Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân


Tần Tu Viễn liếc mắt nhìn Đường Doanh Doanh một cái, hắn hơi gật đầu xem như đáp lại.

Đường Các Lão biết hắn không thích Đường Doanh Doanh, vừa đi đã thấp giọng nói: “Hiền tế, Doanh Doanh nói muốn đến thăm tỷ tỷ nàng, cho nên…”
Tần Tu Viễn bất động thanh sắc: “Hoan nghênh muội đến.”
Trong lòng lại cảnh giác vài phần.

Mọi người đi vào trong, Đường Doanh Doanh vừa nhắm mắt làm như đi theo phía sau, một bên lại yên lặng ghi nhớ con đường trong phủ Trấn Quốc tướng quân.

Tần Trung đứng bên cạnh nàng ta, nàng ta thấp giọng hỏi: “Vị đại nhân này, xin hỏi chỗ ở của tỷ tỷ của ta ở đâu? Ta mang cho nàng mấy món lễ vật, ta muốn tận tay đưa cho tỷ ấy.”
Tần Trung cũng không biết quan hệ giữa nàng ta và Đường Nguyễn Nguyễn không tốt, chỉ nói là người nhà mẫu thân của phu nhân thi tất nhiên là biết gì sẽ nói đó.

Hắn đáp: “Phu nhân ở ở Phi Hiên Các, thế nhưng không làm phiền tiểu thư tự mình đưa qua, giao cho ta giúp người đưa đến đó là được.”
Đường Doanh Doanh cười một tiếng, nàng ta nháy mắt nhìn hắn: “Vậy thì đa tạ ngươi… Nhưng ta vẫn muốn tự tay đưa lễ vật, như vậy sẽ thấy thỏa đáng hơn.

Ngày thường tỷ phu ta có ở đó không?”
Tần Trung sửng sốt, cảm thấy nàng ta hỏi có chút đột ngột.

Đường Doanh Doanh theo đó đổi giọng: “Ừm… Ý ta là, tỷ tỷ nhà ta có thể thường xuyên gặp huynh ấy không?”
Tần Trung sửng sốt, hắn lập tức nói: “Tiểu thư, xin yên tâm, tướng quân nhà ta đối với phu nhân rất tốt, cho dù là công vụ bận rộn thì bọn họ cũng cùng nhau dùng bữa tối.”
Đường Doanh Doanh cười cười, nàng ta không nói nữa.

Chì là nàng ta không có nhiều thời gian suy nghĩ, đoàn người đã đi về phía tiền sảnh, nàng ta thấy bên cạnh có một con đường nhỏ nên đã im lặng rẽ vào.
…..
Đường Nguyễn Nguyễn đã chờ ở đây được một hồi, nàng nhìn thấy Đường Các Lão đến thì phúc thân, nói: “Phụ thân.”
Đường Các Lão gật đầu: “Hôm nay khí sắc của con không tệ.”
Ngày thường hắn rất ít chủ động nói chuyện với Đường Nguyễn Nguyễn, đây coi như là quan tâm.

Đường Nguyễn Nguyễn lạnh nhạt cười nói: “Chư vị đại nhân từ xa mà đến, vất vả rồi, mời mọi người ngồi vào đi.”
Nàng di chuyển sang một bên để nhường đường chính.

Đường Các Lão dẫn đầu đi ở phía trước, những đại nhân khác đi theo sau qua phòng khách rồi bước vào tiền sảnh.
Lễ Bộ thượng thư Lưu đại nhân vừa vào tiền sảnh đã đứng sững sờ tại chỗ.

Sắc mặt hắn trắng bệch, còn đôi môi run rẩy: “Cái này… Còn ra thể thống gì nữa!”
Mọi người thấy thế cũng kinh ngạc vô cùng… Một đám võ tướng đang ngồi bên mấy bàn tròn cắn hạt dưa uống trà, cả sân viện đều liên tiếp vang lên tiếng “tách tách”, còn có người thỉnh thoảng vỗ bàn cười to.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt một đám văn thần, thực sự không thể chấp nhận được.
Lưu đại nhân nói với Đường Các Lão: “Các lão, võ tướng triều ta vốn nên chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, nay tụ tập ở chỗ này ăn uống, ngài thấy giống như cái dạng gì? Có gì khác với lưu manh lưu manh trên phố kia không? Thật sự là tổn hại uy nghiêm Đại Minh chúng ta! Đồi phong bại tục*!”
Mặt mày Đường Các Lão cũng âm trầm, hắn không nói lời nào.

