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau, bề mặt trứng được chiên vàng tỏa ra một mùi thơm độc đáo của nó.
Minh Sương ngửi thấy mùi thơm thì ngay lập tức đi vào phòng bếp nhỏ, nàng nhìn vào đồ ăn với vẻ mặt chờ đợi: “Phu nhân! Người đang làm gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn khéo léo múc từng quả trứng vào bát rồi nói: “Sáng nay ăn mì om trứng! Ngươi có thích không?”
Minh Sương nhất thời có chút ảo não: “A! Nhưng nô tỳ vừa mới ăn bữa sáng rồi!”
Bữa sáng của phòng bếp lớn đã được gửi cho bọn nha hoàn và hạ nhân, nhưng chỉ có cháo loãng và bánh bao, hoặc là một chén mì nước nên sao có thể so với tài nghệ của phu nhân?
Vẻ mặt Minh Sương tiếc nuối, nàng nói: “Bây giờ nô tỳ chỉ có thể ăn nửa bát… Thật đáng tiếc!”
Tần Trung đi ngang qua cửa phòng bếp nhỏ, nghe thấy bên trong có tiếng người nên liền tiến vào xem, nói: “Thật là thơm…”
Thấy Đường Nguyễn Nguyễn thì hắn lập tức chỉnh đốn lại tinh thần, nói: “Bái kiến phu nhân!”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: “Chào buổi sáng, hôm nay ta làm mì om trứng, một lát nữa ngươi cũng dùng một chút đi!”
Tần Trung cười hắc hắc, nói: “Đa tạ phu nhân!”
Minh Sương nhìn hắn một cái, nói: “Vẫn là ngươi có phúc ăn! Ta hận không thể phun chén cháo vừa rồi ra …”
Tần Trung sửng sốt, lập tức vỗ tay cười to: “Ha ha ha ha!”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng có chút buồn cười.
Đúng lúc này Thải Vi đang đứng ở trong viện cắt cành hoa, nghe tiếng liền ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Trung đứng bên cạnh Minh Sương cười sảng khoái đến cực điểm, mà Minh Sương ở một bên cũng mím môi cười.
Trong lòng Thải Vi hơi căng thẳng, nàng ấy xoay người đi không nhìn bọn họ nữa.
Buổi sáng Đường Nguyễn Nguyễn nói nàng vừa mới động chút tâm tư của cô nương gia, nhưng khi nhìn thấy Tần Trung cùng Minh Sương đứng chung một chỗ… Nàng không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ cô nương Tần Trung thích là Minh Sương? Hắn ở trước mặt mình chưa bao giờ cất tiếng cười to như vậy.
Mà Tần Trung chỉ dừng lại một cái chớp mắt liền rời đi, nên trong phòng bếp nhỏ chỉ còn lại Minh Sương và Đường Nguyễn Nguyễn.
Đường Nguyễn Nguyễn múc mấy quả trứng chiên vào bát lớn bên cạnh, tiếp theo nàng bắt đầu nấu mì.
Mì từ nhà bếp lớn đưa tới trước đó cơ bản đều đã mang ra làm mì ăn liền, nên nguyên liệu còn dư không nhiều lắm, nàng ước chừng chỉ vừa đủ mấy người ăn một bữa sáng.
Đường Nguyễn Nguyễn bảo Minh Sương giúp mình bóc tỏi, lại tiện tay cầm mấy quả ớt đỏ nhỏ, dùng dao tinh tế nghiền tép tỏi và ớt đỏ ra.
Sau đó đun dầu trong chảo, khi dầu chín khoảng bảy tám phần thì nàng đổ tỏi và ớt đỏ vào chảo, dầu nóng lập tức bị kích động, Đường Nguyễn Nguyễn không để ý tới tiếng kêu gào của nó ngay sau đó liền đổ bơ sống, nước tương, tiêu, dầu, đường cát vào nồi, rắc vài giọt rượu để khử đi mùi tanh, cuối cùng lại rưới thêm một chút giấm chua.
Cái gọi là ngũ vị thành tạp chính là cảnh tượng trước mắt.
Rất nhiều gia vị hội tụ trong nồi, ai cũng không phục ai, nhưng Đường Nguyễn Nguyễn múc hai bát nước rồi lần lượt tưới xuống đem tất cả gia vị trộn đều vào một chỗ, đậy nắp nồi.
