Trong tiền sảnh rộng lớn, ước chừng hơn ba mươi đại hán đang đứng.
Hầu hết bọn họ đều mặc quân phục, một số người còn mang theo áo giáp, tụm năm tụm ba tụ tập bàn tán nói chuyện phiếm, Đường Nguyễn Nguyễn chợt nhớ tới cảnh chăn thả gia súc trên thảo nguyên… Những nam nhân đều cao lớn, rơi vào mắt Đường Nguyễn Nguyễn lại là bữa ăn của hai người!
Nàng nhỏ giọng hỏi, “Chúng ta đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bao nhiêu người?”
Thải Bình nhỏ giọng đáp: “Vốn dĩ chúng ta chuẩn bị ước chừng cho hai mươi vị quan khách.
Bao gồm quan văn và võ tướng, bởi vì số lượng chúng ta mời là mười lăm, còn có thêm năm người…”
Đường Nguyễn Nguyễn bấm ngón tay tính toán, hiện giờ nơi này có hơn ba mươi người, quan văn ít nhất có mười người trở lên… Nói như vậy, nguyên liệu nấu ăn dự trữ lại thiếu một nửa! Nếu đến phủ Trấn Quốc tướng quân mà ăn không đủ no, chuyện này truyền ra ngoài còn không làm cho người ta cười rụng răng hay sao?
Nàng đứng tại chỗ hít một hơi khí lạnh.
Tần Tu Viễn liếc mắt nhìn Đường Nguyễn Nguyễn tới tiền sảnh thì bỏ lại Vi phó tướng và Tiền phó tướng đang nói chuyện phiếm, hắn trực tiếp đi tới mà nói: “Nguyễn Nguyễn, sao nàng lại ra đây?”
Đường Nguyễn Nguyễn miễn cưỡng cười cười, còn Thải Vi bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Vi phó tướng cùng Tiền phó tướng thấy thế cũng đi tới, Tiền phó tướng trước sau như một, vẫn luôn lớn tiếng, hắn bày ra vẻ mặt hồn hậu mà cười nói: “Bái kiến phu nhân!”
Vi phó tướng cũng ôn hòa cười: “Bái kiến phu nhân, hôm nay đã đến quấy rầy…”
Mà cho dù đám võ tướng trong viện kia có chức quan cao hay thấp thì cũng quay mặt lại, đồng loạt nói: “Bái kiến phu nhân!”
Thanh âm của đông đảo võ tướng rống vang cũng đủ làm người khác phải chói tai, ngay cả ngọn cây trong sân cũng run rẩy theo.
Gương mặt Đường Nguyễn Nguyễn ửng đỏ, nàng thấp giọng nói: “Chư vị đại nhân đa lễ, đa tạ các vị đến thăm hàn xá, tướng quân và ta vô cùng vinh hạnh.”
Nàng vốn đã xinh đẹp tuyệt trần, lúc này đang là bộ dáng e lệ cũng làm cho mọi người phải nhẹ nhàng hơn vài phần, bởi ai cũng sợ sự thô lỗ của mình dọa phu nhân yếu đuối chạy mất.
Tần Tu Viễn cảm thấy nàng có điều gì đó không ổn, liền hỏi: “Nàng làm sao vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn kéo hắn đi qua một bên, thấp giọng đáp lại: “A Viễn, sao lại đột nhiên có nhiều người như vậy? Nguyên liệu nấu ăn của chúng ta có lẽ không đủ…”
Tần Tu Viễn cũng chưa nghĩ tới chuyện này, nghe vậy mới hỏi lại: “Còn thiếu bao nhiêu?”
Đường Nguyễn Nguyễn còn chưa nói gì, Thải Bình đã nói luôn: “Thiếu hơn hai mươi người…”
Tần Tu Viễn bất đắc dĩ: “Còn không phải lúc trước Tiền Xuyên và Vi Kiếm đã ăn mấy món mà nàng nấu cho nên hôm nay ở trong doanh, bọn họ đã ầm ĩ bàn tán về việc có đồ ăn ngon… Mọi người liền hô hoán, kéo nhau tới đây.”
Đường Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười, đây quả thực là tổ chức ăn cơm mà! Đầu óc nàng nhanh chóng xoay chuyển, đang suy nghĩ rốt cuộc có thể giải quyết vấn đề no bụng của những người này hay không.