Sắc mặt Tần Tu Viễn có chút khó coi, hắn bị kẹp ở giữa, vì nói như thế nào cũng không thích hợp.

Lúc này, Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Xin hỏi vị này là ai?”
Tần Tu Viễn đáp: “Vị này là Lễ Bộ thượng thư… Lưu đại nhân.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Bái kiến Lưu đại nhân.”
Lưu đại nhân không lộ rõ vẻ tức giận, hắn chỉ nói: “Đa tạ tướng quân cùng phu nhân khoản đãi, thân thể hạ quan không khỏe, xin cáo từ trước!”
“Lưu đại nhân chậm đã!” Đường Nguyễn Nguyễn gọi lại.

Lưu đại nhân lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, hắn nói: “Tướng Quân phu nhân còn có chuyện gì sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Lưu đại nhân muốn đi thì có thể, nhưng ta nhất định phải nói rõ ràng những lời vừa rồi.”
Nàng không chút hoang mang: “Võ tướng nên chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, nhưng bọn họ cũng là nam nhân bình thường, cũng có ăn uống chi dục.

Dưới sự nỗ lực của bọn họ thì lúc này biên cương yên ổn, dân chúng an cư lạc nghiệp, vì sao quyền lợi khi ngồi đàm đạo trong ngày thải bình, uống một ngụm trà, ăn chút điểm tâm mà bọn họ cũng không có?”

Một câu nói này đã khiến sắc mặt Lưu đại nhân cứng ngắc, râu ria trên khóe miệng hắn hơi nhếch lên, chỉ nói: “Ngươi là một nữ nhân yếu đuối thì biết cái gì? Còn dám đến giáo huấn lão phu!”
Đường Các Lão hiện rõ vẻ không vui, hắn ho nhẹ một tiếng nhưng không nói gì.

Còn Tần Tu Viễn thay đổi sắc mặt, hắn lạnh lùng nói: “Lưu đại nhân, nếu người không thích Xuân Nhật Yến của phủ Trấn Quốc tướng quân cũng không sao.

Nhưng nếu ngươi bất kính với phu nhân ta… Vậy thì đừng trách bản tướng quân trở mặt vô tình, người đâu, tiễn Lưu đại nhân!”
Tiền phó tướng tức giận đến dậm chân, hắn đang muốn tiến lên thì Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng giữ chặt Tần Tu Viễn và Tiền phó tướng lại.

Nàng lập tức nói: “Lưu đại nhân, quốc gia đại sự đúng là tiểu nữ tử không hiểu, vậy ta nói cho người nghe.”
Nàng chậm rãi nói: “Trên người phu quân ta có mười ba vết sẹo, đều là vì Đại Minh mà lưu lại, chàng vì giang sơn, vì dân chúng làm nhiều như vậy, ta thân là thê tử, điều có thể làm cũng chỉ là cho chàng một ngày ba bữa ăn thoải mái hơn mà thôi, nếu mời mấy vị bằng hữu đến ăn chút mỹ thực còn bị để ý như vậy, chẳng phải là ủy khuất chàng rồi sao?”
Lưu đại nhân vô cùng cổ hủ, Đường Nguyễn Nguyễn tự biết rất khó thay đổi suy nghĩ của hắn, vì thế thay đổi cách nói, từ chuyện nhỏ mà đánh vào, giành được sự đồng thuận của hắn.

Lưu đại nhân thấy lời nói của nàng cũng có lý, hắn cảm thấy vừa rồi bản thân mình có chút quá khích, liền nói: “Vậy ngươi làm cho phu quân ngươi ăn là được, cổ nhân có câu “ăn thì không nói”, ngươi mời nhiều trọng thần cùng võ tướng trong triều như thế, lại còn để cho mọi người vừa ăn vừa tán gẫu… Điều này đúng là không ra thể thống gì!”
Đường Nguyễn Nguyễn lộ vẻ ủy khuất, nàng nói: “Đúng vậy, thiếp thân suy nghĩ không chu đáo.