Dù sao cũng phải để cho bọn chúng ở chung một phen thì mới có thể trở thành người một nhà.
Không đến nửa chén trà sau thì nước canh đã được đun sôi, nàng mở nắp nồi ra, mùi nước tương nồng đậm liền phả vào mặt, Tần Trung đã sớm đi ra ngoài chỉ còn Minh Sương vẫn còn ở phòng bếp nhỏ trông mong nhìn nàng, nói: “Phu nhân, canh này có thể uống được không?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười một chút, nói: “Cái này chưa được gọi là súp, bây giờ nó chỉ có hương vị nhưng chưa có linh hồn.”
Minh Sương có chút hiểu lại có chút không hiểu, nói: “Linh hồn của súplà cái gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Linh hồn của súp hôm nay ta nấu… Chính là trứng chiên.” Dứt lời nàng nhanh chóng thả trứng vào trong súp.
Trứng chiên đến cháy vàng nhúng vào nước canh, nhìn như vô cùng khát nước nên đã nhanh chóng hấp thu một phần nước canh vào người, bụng vốn khô quắp lúc này đã hơi mập một chút.
Đường Nguyễn Nguyễn lại cho tất cả mì còn lại vào nồi, sau đó đậy nắp lại.
Ước chừng nửa chén trà đã có thể ăn.
Đường Nguyễn Nguyễn nói với Minh Sương: “Ngươi giúp ta trông lửa, nếu thấy sôi lên thì gọi ta.”
Dứt lời, Đường Nguyễn Nguyễn liền rửa sạch tay rồi đi về phía phòng ngủ.
Khi nàng đẩy cửa đi vào thì thấy Tần Tu Viễn đã tỉnh dậy.
Hôm nay hắn mặc một thân thường phục màu trắng, thoạt nhìn phong thanh nguyệt lãng, đôi mắt phượng của hắn dịu dàng nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Sao không đánh thức ta dậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy hắn thì hơi ngẩn người, nàng lập tức nói: “Thiếp nghĩ hôm qua chàng đã mệt mỏi nên muốn để chàng ngủ thêm một chút.”
Tần Tu Viễn cười khẽ một tiếng: “Mệt thì không mệt, nhưng ta ngủ không ngon.”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Tại sao ngủ không ngon?”
Tần Tu Viễn nhướng mày: “Nàng nói xem? Là ai đang trò chuyện được một nửa đã ngủ thiếp đi, lại còn ngáy nữa.”
Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn không thể tin được, nói: “Ngủ thiếp đi?” Nàng lặng lẽ nói: “Thực sự… còn ngáy sao? ”
Tần Tu Viễn cong môi, nói: “Ừm.”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút băn khoăn, nói: “Không có khả năng… Chàng nói dối thiếp!”
Tần Tu Viễn cười cười nhìn bộ dạng ngượng ngùng khó xử của nàng, rơi vào trong mắt hắn càng thú vị hơn.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng.
Hôm nay sau khi Đường Nguyễn Nguyễn rời giường còn chưa trang điểm, hai gò má như phù dung trong nước làm cho người ta càng nhìn càng muốn thân cận.
Tần Tu Viễn cúi người xuống vừa định hôn trộm một cái thì đã nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa… “Phu nhân, đã đến lúc rồi!”
Đó là giọng của Minh Sương.
Đường Nguyễn Nguyễn vừa nghe liền vội vàng đẩy Tần Tu Viễn ra! Một tay kéo cửa phòng rồi xách váy chạy ra ngoài.
Tiểu cô nương chạy trốn mang đến trận gió này thổi vào mặt Tần Tu Viễn khiến hắn kinh ngạc.
Thấy Minh Sương vẫn đứng ở cửa, Tần Tu Viễn nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì mà sốt ruột như vậy?”
Minh Sương thẳng thắn nói: “Phu nhân nói nước sôi thì đến gọi nàng!”
Tần Tu Viễn vừa nghe xong thì khóe miệng khẽ giật một chút, nói: “Ngươi thật sự là tận tâm tận lực.”
Minh Sương tất nhiên là không nghe ra ngụ ý trong câu nói của hắn nên chỉ cười nói: “Tướng quân, mau đến ăn mì đi!”
Dứt lời, nàng ấy lập tức chạy tới phòng bếp nhỏ.