Tần Tu Viễn nhìn thấy nàng lo lắng thì cười cười trấn an: “Đừng lo lắng.” Hắn thấp giọng: “Lát nữa ta sẽ cho họ trở lại doanh trướng thực hiện quân lệnh!”
Ai bảo Nguyễn Nguyễn không vui thì hắn phải ra tay giải quyết!
Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng túm tay áo hắn rồi nói: “Người tới là khách, sao có thể đuổi người ta đi đây? Huống chi bọn họ đều là trợ thủ đắc lực của chàng…”
Tần Tu Viễn mỉm cười: “Không việc gì, ta không muốn nàng khó xử.”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, nói: “Đừng đuổi bọn họ đi, thiếp sẽ cố gắng hết sức… Nhưng lỡ như không làm tốt…”
Tần Tu Viễn vuốt nhẹ lên khuôn mặt nàng, hắn cúi người nhìn thê tử: “Không tốt cũng không sao, nàng đừng quá miễn cưỡng.”
Đường Nguyễn Nguyễn bị động tác thân mật này của hắn làm cho mặt cũng nóng lên vài phần, nàng lập tức nói: “Vậy thiếp về phòng bếp lớn, chàng qua tiếp khách trước đi.”
Tần Tu Viễn gật đầu đáp ứng rồi mới buông tay ra.
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn tính toán về nguyên liệu nấu ăn, vừa đi vừa suy nghĩ mà trở về phòng bếp lớn, nàng nói: “Thải Bình, ngươi mau dẫn hai người đến Thanh Mộc Trai một chuyến, dựa theo danh sách nguyên liệu nấu ăn mấy ngày trước ta đưa rồi mua một phần nữa… Gom đủ số lượng để nấu cho ba mươi người.”
Thải Bình dụng tâm nhớ kỹ rồi nói: “Tần Trung cùng Thải Vi ở phía trước tiếp đãi khách nhân, nếu nô tỳ không có ở đây, vậy tiểu thư có bận rộn quá không?”
Đường Nguyễn Nguyễn lên tiếng: “Ta để Minh Sương tới đây giúp là được, còn có đại tẩu ở bên này, ngươi yên tâm.”
Lúc này Thải Bình mới yên tâm rời đi.
Đường Nguyễn Nguyễn trở lại phòng bếp lớn, nàng phát hiện tẩu tẩu cùng Thanh Liên đang chỉ huy mọi người làm theo các bước mình vừa hướng dẫn, đã làm không ít bột gạo sẵn.
Lo lắng trong lòng nàng cũng giảm bớt vài phần, vì thế mới nói: “Khách nhân hôm nay so với dự tính còn nhiều hơn gấp đôi, nghĩ đến thể diện phủ Trấn Quốc tướng quân chúng ta nên ta đã bảo Thải Bình đi mua thêm nguyên liệu nấu ăn, việc cấp bách trước mắt là chúng ta phải dâng mấy món ăn cho khách nhân thưởng thức, vừa ăn vừa chờ nguyên liệu nấu ăn trở về… Mọi người cũng vất vả quá!”
Vốn mọi người thấy nàng đi ra ngoài như vậy cũng cảm thấy hơi lo sợ bất an, sau khi Đường Nguyễn Nguyễn trở về đã lập tức thông báo cho mọi người khốn cảnh trước mắt đã giúp họ bình tĩnh lại một chút.
Nàng cũng phân chia công việc một lần nữa, “Tẩu tẩu, phiền tẩu chỉ dẫn những người này, chịu trách nhiệm về gia vị và làm bột gạo.” Sau đó nàng nói với Thanh Liên: “Thanh Liên, phiền ngươi và bọn họ giúp ta chưng bánh cuốn.”
Đại tẩu thuận theo gật gật đầu, Thanh Liên thấy Đường Nguyễn Nguyễn lâm nguy mà không loạn, trong lòng đột nhiên có thêm hai phần hảo cảm đối với nàng, vì thế cũng tạm thời buông bỏ khúc mắc trước kia xuống.
Bột gạo vừa rồi đã được khuấy lên rất cẩn thận, Đường Nguyễn Nguyễn đã sai người bưng nồi hấp tới.
Nàng nói: “Bánh cuốn phải dùng nồi hấp, nhưng chúng ta không có dụng cụ đó cho nên sử dụng nồi lớn để hấp cách thuỷ cũng là một cách tương tự.”