Thiếp thân vốn nghĩ, chư vị đại nhân cũng giống như phu quân ta, vì nước vì dân, vất vả không thôi nên mới muốn mời chư vị đến thư giãn thả lỏng một phen, đúng là không dám cố ý làm càn.”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy sắc mặt hắn hơi căng thẳng, nàng càng xác định, hắn ăn mềm chứ không ăn cứng.
Nàng ủy khuất nhìn Lưu đại nhân rồi nói: “Lưu đại nhân, xin người nể mặt mũi mà cùng chúng ta góp vui, huynh đệ trong quân chúng ta cũng nên nhận lỗi trước Lễ Bộ thượng thư đại nhân, tướng quân, chàng cảm thấy thế nào?”
Tần Tu Viễn nhìn nàng, biết nàng đang ra sức tranh thủ nên cũng không đành lòng nghịch ý của nàng, liền nói: “Phu nhân nói đúng.

Lưu đại nhân, ngài có nguyện nhượng bộ nể mặt chúng ta không?”
Lời này nghe khách khí nhưng kì thực ngữ khí lạnh đến sắp làm người đông lại.

Lưu đại nhân cũng biết, vừa rồi mình có chút thất lễ nên mượn cái thang này để xuống, hắn nói: “Như vậy… Lão phu liền cung kính không bằng tuân mệnh…”
Nếu Lưu đại nhân buông lỏng thì các quan văn vốn có chút khinh miệt cũng không dám nghị luận nữa, bọn họ cũng nhao nhao vào chính sảnh ngồi xuống.
Vừa rồi bọn họ thảo luận ở cửa, các võ tướng trong chính sảnh vẫn chưa nghe thấy, mà Minh Sương cùng Thải Vi thông minh nên đã nhân cơ hội thu thập xong hạt dưa xuống, đợi đám văn thần tiến vào thì mặt bàn đã trở nên sạch sẽ.

Văn thần đến muộn, hiện giờ chỉ có thể cùng các võ tướng ngồi chung bàn, hai bên đáp lễ qua lại, xấu hổ vô cùng.
Đường Nguyễn Nguyễn lại hắng giọng, nàng nói: “Chư vị đại nhân, món ăn đầu tiên của Xuân Nhật Yến này là mỹ thực nổi danh Lĩnh Nam, Bánh cuốn.”
Mọi người không khỏi xì xào bàn tán.
“Chưa từng nghe qua…”
“Đúng vậy, chưa từng nghe thấy.”
“Bánh cuốn là gì?”
“Ta không biết A… Có phải món này làm bằng ruột già của lợn, đúng không?”
Văn thần và võ tướng luôn luôn bất hòa, rất ít khi nói chuyện phiếm với nhau, lần này lại đồng thời nói ra phỏng đoán về món bánh cuốn này.

Thứ Đường Nguyễn Nguyễn muốn chính là kết quả này, nàng không nhanh không chậm mà nói: “Trước khi dùng cơm, ta muốn giới thiệu cho các vị đại nhân một chút, món bánh cuốn này được làm từ bột gạo, bên trong có thịt, trứng gà, rau xanh… Ăn kèm với nước sốt nấm hương sẽ ngon hơn, mời quý vị thưởng thức.”
Minh Sương an bài nha hoàn dâng thức ăn lên, mỗi nha hoàn phục vụ một vị đại nhân, bọn họ đều bưng một đĩa bánh cuốn trắng nõn, số lượng không nhiều lắm, chỉ có ba hai cái nhưng lại bày ra vô cùng tinh xảo.

Sau đó, Đường Nguyễn Nguyễn hướng về phía Minh Sương hơi gật đầu, Minh Sương liền nói: “Nước sốt.”
Mỗi bàn đều có nha hoàn cầm một bình ngọc miệng rộng tinh xảo, sau đó rưới nước sốt nấm hương lên trên bánh cuốn trước mặt mọi người.

Bánh cuốn trắng ngần tinh khiết, bị nước sốt rưới lên như vậy đã trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, bánh cuốn hút no nước sốt, còn có chút e lệ.

Lưu đại nhân vừa ngồi vào bàn cùng Tiền phó tướng, Tiền phó tướng thấy bánh cuốn đã được rới nước sốt nóng hổi đang bốc hơi thì nhanh chóng tiến lên ngửi một cái, mùi hương mê người lại không quá đậm, vô cùng thoải mái!
Lưu đại nhân thấy bộ dạng này của hắn thì không khỏi cười nhạt, oán thầm nói: Thô bỉ vô lễ!
Tiền phó tướng biết hắn khinh bỉ mình nên chỉ hừ lạnh một tiếng, hắn thấy càng không được hoan nghênh thì hắn lại càng muốn phản lại.