Lúc Minh Sương tiến vào thì vừa đúng lúc Đường Nguyễn Nguyễn mở nắp nồi ra… Trong nồi ùng ục phun ra bong bóng, mì nóng hổi, lăn lộn trong nước súp, bị nước súp thấm nhuộm biến sắc, vừa nhìn đã cảm thấy vô cùng thơm ngon.
Trứng gà cũng được nấu chín không ít, từ trong màu vàng chuyển sang màu hạt dẻ, mùi súp đậm đà lại thơm ngát!
Minh Sương chờ mong xoa xoa tay, nói: “Phu nhân! Để nô tỳ giúp người!”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, nói: “Ngươi muốn đến giúp ta ăn sao?”
Minh Sương cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, giống như một con thỏ nhỏ đáng yêu.
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Ngươi mau đi gọi mọi người đến ăn mì đi!”
Dứt lời, nàng lần lượt xếp mấy chén lớn ra, sau đó bắt đầu phân chia mì.
Động tác của nàng thành thạo, một tay gắp mì, mì đã ngoan ngoãn theo đũa, sau đó trơn tuột rơi vào trong chén lớn, một muỗng súp vừa đổ xuống, sau đó lại đặt trứng chiên lên, lúc này mới đại công cáo thành!
Minh Sương nhanh nhẹn chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau thì mọi người đã tụ tập đầy đủ ở bên cạnh bàn tròn trong sân.
Trên bàn tròn bày sáu chén mì, mỗi một chén mì đều được đặt một quả trứng chiên tròn trịa đầy đặn.
Đường Nguyễn Nguyễn còn chuẩn bị các loại gia vị như hành hoa, rau thơm để mọi người tự bỏ vào.
Tần Tu Viễn tới cuối cùng, hắn nhìn thấy vẻ mặt đang thèm thuồng của mọi người mà bất giác có chút buồn cười, liền nói: “Ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”
Minh Sương kinh ngạc nhìn thoáng qua Tần Tu Viễn: Trước kia tướng quân luôn lạnh lùng không nghênh đón bất kỳ ai, sao bây giờ lại thân thiện như vậy?
Nàng không khỏi nhìn hắn thêm vài lần, tựa như muốn xác nhận lại sự thật.
Tần Trung yên lặng ngồi xuống, tuy rằng trong lòng cảm thấy không ổn nhưng lại thật sự luyến tiếc bát mì này.
Đường Nguyễn Nguyễn rửa tay rồi đi tới, nhưng nàng chỉ nhìn thấy Thải Bình, mà không thấy Thải Vi, vì thế liền hỏi: “Thải Vi đâu?”
Minh Sương nuốt nước miếng, nói: “Thải Vi nói thân thể nàng ấy không thoải mái, nên không có khẩu vị gì.”
Tần Trung Lập ngước mắt lên, vội vàng hỏi: “Thải Vi bị sao vậy?”
Minh Sương nói: “Ta cũng không biết… Ta hỏi nàng, hình như nàng cũng không muốn để ý tới người khác…”
Tần Trung có chút ngồi không yên, hắn cũng muốn đi xem một chút.
Sau đó hắn đứng lên nói: “Phu nhân, thuộc hạ đi đưa mì cho Thải Vi….
Thuộc hạ muốn ăn cùng nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, động viên hắn rồi nói: “Đi đi, xem nàng có cần mời đại phu hay không.”
Tần Trung gật đầu, sau đó liền bưng chén đi về phía chỗ ở của nha hoàn.
Đường Nguyễn Nguyễn nói với Thải Bình: “Thải Bình, đến đây ngồi xuống ăn.”
Thải Bình nói: “Vâng…”
Sau đó yên lặng ngồi xuống, nhưng nàng tựa hồ cũng có chút tâm sự.
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy có điều không thích hợp nhưng lại nói không ra, nàng cũng chậm rãi ngồi xuống.
Bây giờ chỉ có Tần Tu Viễn và Minh Sương có thể ăn mì một cách bình thản.
Tần Tu Viễn dùng đũa nhấc lên một gắp mì, đưa vào miệng… Sợi mì này trộn lẫn với nước sốt phong phú, hương vị vừa đậm đà vừa mịn màng, hơi cay nhưng lại toả ra mùi thơm ngọt ngào của trứng gà, nhai hai cái đã nhịn không được muốn nuốt mỹ vị này vào, sau đó con trùng ham ăn trong bụng liền kêu gào khiến hắn vội vàng ăn thêm một miếng nữa.