Thanh Liên cùng nha hoàn hiểu ý gật gật đầu, Đường Nguyễn Nguyễn lại lấy ra một cái đĩa lớn rồi nói: “Trong đĩa này phải quết một lớp dầu lên trước, sau đó hấp xong bột bánh mới có thể lột ra một cách thuận lợi được.”
Nàng lấy chổi quết nhỏ đã chuẩn bị trước ra rồi quết dầu vào đĩa, khéo léo dàn đều hai vòng, toàn bộ đĩa đã có lớp dầu sáng bóng, nàng lại múc một muỗng bột gạo loãng rồi chậm rãi đổ lên đĩa ấy.
Do đĩa không sâu lắm nên bột gạo chỉ như một lớp màng mỏng.
Thanh Liên có chút nghi hoặc: “Trong đĩa này… Cho dù có đổ đầy thì cũng chỉ có một lớp mỏng như vậy, có cần đổi thành bát sâu hay không?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Không cần, tráng bánh phải mỏng vừa phải mới tốt.”
Bột gạo trắng tinh khiết nằm phẳng trên đĩa lớn, nàng cẩn thận bưng đĩa lên rồi đặt lên nồi hấp, lúc này nước nóng phía dưới đã bốc hơi lên, đoán chừng không bao lâu là có thể chín.
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Đĩa bánh này chỉ có thể làm một cái một lần, sau khi chín rồi rưới nước sốt lên là có thể ăn được luôn.”
Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ tính toán, một cái nồi hấp lớn có thể hấp ba đĩa cùng một lúc, mà những người bên ngoài… Một người ăn ba cái chỉ sợ là không đủ.
Nàng quyết định để họ thưởng thức đợt bánh đầu tiên trước để trì hoãn thời gian nấu ăn.
Đang suy nghĩ thì nước trong nồi đã sôi trào ra ngoài.
Nàng mở nắp nồi, bột gạo óng ánh trắng ngần lúc trước đã được hấp cách thuỷ nên biến thành màu trong suốt, đang dàn phẳng trên đĩa.
Đường Nguyễn Nguyễn dùng vải lót vào đĩa để cầm lên cho đỡ nóng rồi mới nói: “Nhất định phải cẩn thận kẻo bị bỏng, sau đó dùng cán gỗ nhẹ nhàng đặt xuống dưới như vậy rồi mới dứt khoát lột bánh ra.”
Đường Nguyễn Nguyễn làm mẫu một lần trước, động tác của nàng sạch sẽ gọn gàng vô cùng lưu loát, thoáng cái đã dùng cán gỗ gạt bánh lại thành từng cuộn.
Sau đó lại múc một muỗng bột loảng trải đều lên mặt đĩa nhỏ.
Thanh Liên nhìn rất nghiêm túc các bước nàng làm rồi hỏi: “Đây chính là bánh cuốn sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Bánh này chưa đủ gia vị, đó chỉ là phần vỏ bánh thôi, chúng ta có thể ăn cùng với nước sốt nấm hương vừa rồi.
Mà nếu thích ăn trứng gà thì cũng có thể đập một quả trứng rồi tráng đều lên trên mặt bột bánh, hoặc là thêm chút thịt băm, sau đó đặt lên hấp cách thuỷ, kết quả cũng giống như vậy.”
Dứt lời, Đường Nguyễn Nguyễn rưới một muỗng nước sốt nấm hương lên, nàng vừa làm vừa hỏi: “Thanh Liên, ngươi có muốn nếm thử không?”
Thanh Liên có chút khó tin, món ăn trắng trong như thế này sẽ có hương vị gì đặc biệt chứ, nhưng mà nếu như không nếm thì có vẻ nàng ta lại không nể mặt mũi của Tam phu nhân.
Nàng ta làm bộ nếm một miếng nhỏ… không nếm thì không sao, nhưng vừa ăn vào miệng thì cả người đã thoải mái, sảng khoái vô cùng!
Đầu tiên là nếm được hương vị tươi ngọt của nấm hương, sau đó lại ăn được lạp xưởng chay, hương vị mềm mại, nước canh nấm hương nồng đậm cùng hương thơm của gạo tinh khiết kết hợp với nhau, khiến người ta còn chưa thỏa mãn.
Thanh Liên có chút kinh ngạc, các bước làm món này thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng vì sao lại có hương vị như vậy?