Tiền phó tướng cố ý khoa trương dùng đũa trên bàn một “chộp” một cái, hắn lớn tiếng nói: “Để ta nếm thử!”
Hắn sử dụng đũa, nhẹ nhàng nhấc lên một chiếc bánh cuốn, “sột sột” một tiếng đã hút hơn một nửa vào miệng.
Bánh cuốn đã thấm đầy nước sốt, khi ăn mềm mềm mịn mịn, hương vị nấm hương nồng đậm cùng hương gạo tinh khiết kết hợp với nhau rất thoả đáng, nước sốt hòa quyện.

Khi ăn bánh cuốn còn có thể nếm được một ít nấm hương, sau khi nhai nát lại càng hấp dẫn, thu hút người khác.
“Ngon! Thật sự rất ngon!” Tiền phó tướng lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, hắn hét lớn ra tiếng làm Lưu đại nhân cùng bàn hoảng sợ, sắc mặt xanh mét, khó coi đến cực điểm.


Vi phó tướng ngồi ở một bên nhìn không nổi mới nói: “Lưu đại nhân, chúng ta đóng quân ở biên cương đã lâu, khó tránh khỏi thô lỗ phóng khoáng một chút, kính xin đại nhân thứ lỗi, bánh cuốn này quả thật là mỹ vị, đại nhân cũng nếm thử đi?”
Tuy Vi phó tướng cũng không thích Lưu đại nhân nhưng hắn biết ý nghĩa của Xuân Nhật Yến lần này nên mới chủ động mở miệng hoà giải.
Sắc mặt Lưu đại nhân hơi ngưng lại, hắn nhẹ nhàng cầm lấy đũa, một tay xắn tay áo, tay kia ưu nhã gắp một miếng bánh cuốn trắng ngần.

Bánh cuốn này dường như bất đồng với miếng của Tiền phó tướng, nhìn qua còn màu ngả vàng, Lưu đại nhân chưa từng thấy qua món ăn như vậy, hắn cảm thấy không yên tâm.

Vi phó tướng lại giới thiệu: “Bánh cuốn màu vàng này là làm từ trứng gà, đại nhân có thể nếm thử.”
Lưu đại nhân liếc hắn một cái rồi gật đầu nhẹ một cái, sau đó đưa vào miệng, cắn một miếng nhỏ làm tượng trưng…
Miếng bánh vào miệng đậm đà, sau đó là mùi thơm tinh khiết của bột gạo làm hắn hơi sửng sốt.

Từ nhỏ Lưu đại nhân lớn lên ở nông thôn, có nhiều lúc ăn không ngon bụng, còn uống nước gạo do mẫu thân nấu để chống đói.

Hương thơm của gạo này làm cho hắn đột nhiên nhớ lại thời niên thiếu, hắn giật mình ngước mắt lên nhìn Vi phó tướng, không thể nhìn rõ nét cười: “Hương vị này… Rất quen thuộc.”
Vi phó tướng thấy trên khuôn mặt đầy nếp nhăn ngang dọc của Lưu đại nhân gợn lên vẻ hoài niệm, không khỏi hỏi: “Lưu đại nhân nhớ tới điều gì sao?”
Lưu đại nhân vui vẻ nhưng trên mặt cũng có một tia buồn bã, hắn lắc đầu: “Chỉ là nhớ lại quá khứ mà thôi…”
Sau đó hắn tiếp tục đưa bánh cuốn có trứng gà vào miệng… lòng trứng đã sớm thấm đều vào trong bánh cuốn, hòa làm một thể với món ăn này, mùi thơm thuần khiết của bột gạo cũng làm bớt đi mùi vị tanh nguyên bản của trứng gà sống, ăn vừa mềm vừa thuần khiết.

Lưu đại nhân vốn đã thích ăn uống thanh đạm, nhưng hương vị bánh cuốn này lại vô cùng đậm đà, làm cho hắn hài lòng nheo mắt lại.

Đường Nguyễn Nguyễn đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Lưu đại nhân thấy hợp khẩu vị chứ?”
Nàng vừa mới đến bếp nhỏ sắp xếp xong mấy món ăn phía dưới rồi lại vội vàng đến xem tình huống nơi tiền sảnh.

Lưu đại nhân lập tức thu liễm biểu tình một chút, hắn lạnh lùng nói: “Còn có thể vào miệng.”
Đường Nguyễn Nguyễn không để ý, nàng chỉ mỉm cười: “Xin lưu đại nhân chỉ giáo nhiều hơn.”
Tiền phó tướng lẩm bẩm: “Không thích ăn mà còn ăn, lãng phí lương thực!”
Vi phó tướng vội vàng nhéo hắn một cái, ý bảo hắn im lặng.
Bên bàn này còn đang tinh tế thưởng thức thì những bàn khác đã ăn xong.