Tuy rằng mì hơi nóng nhưng Tần Tu Viễn vẫn nhịn không được mà ăn liên tiếp mấy miếng lớn, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong khoang miệng khiến người ta muốn ngừng cũng không ngừng được!
Một bát mì om trứng này đã khai vị cho một ngày mới!
Minh Sương lại vô cùng hứng thú với trứng gà, nàng ấy dùng đũa gắp trứng chiên lên, trứng này so với lúc vừa chiên dầu xong còn mềm hơn một chút, trên lớp da vốn cháy thơm đã bọc không ít nước sốt, cũng không biết là có hương vị gì.
Minh Sương cẩn thận thổi cho bớt nóng, sau đó mở miệng rồi cắn trứng chiên… Trời ơi! Giống như một chiếc túi nhỏ vậy! Trứng chiên này thấm đầy nước sốt, sau khi bị Minh Sương dùng răng cắn rách thì nước sốt thơm ngát đậm đà thoáng cái đã trào vào trong miệng, thiếu chút nữa phun ra! Nóng bỏng đến nỗi nàng vừa hít vào, vừa mơ hồ nói: “Quá… Quá ngon!”
Tần Tu Viễn nhíu mày, hắn liếc mắt nhìn nàng một cái: Tướng ăn của cô nương này thật sự là một lời khó nói hết.
Minh Sương cũng cảm thấy ánh mắt Tần Tu Viễn nhìn mình nên lập tức thu lại phản ứng, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng cắn xuống miếng thứ hai.
Đối với trứng chiên, hương vị của lòng trắng trứng và lòng đỏ trứng là hoàn toàn khác nhau.
Lòng trắng trứng giống như một bọc chứa, có thể bọc nước dùng lại với nhau và đưa vào miệng, nhưng lòng đỏ trứng lại hút nước súp, làm cho hương vị của mì thay đổi, nó có thể làm cho hương vị mới và tươi ngon hơn, trở nên cay cay và đậm đà.
Ăn một miếng lòng đỏ trứng tươi ngon, lại ăn một miếng mì.
Hương vị này quả thực làm cho người ta muốn dừng lại cũng không được! Minh Sương đã ăn đến mức miệng đỏ bừng, nhưng vẫn không thể dừng lại….
Nhưng hai người bên kia còn chưa kịp hưởng hết chén mì này.
Chỗ ở của nha hoàn nằm ở phía sau Phi Hiên Các, ngày thường cũng chỉ có Thải Vi, Thải Bình và Minh Sương ở bên này.
Lúc Tần Trung còn chưa vào tới viện đã nhìn thấy Thải Vi ngồi một mình trên ghế đá.
Thân thể tú lệ của nàng hơi nghiêng tựa vào bàn, nhìn nàng vô cùng mệt mỏi.
Hắn bưng hai bát mì tới, nói: “Thải Vi.”
Thải Vi quay đầu lại nhìn thấy Tần Trung đang cười ngây ngô nhìn mình, sắc mặt nàng có chút mất tự nhiên, nói: “Sao huynh lại tới đây?”
Tần Trung ân cần nói: “Nghe nói cô nương không thoải mái, ta tới xem một chút…”
Thải Vi nói: “Ta không sao.”
Tần Trung lại nói: “Nàng có muốn ăn chút mì không? Đây là phu nhân tự tay làm.”
Thải Vi liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt Tần Trung chân thành mang theo một tia lo lắng.
Nàng không tự giác được nói: “Bây giờ ta không muốn ăn… Huynh ăn đi.”
Tần Trung bưng bát mì vẫn kiên trì nói: “Nàng ăn một miếng đi được không? Nếu không sẽ bị đói.”
Thân hình hắn cao lớn, còn đang đứng thẳng tắp, thành thật mà bưng mì không chịu đi.
Thải Vi bất đắc dĩ đành phải nói: “Vậy huynh cứ đặt xuống đi.”
“Được rồi!” Tần Trung vui vẻ, nói: “Chén này cho cô nương!”
Hắn đặt hai chén mì trên bàn đá, sau đó đẩy một trong hai chén đến trước mặt Thải Vi.
Thải Vi vừa nhìn, không khỏi có chút kinh ngạc… Trong chén của mình, lại có hai quả trứng chiên?