Nàng không khỏi có chút nghi hoặc, bèn hỏi: “Phu nhân, sao người lại học được cách làm bánh cuốn này vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt rồi đáp: “… Đọc sách, cách làm bánh này được viết trong sách.”
Thanh Liên gật gật đầu, nói: “Tam phu nhân, phần còn lại của bánh cuốn… Nô tỳ ăn hết có được không?”
Mẻ bánh cuốn đầu tiên của Đường Nguyễn Nguyễn được làm ra chính là dùng để nếm thử hương vị, nàng liền hào phóng đáp: “Đương nhiên là được!”
Sau đó cười nói: “Nếu ngươi thích ăn, vậy còn vài món bánh khác, lần sau sẽ dạy cho ngươi!”
Thanh Liên không khỏi sửng sốt, phương pháp trù nghệ bình thường đều phải bái sư mới có thể học được, nhưng điểm này hình như phu nhân còn không thèm để ý, đáp ứng một cách sảng khoái như thế… Sắc mặt Thanh Liên đỏ ửng lên, nàng nói: “Đa tạ Tam phu nhân chỉ điểm…”
Tuy nàng ta vẫn cảm thấy Tam phu nhân không lợi hại bao nhiêu nhưng quả thật Tam phu nhân làm được như thế này, nàng ta cũng không tiện làm khó dễ nữa.
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Việc chỉ điểm để nói sau, ngươi giúp ta hấp thêm mấy nồi bánh cuốn là được rồi!”
Thanh Liên hơi giật mình, lập tức gật gật đầu đáp ứng: “Vâng!”
Mọi người đồng tâm hiệp lực cùng làm động tác đặc biệt nhanh chóng, cho nên chỉ chốc lát sau mấy đĩa bánh cuốn đã xuất hiện trên bàn, Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thành phẩm vừa xong cũng coi như vừa lòng, nàng gọi một nha hoàn tới căn dặn: “Ngươi đi gọi Minh Sương tới, để cho nàng ấy phụ trách thử món và dâng thức ăn lên.”
Nha hoàn gật đầu đi ngay, qua không lâu đã dẫn Minh Sương vào phòng bếp lớn.
Minh Sương nói: “Phu nhân, nô tỳ tới rồi! Người có chuyện gì phân phó nô tỳ làm sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn lên tiếng: “Không sai, có nhiệm vụ cực kỳ quan trọng phải giao cho ngươi, hôm nay ngươi phụ trách dâng thức ăn lên.”
Minh Sương cười nói: “Chuyện này vô cùng dễ dàng, người cứ để nô tỳ làm đi!”
Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Không chỉ có chuyện đơn giản như vậy, ta muốn ngươi… Kéo dài thời gian dùng bữa của bọn họ, ví dụ như những đĩa bánh cuốn này phải ăn hơn nửa canh giờ, như vậy chúng ta mới có thể trình lên thêm mấy món ăn.”
Minh Sương lộ ra vẻ mặt khó xử, nàng ấy nói: “Chuyện này, làm thế nào mới ổn thoả đây?”
Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng nói: “Bây giờ bánh cuốn còn chưa làm được nhiều, nhưng sợ rằng bọn họ đã sớm đói bụng, ngươi cứ đi lấy hạt dưa rang bơ ta làm trước đó ra đây rồi bày lên bàn, mời mọi người thưởng thức.”
…..
Trong tiền sảnh, các võ tướng đã dựa theo an bài của phủ Trấn Quốc tướng quân mà nhao nhao ngồi xuống.
Khoảng trống phía trước chính sảnh được sáu cái bàn tròn bày đầy chật kín, vốn dĩ là dùng cơm trong phòng nhưng lúc này lại đổi thành dùng cơm ngoài trời, phong cảnh hoa viên bên cạnh cũng vô cùng hợp ý người, ngồi ở trong sân viện như vậy ngược lại cũng có một hương vị khác.
Một tiểu tướng lên tiếng: “Tiền phó tướng, trù nghệ của phu nhân tướng quân này quả thật rất giỏi sao? Tại sao trước đây ta chưa bao giờ nghe nói qua?”
Tiền phó tướng cười một tiếng rồi mới đáp: “Tướng quân phu nhân chính là thiên kim của Đường các lão, tiểu thư khuê các vẫn luôn trong phòng không bước ra khỏi đại môn, tay nghề phu nhân có giỏi hay không, còn có thể cho ngươi biết hay sao?”