Lý phu nhân ở bàn cách vách đã ăn xong phần của mình rồi còn đưa tay gắp một chiếc từ đĩa của Lý đại nhân.

Trương phu nhân thấy thế, đột nhiên có chút không phục, bà cũng gắp lấy một chiếc từ đĩa của lão gia nhà mình.

Hai người ngồi đối diện nhau, hài lòng ăn bánh cuốn, mà Lý đại nhân cùng Trương đại nhân thì càng ăn càng đói.

Đường Nguyễn Nguyễn Đi đi một vòng phòng khách, sau đó thấp giọng nói: “Món ăn tiếp theo chuẩn bị xong chưa?”
Minh Sương đáp: “Sắp tới rồi.”
Dứt lời đã nhìn thấy nha hoàn dâng thức ăn từ phòng bếp lớn cùng đám người từ từ tiến vào phòng khách.

Bởi vì Xuân Nhật Yến nên mọi người sẽ ngồi vây quanh để chia thức ăn, cho nên mỗi người sẽ được một phần.

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chư vị, món ăn thứ hai của ngày hôm nay là tàu xì chưng cánh gà, hơi cay, mời các vị lượng sức bình phẩm.”
Nha hoàn bắt đầu dâng thức ăn lên, mà đến phiên Binh bộ thượng thư Trương đại nhân thì thấy hắn nói: “Không cần.”
Nha hoàn sửng sốt, Trương phu nhân mỉm cười nói: “Răng của lão gia nhà ta không tốt, không thích ăn thịt.”
Trương đại nhân liếc mắt nhìn bà một cái, dường như có chút không vui.

Trương phu nhân che miệng cười cười.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế nên cũng tiến lên nói: “Trương đại nhân, nước tàu xì chưng cánh gà này, đã ninh đến độ xương cũng mềm rời khỏi thịt, cũng không khó cắn đâu, người có thể thử xem.”
Dứt lời, nha hoàn đã đặt một đĩa tàu xì chưng cánh gà ở trước mặt Trương đại nhân.


Một đĩa nhỏ cũng đặt hai cái, có nghĩa là những điều tốt đẹp sẽ luôn đi đôi, song hành với nhau.

Trương phu nhân có chút kỳ quái bèn hỏi: “Cánh gà này… Tại sao lại lớn hơn nhiều so với bình thường?”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Cánh gà này phải nấu chín trước, phơi khô rồi mới chiên lên, mà lớp da gà sau khi chiên sẽ hình thành từng bong bóng nho nhỏ, sau khi nguội sẽ dần dần phồng đến bồng bềnh, cuối cùng mới mang đi hấp chín, cho nên so với cánh gà bình thường sẽ lớn hơn một chút.”
Trương đại nhân nghe xong thì cúi đầu nhìn thoáng qua, trên cánh gà đã thấm đẫm nước tương, bên trên còn bày hai lát ớt xanh.

Hắn không khỏi cảm thấy có vài phần hứng thú nên đã cầm lấy đũa gắp một miếng tàu xì chưng cánh gà lên, há miệng cắn một miếng… Răng vừa mới cắn vào cánh gà đã nếm được vị nước sốt đậm đà, cánh gà đã được chiên qua nên càng dễ dàng hấp thu nước sốt, vì thế đã ngon đến mức không gì sánh được.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn vào đã ăn hết một nửa!
Trương đại nhân tinh tế nhấm nháp, môi lưỡi đều là hương vị tươi ngon, sau đó hắn thoải mái cắn một cái, lại thành công làm cho xương gà thuận lợi tách ra, thịt gà mềm mại làm cho người ta muốn ngừng không được.

Từ khi răng của Trương đại nhân yếu đi, đã rất lâu hắn không ăn thịt có xương, nhưng cánh này lại làm cho hắn ăn ngon đến mức vô cùng hài lòng.

Hắn không khỏi ngẩng đầu lên, nói với Trương phu nhân: “Phu nhân hiền huệ, có thể hỏi tướng quân phu nhân một chút về cách làm món này không?”
Trương phu nhân đang lo ăn tàu xì chưng cánh gà, căn bản không để ý tới Trương đại nhân.