Nàng lại nhìn về phía Tần Trung, trong chén chỉ có mì, một quả trứng chiên cũng không có.
Thải Vi thấp giọng hỏi: “Cái này… Tại sao hai bát không giống nhau?”
Tần Trung cười hắc hắc, nói: “Ta ăn nhanh nên ăn hết trứng rồi.”
Thải Vi có chút hoài nghi, nói: “Thật sao?”
Tần Trung nghiêm túc gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ta đã ăn trứng trước rồi.” Hắn có chút chột dạ, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
Thải Vi gật đầu, trong lòng có chút khó xử: Hai quả trứng cộng thêm một bát mì lớn, làm sao mà ăn hết được đây?
Nàng liếc mắt nhìn Tần Trung một cái, hắn đã cầm đũa bắt đầu ăn mì.
Lúc hắn đang ăn thì đột nhiên thấy có một quả trứng được gắp vào trong bát.
Hắn kinh ngạc ngước mắt lên, Thải Vi đỏ mặt nói: “Ta… Ta ăn không hết sợ sẽ lãng phí, huynh ăn giúp ta một quả.”
Tần Trung nuốt mì trong miệng xuống, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, sau đó hắng giọng, nói: “Đa tạ.”
Không biết tại sao mà trong lòng Tần Trung có vài phần cao hứng.
Cô nương sẵn sàng chia sẻ thức ăn với hắn, có nghĩa là… Không ghét bỏ hắn?
Tần Trung nhìn trứng chiên trong chén, vốn là hắn lặng lẽ chia phần của mình cho nàng… Nàng nhỏ bé như vậy, thân thể lại không tốt, tất nhiên phải bồi bổ nhiều hơn.
Thải Vi ngượng ngùng cười cười sau đó liền cúi đầu ăn mì.
Trong lúc lơ đãng, Thải Vi liếc thấy tay hắn, ngón tay hai bên đều ửng đỏ, thoạt nhìn không bình thường, liền hỏi: “Tay huynh làm sao vậy?”
Tần Trung nhìn một chút rồi lập tức cười nói: “Vừa rồi bát mì quá nóng, nhưng ta không để ý nên bị bỏng một chút.”
Thải Vi kinh ngạc hỏi: “Không để ý? Cả bàn tay đỏ lên thế kia mà huynh không thấy đau sao?”
Tần Trung thoải mái cười: “Không sao, da thịt ta dày, đợi lát nữa sẽ không sao.”
Thải Vi kinh ngạc nhìn hắn.
Đột nhiên nhớ ra là bởi vì mình không đến Phi Hiên Các nên hắn mới cố ý đưa mì vừa mới múc khỏi nồi tới.
Tuy rằng nơi này cách Phi Hiên Các không xa nhưng đi tới lại cần phải vòng một vòng lớn, hắn bưng mì có nhiều nước súp nên không thể đi nhanh.
Như vậy thì hắn đúng là hắn chịu bỏng suốt cả đoạn đường? Chỉ vì muốn để cho mình ăn vài miếng mì sao?
Tại sao hắn lại ngốc nghếch như vậy? Thải Vi đột nhiên cảm thấy, trong lòng có một chỗ mềm nhũn, tựa như ở trong thế giới nhỏ bé của nàng đã nhường ra một vị trí.
Tần Trung thấy nàng sửng sốt thì dừng đũa lại, hắn nói: “Nàng làm sao vậy? Ta không đau đâu, nàng không cần phải lo lắng.”
Thải Vi kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt từ mê mang chuyển thành nhu hoà, lẩm bẩm nói một câu: “Huynh… Tại sao huynh lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Tần Trung sửng sốt, hắn há miệng muốn nói cái gì đó… Nhưng suy tư một lát, nói: “Nàng là nha hoàn của hồi môn của phu nhân, ta đối tốt với nàng như vậy là việc nên làm.”
Hắn nhớ lại lần trước vốn định cho nàng thấy tâm tư của mình… Nhưng dường như Thải Vi thấy phản cảm nên hắn cũng không dám nhắc lại.
Thải Vi nghe xong có chút chán nản.
Nhưng nàng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không cam lòng, dứt khoát mạnh dạn, tiếp tục hỏi Tần Trung, nói: “Chẳng lẽ, không có nguyên nhân khác sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...