Hắn lộ ra vẻ mặt đắc ý: “Ta cũng dính ánh sáng của tướng quân nên mới được ăn điểm tâm phu nhân làm… Hương vị đó, chậc chậc! Ngươi không thể tưởng tượng ra đâu!”
Mấy tiểu tướng tiến lại gần hỏi: “Là hương vị gì vậy?”
Tiền phó tướng không đọc nhiều sách lắm nhưng hắn rất muốn miêu tả loại tư vị tuyệt vời của lòng đỏ trứng cho mọi người biết: “Chính là hương vị ngọt ngào mà lại đặc biệt mềm mại, sau đó cắn đến nhân bánh còn trào ra…”
Vi phó tướng ở một bên nghe được thì nhíu mày, nói: “Sao lại lung tung lộn xộn như vậy, các ngươi đừng nghe hắn nói bậy… Tư vị kia thật sự là tuyệt vời đến không thể tả nổi, tuyệt không thể tả!”
Bốn chữ này như miêu tả khái quát hương vị của điểm tâm đó, các tiểu tướng càng thêm chờ mong.
Lúc này, bọn họ nhìn thấy nha hoàn bưng khay nối đuôi nhau đi vào, mọi người nhất thời xoa tay, nóng lòng muốn thử.
Minh Sương đứng ở đầu đội ngũ nha hoàn, nàng nhớ kỹ những lời Đường Nguyễn Nguyễn dặn dò, ngay cả bước chân cũng rất chậm rãi, nàng sợ đẩy nhanh tiến độ thì lại bại lộ chuyện thiếu nguyên liệu nấu ăn.
Minh Sương phúc thân rồi lên tiếng: “Các vị đại nhân, hiện tại chúng nô tỳ dâng lên món khai vị trước khi dùng bữa… là hạt dưa rang bơ!”
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu, có người nhỏ giọng nói: “Không phải Tiền phó tướng nói dẫn chúng ta đi ăn một bữa cơm lớn sao? Chờ lâu như vậy, cũng chỉ có hạt dưa thôi ư?”
Ngay sau đó lại có người thấp giọng nói: “Hạt dưa này có cái gì ngon… Đều là mấy món ăn vặt mà nữ nhân gia thích, ăn còn phải nhả vỏ, phiền toái chết mất…”
Vi phó tướng nghe được thì lập tức trừng mắt nhìn hai người bọn họ một cái: “Không có quy củ!”
Hai tiểu tướng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Minh Sương quay lại cười cười báo đáp vì được Vi phó tướng giải vây, gần đây nàng đã mập lên một chút, vóc dáng cũng cao lớn hơn, nhìn qua đã có phong thái của thiếu nữ, nụ cười này làm cho Vi phó tướng không khỏi có chút hoảng hốt.
Bơ hạt dưa đựng trong từng đĩa sứ màu trắng, được nha hoàn dâng lên bàn, còn bày cả đĩa đựng vỏ bên cạnh.
Minh Sương nhanh nhẹn rót trà cho Vi phó tướng và tiền phó tướng, nàng nói: “Phu nhân nhà nô tỳ nói hạt dưa rang bơ này là món khai vị trước bữa ăn, kính xin các vị đại nhân thưởng thức một chút.”
Người bên cạnh còn bày ra vẻ mặt đăm chiêu… Một đám đại nam nhân ngồi ở cùng nhau cắn hạt dưa, không kỳ quái sao?
Vi phó tướng lại không cho là đúng, hắn nói: “Để ta thử xem.”
Dứt lời, ngón tay thon dài của hắn lấy một hạt dưa rang bơ lên nhét vào miệng, nhẹ nhàng cắn “tách” một cái, vỏ hạt dưa vừa được tách ra thì hạt dưa trắng ngần mập mạp đã nghe lời nhảy vọt vào miệng.
Hạt dưa nho nhỏ được răng nhai nát, toả ra hương thơm độc đáo, còn chưa nếm đủ vị đã phải nuốt xuống, trên môi răng lưu lại một hương bơ sữa nhàn nhạt.
Sắc mặt Vi phó tướng không chút gợn sóng, hắn tiếp tục bốc một nắm hạt dưa lên rồi từ từ tách ra lấy hạt ăn dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
Loại điểm tâm như hạt dưa, khi ăn một hạt là nhịn không được muốn ăn hạt thứ hai.
Một khi một người bên cạnh bắt đầu cắn hạt dưa thì những người khác sẽ bị kích thích… Cho đến khi Vi phó tướng ăn đến hạt dưa thứ tư, người cùng bàn của hắn là một tiểu tướng cũng yên lặng nắm lấy một nắm hạt dưa đặt trên tay, “tách tách” một tiếng giòn tan.
Sau đó một bàn này khác cũng thò vào bốc nắm hạt dưa, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn, mấy miếng hạt dưa lại một ngụm trà, còn xen lẫn tiếng cười, thật sự là vô cùng dễ chịu.
Đường đường là tiền sảnh chính viện phủ Trấn Quốc tướng quân vậy mà một đám tướng sĩ lại say sưa cắn hạt dưa, náo loạn đến mức tiếng “tách tách” vang lên, Tần Tu Viễn nhìn chỉ cảm thấy mí mắt khẽ co rút, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mắt thấy hạt dưa của bọn họ cũng sắp ăn xong mà bánh cuốn còn chưa lên, Minh Sương thấy vậy không khỏi có chút sốt ruột.
Nàng vốn định đi tìm tướng quân xin chỉ thị nhưng đã thấy Thải Vi đến báo: “Tướng quân, Đường Các Lão dẫn chư vị đại nhân cùng các phu nhân đến.”
Võ tướng phần lớn quanh năm ở biên cương, gia quyến đều không ở Đế Đô, hoặc là căn bản không có gia đình.
Mà văn thần đại đa số đều an gia ở Đế Đô, cho nên vừa đến đã dẫn cả gia quyến đến.
Tần Tu Viễn có chút ngoài ý muốn, ngược lại không nghĩ tới Đường Nguyễn Nguyễn lại thật sự có thể mời Đường Các Lão hỗ trợ, hắn lập tức nói: “Đợi các vị đại nhân đến thì cùng nhau mở tiệc.”
Sau đó hắn quay mặt nói với Thải Vi: “Ngươi đi thông báo cho phu nhân, mời nàng tới gặp nhạc phụ.”
Thải Vi lên tiếng rời đi, Tần Tu Viễn lại nói: “Vi Kiếm, Tiền Xuyên, theo ta ra ngoài nghênh đón.”
Tiền phó tướng có chút sững sờ: “Vì sao còn muốn ta…”
Vi phó tướng lại đáp: “Vâng, tướng quân!” Sau đó đặt hạt dưa lên bàn, kéo hắn đi cùng nhau.
Ba người bước đi vội vã, mà Tiền phó tướng lại bất mãn lẩm bẩm nói: “Vì sao văn thần tới rồi, còn muốn chúng ta đến nghênh đón, có vẻ như hạ mình kém hơn một bậc.”
Tần Tu Viễn không đáp lại.
Vi phó tướng nghe vậy thì nói: “Để ngươi ra nghênh đón thì ngươi cứ đi đi, đừng nói nhảm… Tướng quân làm như vậy ắt có đạo lý của ngài ấy.”
Tiền phó tướng vẫn bất mãn: “Nhưng chúng ta đến đón thì thôi đi, vì sao tướng quân cũng phải tự mình đến? Hay bởi vì là hiền tế của Các lão? Vậy sau này rốt cuộc tướng quân…”
Hắn thiếu chút nữa thốt ra câu nói, sau này tướng quân sẽ đứng ở bên nào?
Nhưng chưa kịp nói đã bị Vi Kiếm hung hăng trừng mắt đành nuốt trở về.
Tần Tu Viễn đột nhiên dừng bước, nói: “Tiền Xuyên, ngươi nhập ngũ bao nhiêu năm rồi?”
Tiền Xuyên bị vấn đề bất ngờ này làm cho có chút bối rối: “Cái này… Đã hơn mười năm…”
Tần Tu Viễn gật gật đầu, hắn trầm giọng nói: “Từ khi ngươi nhập ngũ đã cảm thấy văn võ đối lập.
Bản thân là võ tướng, ngươi chỉ cần bảo vệ quốc gia là được rồi, trị quốc hay chiến lược, lợi dân hay mưu đồ đều không liên quan đến ngươi, có phải hay không?”
Tiền phó tướng há miệng, cuối cùng không dám nói chuyện.
Tần Tu Viễn nói: “Bắc Tề cũng có những suy nghĩ như vậy.
Bọn họ thấy văn thần võ tướng bất hòa nên chờ mong nội đấu của chúng ta không ngừng, thật sự lòng lang dạ sói.”
Biểu tình của Tiền phó tướng và Vi phó tướng nhất thời ngưng trọng hẳn lên.
Tần Tu Viễn lại tiếp tục: “Chúng ta quanh năm ở bắc cương, cũng không biết Đế Đô đã xảy ra chuyện gì, quốc gia này đã xảy ra chuyện gì.
Chúng ta chỉ biết đánh giặc, nơi nào cần bình định nổi loạn thì chúng ta ở đó.
Nhưng trên thực tế, chúng ta đã chiến đấu vì cái gì?”
Vi phó tướng nhíu mày nói: “Chúng ta vì quốc, vì dân chúng mà chiến đấu.”
Tiền phó tướng cũng gật đầu theo.
Tần Tu Viễn nói: “Không sai, chúng ta chiến đấu vì đất nước, nhưng chúng ta căn bản không hiểu quốc gia này.
Lễ nghi chế độ của Đại Minh do Lễ Bộ chưởng quản, quan viên tuyển chọn, bồi dưỡng nhân tài là lại bộ phụ trách, mà lao dịch, thuế má của dân chúng do Hộ bộ phụ trách… Chúng ta nói vì quốc gia mà chiến đấu, nhưng quốc gia này giữ được trật tự và phát triển, chúng ta đều không tham dự, thậm chí cũng không hiểu lắm, nói gì đến vì nước mà chiến đấu?”
Biểu tình của hai người có chút xúc động, Tần Tu Viễn nói: “Lúc trước ta đi thành Ích Châu, bên kia có một tướng trấn thủ tên là Lý Cẩm Trình.
Tuy hắn xuất thân từ văn thần thế gia, nhưng dứt khoát tòng quân.
Hắn còn đưa đạo lý kinh doanh thế gia của Văn Thần để phát triển thành Ích Châu.
Khu vực hắn quản lý, người già có hỗ trợ, hài tử có thể đọc sách, những người trẻ tuổi có cơ hội làm việc, có thể sống trong an toàn, nuôi sống gia đình.
Mà mấy một võ tướng quanh năm chinh chiến, chỉ sợ là không làm được những điều này.
Chúng ta không thể bởi vì coi những người không có một thân võ nghệ, dụng binh mưu lược mà đắc chí, nếu không thể lấy thừa bù thiếu, vậy thì sẽ mãi bị người khác xem thường.”
Một câu nói đến mức này làm cho Tiền phó tướng cùng Vi phó tướng xấu hổ.
Sắc mặt Vi phó tướng nghiêm nghị, nói: “Tướng quân… Thuộc hạ nguyện ý cùng người đi nghênh đón văn thần… Nếu có thể khiến cho hai bên văn võ hòa thuận, vậy thì Đại Minh ta lo gì nội hoạn?”
Tiền phó tướng cũng nói: “Cũng coi như lão Tiền ta nhỏ nhen! Những thứ khác thì không nhưng kết giao bằng hữu thì vẫn thoải mái!”
Tần Tu Viễn mỉm cười: “Theo ta!”
…..
Một đám đại thần ở trước cửa phủ Trấn Quốc tướng quân do Tần Trung dẫn đi về phía trước.
Cửa phủ Trấn Quốc tướng quân uy nghiêm cổ xưa, không giống như những thế gia bình thường, vừa vào cửa đã có cảm giác trang nghiêm.
“Đường Các Lão, hiền tế của người cũng không đơn giản…”
Đại Học Sĩ, Lý đại nhân theo bước chân của Đường Các Lão, đi ở phía sau, thấp giọng nghị luận.
Đường Các Lão cũng không thèm nhìn hắn, chỉ nói: “Người đơn giản thì sao có thể bảo vệ giang sơn vạn dặm của Đại Minh?”
Lý đại nhân cười nói: “Các Lão nói đúng…”
Lý phu nhân cũng đi theo, bà ta nhìn thoáng qua Lý đại nhân, không nói gì.
Hôm nay lòng bà ta chỉ hướng về đồ ăn ngon của Đường Nguyễn Nguyễn, cũng không muốn dong dài với đám nam nhân này.
Binh bộ thượng thư Trương đại nhân ở một bên lại từng giao tiếp với Tần Tu Viễn, hắn nói: “Tần đại tướng quân làm việc xưa nay mạnh mẽ phóng khoáng, lại không nghĩ tới cũng sẽ tham gia Mỹ Thực Lệnh?”
Phu nhân của Binh bộ thượng thư Trương đại nhân là bằng hữu của Tần lão phu nhân, đã sớm tới nhiều lần, bà khẽ cười nói: “Lão gia có điều không biết, tướng quân phu nhân này tay nghề cao siêu, làm ra nhiều món ăn khiến người ta ăn một lần là khó quên, nói vậy chắc hẳn tướng quân là vì thỏa mãn hứng thú của phu nhân nên mới góp vui lần này chứ?”
Trước đây bà từng ăn quýt đóng hộp do Đường Nguyễn Nguyễn làm, hương vị ngọt ngào, thanh mát, đến nay vẫn còn nhớ như in.
Lời nói này vừa khen ngợi trù nghệ của Đường Nguyễn Nguyễn, vừa biểu hiện cho bà ta ở Tần gia cũng được coi trọng, Đường Các Lão không khỏi mỉm cười.
Mà Lễ Bộ thượng thư Lưu đại nhân bên cạnh, tuổi đã khá cao, hắn sờ sờ râu nói: “Mỹ Thực Lệnh này vốn là hoạt động quan trọng nhất trong Xuân Nhật Yến của Lễ Bộ hàng năm, những năm trước đều chỉ có văn thần thế gia của Đế Đô tham dự, gia tộc võ tướng dự thi lại là lần đầu tiên…”
Hắn làm người cổ hủ, tuân thủ lễ chế, cả đời đều theo khuôn phép cho nên không thích hành động tiêu sái của các võ tướng, lần này võ tướng dự thi, hắn sợ khiến mình thêm điều phiền phức.
Trương phu nhân tò mò nói: “Hàng năm Hoàng thượng còn ban phần thưởng, không biết phần thưởng năm nay, Lưu đại nhân có biết là gì không?”
Lưu đại nhân liếc bà một cái, nói: “Thánh ý kỳ thật có thể phỏng đoán sao?”
Trương phu nhân hưng trí nhưng lại bị bác bỏ, không khỏi hậm hực ngậm miệng.
Bởi vì bọn họ đều không thể không nể mặt Đường Các Lão mà tới, cho nên cũng chỉ có thể có câu được câu chăng mà nói chuyện.
Vừa mới vào cửa đã thấy Tần Tu Viễn dẫn Tiền phó tướng cùng Vi phó tướng đến.
Tần Tu Viễn một thân thường phục màu xanh đậm, tóc dài dùng đi ngọc tỉ mỉ buộc lên, lông mày dài đến tóc mai, mắt phượng như sao, sắc mặt hắn trầm ổn đang nhanh chân bước tới.
Phần khí độ thong dong kia làm cho mấy vị phu nhân nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần.
“Tiểu tế bái kiến nhạc phụ, bái kiến các vị đại nhân.” Tần Tu Viễn thân cao đĩnh đạc, làm lễ chắp tay.
Tiền phó tướng và Vi phó tướng phía sau hắn cũng cung kính hành lễ.
Chúng văn thần cũng theo lễ đáp lại, Tần Tu Viễn nhìn lướt qua mọi người, ngoại trừ các đại nhân cùng phu nhân thì còn có nha hoàn hạ nhân đi cùng, tổng cộng khoảng chừng hai mươi người.
“Nhạc phụ đại nhân, mời người vào bên trong.” Tần Tu Viễn dẫn Đường Các Lão cùng mọi người đi vào trong.
Đường Các Lão thấp giọng nói: “Quan thần hôm nay tới đều là trụ cột trong triều, lát nữa ngươi hãy cùng bọn họ tán gẫu.”
Tần Tu Viễn thấp giọng đáp: “Đa tạ nhạc phụ đại nhân.”
Hắn lơ đãng quay đầu lại nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn, thiếu nữ kia nhìn thấy Tần Tu Viễn thì bày ra gương mặt phúc hậu cười cười vô hại, nàng ta lập tức cung kính rũ mắt nói: “Bái kiến tỷ phu…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...