Mà bên bàn khác, Vi phó tướng cũng tấm tắc tán thưởng: “Tàu xì chưng cánh gà này vô cùng đậm đà, hấp thịt mềm mà cũng không mất đi hương vị vốn có, rất ngon.”
Lưu đại nhân vốn nghiêm túc nhưng giờ phút này cũng tiếp một câu: “Quả thật là như vậy, không nghĩ tới lão phu tuổi này còn có thể ăn được cánh gà!”
Vi phó tướng đáp lại: “Lưu đại nhân càng có tuổi lại càng dẻo dai, có mỹ thực gì mà ăn không được?”
Lưu đại nhân cũng cười cười, hắn nói: “Vẫn là người trẻ tuổi các ngươi tốt…”
Tiền phó tướng có chút kỳ lạ nhìn bọn họ: Hai người này còn có thể tán gẫu vài câu sao?
Ngoại trừ bọn họ ra thì các tiểu tướng răng miệng khoẻ mạnh còn nhai nát xương gà, hương vị thơm ngát thấm vào trong, ăn vào đã thấy đậm vị.
“Đường Các Lão, không nghĩ tới thiên kim nhà ông có năng lực như vậy, thật sự là làm cho người ta hâm mộ!” Lý đại nhân lau miệng, tán thưởng mấy câu.

Lý phu nhân ở một bên lấy tay áo dài che miệng, bà cũng ưu nhã ăn xong cánh gà, trong lòng lại lầm bầm suy tính, trở về cũng nhất định phải bảo tức phụ thử làm một chút!
Đường Các Lão có chút cao hứng, hắn cũng không nghĩ tới nữ nhi đến phủ Trấn Quốc tướng quân trở nên có năng lực như thế, hắn không khỏi cảm thán: “Nữ nhi này của ta, hiện giờ thật sự đã trưởng thành.”
Hắn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, mặt mày kia rõ ràng vẫn là dáng vẻ trước đó nhưng thần thái lại giống như có chút bất đồng.

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn lại thì thấy vẻ mặt của Đường Các Lão, nhất thời có chút kinh ngạc, nàng đi tới, nói: “Phụ thân, có hợp khẩu vị của người không?”
Đường Các Lão cười nói: “Rất hợp… Đúng rồi, Doanh Doanh sao còn chưa trở về sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh, hỏi lại: “Doanh Doanh… Nàng ở đây sao?”
Đường Các Lão gật đầu, hắn ho nhẹ một tiếng rồi nhỏ giọng nói: “Muội muội con muốn đến thăm con…”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi, nói: “Bây giờ nàng đang ở đâu?”
Đường Các Lão suy nghĩ một chút mới đáp: “Nàng mang cho con chút lễ vật, có lẽ đã giúp con đưa đến chỗ ở.”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy vô cùng kỳ quái, nàng hỏi: “Tại sao nàng không cho hạ nhân đưa đi? Mà lại tự mình đi?”
Đường Các Lão đáp: “Nàng nói muốn vì chuyện lần trước mà bồi thường cho con nên đã tự mình đưa đi mới có thành ý.”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút nghi ngờ, từ khi nào mà Đường Doanh Doanh này đã thay đổi tính tình, muốn tặng đồ cho mình? Nàng ta còn thà bỏ qua yến hội cũng phải tự mình đến hậu viện… Nàng suy tư một phen, lúc này Minh Sương, Thải Vi cùng Thải Bình đều ở tiền sảnh cùng phòng bếp hỗ trợ, vậy chẳng phải là Phi Hiên Các không có người canh giữ sao?
Nàng nhất thời có dự cảm không lành, nhưng tất nhiên nàng biết Đường Các Lão sẽ xem việc này vô cùng đơn giản, nàng lập tức nói: “Lâu như vậy mà muội muội không trở về, chắc là lạc đường, con đi đón nàng.”
Không đợi Đường Các Lão gật đầu, Đường Nguyễn Nguyễn đã xoay người ra tiền sảnh.
Mà lúc này Tần Tu Viễn đang nói chuyện với đám văn thần, trong lúc nói chuyện không chú ý tới Đường Nguyễn Nguyễn đã đi ra ngoài….
…..
“Đường tiểu thư, phía trước chính là Phi Hiên Các.” Nha hoàn phủ Trấn Quốc tướng quân đưa Đường Doanh Doanh đến cửa Phi Hiên Các.
Đường Doanh Doanh không dẫn theo nha hoàn, nàng ta vừa mới nói với Đường Các Lão muốn đưa lễ vật đến chỗ ở Đường Nguyễn Nguyễn trước, cho nên cũng thoát thân.

Nhưng Trấn Quốc tướng quân phủ lớn như vậy, nàng ta đi hai bước đã lạc đường, may mắn gặp được một nha hoàn.

Đường Doanh Doanh mỉm cười: “Đã làm phiền cô nương rồi, ta tự vào đợi tỷ tỷ là được.”
Nha hoàn có chút do dự, nói: “Đường tiểu thư… Hiện giờ Tam phu nhân đang ở tiền sảnh, người xác định không đến tiền sảnh sao?”
Vẻ mặt Đường Doanh Doanh ngượng ngùng, nàng ta nói: “Ở tiền sảnh có nhiều nam nhân như vậy, vốn dĩ ta muốn đến thăm tỷ tỷ cho nên yến hội này ăn hay không ăn cũng không sao cả… Chờ tỷ ấy trở về, ta đưa đồ cho tỷ ấy rồi nói vài câu sẽ đi ngay, ta cũng không đi dạo lung tung.”
Dù sao cũng là muội muội của Tam phu nhân, nha hoàn là một hạ nhân nên nàng ấy cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ đành phúc thân nói: “Vậy tiểu thư ở trong viện chờ một lát, nô tỳ đi pha ấm cho người?”
Đường Doanh Doanh hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng đáp lại: “Được, đa tạ.”
Nha hoàn liền lui ra.
Đường Doanh Doanh khẽ nâng váy, chậm rãi bước vào Phi Hiên Các.

Sân viện này rộng rãi, trong viện có đặt một cái bàn, chắc là bọn họ thường xuyên ở đây nói chuyện với nhau, bên trái có một phòng bếp nhỏ, bên phải thì có một sân luyện võ…
Đi qua sân luyện võ là căn phòng trước mặt, có lẽ đây chính là thư phòng.
Đường Doanh Doanh nhíu mày, nàng ta đặt hộp quà lên bàn trong viện rồi đứng bất động do dự suy tư.
…..
Vài ngày trước….
“Tiểu thư, đến rồi.” Bảo Ngân thấy bốn phía không có người thì thấp giọng gọi một câu.

Đường Doanh Doanh nhẹ nhàng vén rèm xe lên rồi cẩn thận đeo tấm mạng che mặt, nàng ta được Bảo Ngân dìu chậm rãi xuống xe.


Nơi bọn họ đến là Thiên Hương Lâu của Đế Đô.

Đường Doanh Doanh thấp giọng hỏi: “Bọn họ đã đến chưa?”
Bảo Ngân liền đáp: “Hẳn đã đến rồi, tiểu thư, chúng ta mau lên đi.”
Đường Doanh Doanh gật đầu, sau đó theo Bảo Ngân lên lầu hai.

Trong lầu hai có rất nhiều phòng riêng, các nàng đi đường vẫn luôn cúi đầu xuống thấp, thẳng đến một gian trong cùng mới dừng lại.

Bảo Ngân nhẹ nhàng gõ cửa…
Người bên trong trả lời: “Vào đi.”
Đường Doanh Doanh và Bảo Ngân mới đẩy cửa đi vào.

Trong phòng có một nam tử trung niên mặc hoa phục đang chậm rãi uống trà, bên cạnh hắn có một hộ vệ, thoạt nhìn khôn khéo cường tráng.

Đường Doanh Doanh tháo mạng che mặt ra, nhu thuận cười cười phúc thân, nói: “Lưu bá bá mạnh khoẻ.”
Ngồi đối diện nàng ta chính là Tả tướng đương triều, Lưu Thực.

Năm nay Lưu Thực hơn bốn mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi, hắn nho nhã cười cười: “Doanh Doanh đến rồi.”
Hắn nhìn hộ vệ Lưu Chúng một cái, Lưu Chúng lập tức cúi người, rót cho Đường Doanh Doanh một chén trà.

Trong lòng Đường Doanh Doanh có chút khẩn trương, mà trên mặt lại bất động thanh sắc.
“Đa tạ ngươi rất nhiều.” Nàng ta tao nhã nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm rồi lập tức nhíu mày nói: “Lưu bá bá, đây là loại trà gì vậy? Tại sao đắng như thế?”
Lưu Thực lộ ra nụ cười nhạt nhẽo của trưởng bối: “Đây là ‘khổ đinh*’, có thể thanh lọc giải độc.”
Đường Doanh Doanh cố gắng cười một chút, nàng ta uống không nổi, chỉ nói: “Lưu bá bá thật là có hứng thú.”
Lưu Thực buông chén trà xuống, đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Doanh Doanh, con đột nhiên tìm Lưu bá bá, không phải xảy ra chuyện nên muốn Lưu bá bá hỗ trợ chứ?”
Thần sắc hắn bình tĩnh mà nhìn Đường Doanh Doanh, dường như muốn nhìn thấu người khác.

Nếu nói đến trước kia, hai nhà vẫn thường xuyên đi lại.

Nhưng từ khi Hoàng thượng tứ hôn Đường Nguyễn Nguyễn cho Tần Tu Viễn thì giữa hắn và Đường Các Lão đã không còn thân thiết như trước nữa, thứ nhất là biết Hoàng Đế không muốn bọn họ thân thiết, thứ hai… Nếu như Đường Các Lão đã nhận hiền tế Tần Tu Viễn này, vậy tất nhiên… Không có khả năng cùng mình đứng chung một trận doanh.

Sắc mặt Đường Doanh Doanh có chút ửng đỏ, nàng ta khẽ gật đầu, nhưng lại khó có thể mở miệng.

Do dự một lát đã thấy Lưu Thực nói: “Doanh Doanh, hôm nay con ra ngoài, cha con có biết không?”
Đường Doanh Doanh đáp: “Cha con không biết… Con, con có việc tìm Lưu bá bá.”
Lưu Thực trầm giọng đáp: “Được, con cứ nói.”
Đường Doanh Doanh có chút do dự rốt cuộc có nên nói ra suy nghĩ của mình hay không.

Nàng ta há miệng, nhưng cũng không nói ra.
“Nếu con chưa suy nghĩ kĩ thì Lưu bá bá còn có việc, ta đi trước…” Lưu Thực cười khẽ một tiếng, làm bộ muốn đi.

Đường Doanh Doanh vội vàng nói: “Lưu bá bá chậm đã… Con, con thật sự có việc muốn hỏi Lưu bá bá.”
Lưu Thực dừng lại, vẻ mặt mang ý cười nhìn nàng ta, còn có vài phần trào phúng không dễ phát hiện.

Đường Doanh Doanh đỏ mặt, thấp giọng nói: “Lưu bá bá… Cảm thấy Doanh Doanh thế nào? Có thể, có thể xứng với Thư Mặc ca ca hay không?”
Lưu Thực hơi nhướng mày, ánh mắt hắn dừng lại ở trên người nàng ta, nhưng hình như cũng không có chút bất ngờ.

Đường Doanh Doanh thấy hắn không nói thì lập tức lên tiếng: “Lưu bá bá, Doanh Doanh biết hỏi như vậy quá đường đột, cũng rất vô lễ… Thế nhưng, Doanh Doanh thật sự thích Thư Mặc ca ca, con thấy huynh ấy vì tỷ tỷ mà thương tâm muốn chết, trong lòng con cũng không đành lòng…”
Lưu Thực mỉm cười, giống như dỗ dành tiểu hài tử, hắn mê hoặc nói: “Lưu bá bá biết con vẫn thích Thư Mặc… Nhưng Thư Mặc là nhi tử bảo bối nhất của ta, con muốn có được hắn, dù sao cũng phải lấy vài thứ trao đổi chứ?”
* Tàu xì là một loại gia vị có nguồn gốc từ Trung Hoa và ngày càng phổ biến ở nhiều quốc gia châu Á khác như Nhật Bản, Hàn Quốc, Việt Nam… Tàu xì được làm từ đậu nành đen bằng cách muối, ủ và cho lên men.
*Đồi phong bại tục: Lối sống suy đồi, xấu xa làm mất hết thuần phong mỹ tục của dân tộc và gia phong lễ giáo.
* Khổ Đinh (còn gọi là trà đắng) thuộc chi Ilex.

Người Trung Quốc thường xe lá trà thành hình cái đinh hay cuộn tròn như hòn bi.

Còn trà đắng Cao Bằng chỉ có dạng hình đinh.

Theo y học cổ truyền Trung Quốc, trà đắng có tác dụng tản phong nhiệt, làm sáng đầu óc và mắt, giải độc, dùng để chữa cảm mạo, viêm mũi, ngứa mắt, đỏ mắt và nhức đầu, làm nhẹ cơn ho, chữa viêm cuống phổi, làm dịu chứng run cơ và giảm khát.

Đặc biệt khi bị sốt hay tiêu chảy nặng, trà đắng giúp tăng cường tiêu hóa, cải thiện tinh thần và giúp trí nhớ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui