Ngày mười tám tháng sáu là lễ thành hôn.
Trong và ngoài phủ Trấn Quốc tướng quân giăng đầy lụa đỏ, tiếng chiêng tiếng trống huyên náo, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ vui mừng.
“Hôm nay Nhị ca quả là ngọc thụ lâm phong!” Tần Tu Dao đánh giá Tần Tu Dật từ trên xuống dưới, chậc chậc khen ngợi.
Tần Tu Dật mặc một thân hỉ phục đỏ rực, mặt mày như ngọc, làm nổi bật sắc mặt đỏ ửng của hắn.
Hắn khẽ cười nói: “So với Mạc Lâm thì ai đẹp hơn?”
Tần Tu Dao sửng sốt: Nhị ca… Dường như ba năm hắn chưa từng nói đùa?
Nàng lập tức trách móc lại hắn: “Nhị ca nói bậy cái gì thế, Mạc Lâm… Mạc Lâm huynh ấy…” Nàng lắp bắp nửa ngày cũng không biết nên nói gì.
Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Viễn hứng thú ngồi ở một bên nghe cuộc trò chuyện.
Nàng siết chặt tay nói một câu: “Muội không thân với huynh ấy!”
Đường Nguyễn Nguyễn bật cười một tiếng, hỏi: “Thật sao?”
Tần Tu Dao đỏ mặt: “Đương nhiên!”
Môi Tần Tu Viễn khẽ nhếch, tựa hồ chờ mong một vở kịch hay…
“Khụ!”
Giọng nam nhân ôn nhuận vang lên, âm thanh này khiến Tần Tu Dao cứng đờ cả người.
Nàng yên lặng quay đầu lại, xấu hổ cười: “Mạc Lâm… huynh đến từ khi nào vậy?”
Mạc Lâm cười: “Một hồi lâu rồi.”
Tần Tu Dao: “…”
Giống như trong lòng có một tiểu nhân đang hung hăng đánh mình… Nàng giả vờ như không có chuyện gì, nói: “Ồ… Vậy ta cùng huynh ra ngoài đi dạo?”
Khó trách vừa rồi ca ca và tẩu tẩu đều bày ra bộ dáng xem kịch, thì ra chính là vì muốn nhìn thấy nàng xấu mặt!
Ai ngờ Mạc Lâm nói: “Hay là thôi đi, dù sao chúng ta cũng không thân.”
Tần Tu Dao sửng sốt, cười một chút: “Hắc hắc… Ta chỉ nói đùa thôi…”
Dứt lời, nàng kéo hắn ra khỏi cửa, trước khi đi còn không quên quay đầu lại, làm một bộ mặt quỷ với mọi người.
Lúc này, Vương Vân Vọng đi vào, nói: “A Dật, canh giờ đã gần kề, đã đến lúc đi đón tân nương tử!”
Tần Tu Dật mỉm cười nói: “Được, đa tạ đại tẩu.”
Dứt lời, hắn chỉnh lại y bào, cười cười với mọi người rồi sải bước ra cửa.
Vương Vân Vọng nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng cảm thấy cảm khái.
Từ sau khi hai người bọn họ sóng vai sát địch ở Bắc Tề, mọi khúc mắc mà Vương Vân Vọng từng đối với Tần Tu Dật đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Dù sao cũng là người một nhà, nhìn Tần Tu Dật thành thân, nàng cũng vô cùng cao hứng.Vương Vân Vọng nói: “Hôm nay có không ít khách khứa, kẹo hỷ chúng ta chuẩn bị không biết có đủ hay không.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Không đủ thì đến cửa hàng đồ ăn vặt, dù sao cũng không xa…” Dứt lời, nàng lại nhét một quả ô mai chua vào miệng, say sưa ăn.
Tần Tu Viễn hỏi: “Thứ vừa rồi được bày ở bên ngoài, chính là kẹo hỷ sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cố ý dựa theo phương thức hiện đại, tập hợp các loại kẹo khác nhau, lại dùng khăn bọc vào, mỗi phần kẹo hỷ đều giống như một quả tú cầu vải thêu tinh xảo, vô cùng tinh mỹ.
Những kẹo hỷ này hiện đang bày trên bàn dài bên ngoài, mỗi một vị khách đều được tặng một phần.
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Vâng, bên trong có Chocolate, kẹo trái cây, kẹo dẻo, bánh ngọt… Tóm lại, trong đó có rất nhiều loại kẹo ngon!”
Vương Vân Vọng nói: “Đúng vậy.” Nàng nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, cảm thấy kỳ quái nói: “Không phải muội không thích ăn chua sao, sao hôm nay lại ăn mai chua?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày nói: “Có thể vì gần đây khi muội làm kẹo hỷ, ăn ngọt quá nhiều nên cảm thấy ngấy, muốn ăn ô mai để trung hòa một chút.”
Vương Vân Vọng yên lặng gật đầu: “Đừng ăn nhiều ô mai, không tốt cho dạ dày.”
Đường Nguyễn Nguyễn: “Được, muội nhớ rồi, tẩu tẩu.”
Lúc này, Tần lão phu nhân cũng chạy tới chính sảnh.
Hôm nay bà cố ý thay một bộ y phục mới, dáng vẻ hoa quý, tinh thần phấn chấn, vui mừng.
Tần lão phu nhân nói: “Sáng nay lúc vừa tế tổ xong đã không thấy A Dật, những người khác thì sao?”
Tần Tu Viễn nói: “Nhị ca đã đi đón tân nương…”
Tần lão phu nhân gật đầu, nói: “Ừm, phải tích cực một chút, chớ để cho Chi Tâm chờ lâu.”
Bà lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa, trong lòng vô cùng chờ mong.
…….
Trên dưới Ngôn phủ cũng bao trùm bầu không khí rộn ràng.
Đội ngũ đón dâu vừa đến đầu đường, đã có thể nhìn thấy cửa Ngôn phủ treo đèn lồng đỏ rực.
Trong lòng Tần Tu Dật vô cùng vui vẻ, hắn cũng thấy kích động.
Tuy nhiên, căng thẳng không chỉ có một mình hắn.
Trong khuê phòng của Ngôn Chi Tâm, nha hoàn và bà tử đứng đầy một phòng.
Ngôn Chi Tâm ngồi ở trước gương đồng, tóc mai bới lên, gương mặt hồng hào trên trán điểm châu.
Khuôn mặt nàng được trang điểm đẹp không thể cưỡng lại.
“Tiểu thư! Đội rước dâu đang đến!” Nha hoàn chạy tới báo hỷ, trong lòng Ngôn Chi Tâm rộn ràng lên, vội vàng soi gương rồi ngắm kỹ khuôn mặt mình một phen.
Ngôn phu nhân ở một bên, mím môi cười nói: “Đủ đẹp rồi! Đủ đẹp!”
Ngôn phu nhân nhỏ giọng nói: “Dặn dò người ở cửa, chớ ngăn cản quá tàn nhẫn, đừng bỏ lỡ giờ lành!”
Ngôn Chi Tâm cười ra tiếng, xinh đẹp lên tiếng: “Mẫu thân lo lắng A Dật trốn sao?”
Ngôn phu nhân vội vàng ngắt lời nàng: “Ngày đại hỷ, đừng nói bậy!”
Ngôn Chi Tâm đứng dậy, chuyển hướng sang nhìn Ngôn phu nhân, nói: “Mẫu thân yên tâm, chàng sẽ không… Nữ nhi và A Dật, nhất định sẽ sống rất tốt.”
Mũi Ngôn phu nhân chua xót, trong lòng vô cùng không nỡ: “Chi Tâm… Rảnh rỗi thì trở về thăm phụ mẫu một chút, bất luận là khi nào thì Ngôn phủ đều là nhà của con, nữ nhi của ta không thể chịu một chút ủy khuất nào nữa.”
Mắt Ngôn Chi Tâm cũng ngấn lệ, nói: “Đa tạ mẫu thân…”
Hai mẫu tử nắm chặt tay, Ngôn Chi Tâm khóc rồi lại nở nụ cười không giấu được vẻ mặt hạnh phúc.
…….
Trong chính điện của phủ Trấn Quốc tướng quân đã giăng đèn kết hoa.
“Tần lão phu nhân, chúc mừng!”.
Lý phu nhân cùng Trương phu nhân đều đến chúc mừng.
Tần lão phu nhân cười vui vẻ nói: “Hai vị phu nhân có thể đến chung vui, thật sự là bồng tất sinh huy!”
Lý phu nhân cầm một phần kẹo hỷ như đang cầm bảo bối trong tay, nói: “Hỉ yến làm không tệ, kẹo hỉ này cũng rất đặc biệt, ta rất thích.”
Tần lão phu nhân mỉm cười: “Nếu Lý phu nhân thích, lát nữa để Ngô ma ma lấy thêm một ít cho phu nhân.”
Lý phu nhân chờ chính là những lời này, nhưng ngoài miệng còn từ chối: “Sao ta lại không biết xấu hổ như vậy?”
Hôm nay tâm tình của Tần lão phu nhân vô cùng tốt, nên cũng cho bà ta chút mặt mũi: “Chúng ta là lão tỷ muội, bà thích là tốt rồi.”
Trong lòng Trương phu nhân cũng cảm thấy ngứa ngáy, nhưng lại ngượng ngùng lên tiếng.
Giờ phút này Tần Tu Viễn đang ở cửa đón khách, lại nghe thấy hạ nhân hô to một tiếng: “Thái Tử điện hạ đến!”
Mọi người vội vàng xoay người, cung nghênh Thái Tử.
Thái Tử nói: “Miễn lễ, hôm nay là ngày đại hỷ phủ Trấn Quốc tướng quân, mọi người tùy ý một chút, không cần câu nệ.”
Tần Tu Viễn hơi gật đầu: “Thái Tử, mời!”
Thái Tử vừa đi vừa nói: “Trấn Quốc Công, bổn cung có thứ muốn cho ngươi xem.”
Dứt lời, hắn móc ra một phần quyển trục.
Tần Tu Viễn cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh chóng nhận lấy.
Hắn nhìn quyển trục kinh ngạc nói: “Cái này… Hoàng thượng muốn phong Nhị ca của thần làm Chinh Bắc đại tướng quân?”
Thái Tử nhếch môi cười: “Bổn cung đã thay hắn cầu tình.
Trận chiến với Bắc Tề lần trước, hắn phối hợp ăn ý với ngươi, đánh bại chủ lực của Bắc Tề, người như vậy… Ngày ngày ở trong phủ thì thật sự là đáng tiếc.”
Ý cười trên mặt Tần Tu Viễn hiên lên rõ ràng, nói: “Đa tạ Thái Tử yêu tài Chi Tâm! Nếu nhị ca biết, nhất định là kinh hỉ vạn phần.”
Thái Tử nói: “Đây chính là quà tân hôn mà bổn cung tặng hắn, nếu muốn làm hỷ sự, vậy thì coi là song hỷ lâm môn đi!”
Hai người nhìn nhau cười.
Lúc này, tiếng pháo nổ ở cửa vang lên, tất cả mọi người đều hướng về phía cửa chính đi tới.Minh Hiên kéo Thanh Hiên, nói: “Ca ca!Chúng ta cũng đi xem tân nương!”
Thanh Hiên đi ngang qua bên cạnh Thái Tử, bất đắc dĩ cười cười, lại bị Minh Hiên kéo chạy về phía trước.
Minh Hiên chen tới phía trước, chỉ thấy tân nương mặc một bộ hỷ phục xinh đẹp, thướt tha, dưới mũ trùm đầu rèm châu ngọc thúy, bước từng bước uyển chuyển.
Toàn thân nàng chỉ lộ ra bàn tay trắng như ngọc, khẽ cầm một đầu dải lụa đỏ, mà đầu kia là do Tần Tu Dật nắm lấy.
Ngôn Chi Tâm đội mũ trùm đầu, cầm lấy dải lụa đỏ đi về phía trước.
Nàng hơi nghiêng đầu, xuyên qua vải đỏ, nàng nhìn thấy bộ hỉ bào mình may đang được mặc trên người hắn.
Tần Tu Dật tươi cười, vui mừng khôn xiết.
Hai người đi ngang qua Minh Hiên, đột nhiên nghe thấy hài tử này hô một tiếng: “Nhị thẩm thật đẹp!”
Ngôn Chi Tâm nghe xong, sắc mặt đỏ lên, mím môi nở nụ cười.
“Ha ha ha ha…” Mọi người cũng vỗ tay cười to, theo đó là tiếng chúc mừng cùng chúc phúc.
Tần Tu Dật nắm chặt dải lụa đỏ, nghiêng đầu nhìn cô nương bên cạnh, quý trọng không thôi.
Hai người đã quen biết mười hai năm, chơi với nhau từ nhỏ, đến khi trở thành những thiếu niên đầy nhiệt huyết, rồi lại phân rồi hợp, đi lòng vòng… sau cơn mưa trời lại nắng, cuối cùng nàng cũng đợi được hắn, mà hắn cũng sẽ không nuốt lời, nhất định phải giữ lời hứa cho nàng cả đời bình an vui vẻ.
Đến bữa tối, náo nhiệt vẫn không giảm.
Tiền phó tướng cùng Vi phó tướng dẫn một đám tiểu tướng, bưng chén rượu chạy về phía Tần Tu Dật: “Tần tướng quân! Xin chúc mừng! Song Hỷ lâm môn!”
Tin Tần Tu Dật được tấn vị tướng quân truyền rất nhanh, đám võ tướng này nhao nhao đến chúc mừng, nhất định phải chuốc say hắn.
Tiền phó tướng lớn giọng nói: “Tần tướng quân được trở về, lão Tiền ta là người đầu tiên hoan nghênh! Ta vô cùng hoan nghênh!”
Tần Tu Dật mỉm cười: “Đa tạ Tiền huynh đệ!”.
Hắn ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch!
Nhưng mà Vi phó tướng lại chen tới, nói: “Nghe nói tẩu tẩu và tướng quân ân ái nhiều năm, hiện giờ cuối cùng cũng thành, đã làm cho những kẻ độc thân như chúng ta thật hâm mộ! Chúc hai vị trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử!”
Tần Tu Dật lại uống một ly: “Đa tạ!”
Tối nay hắn đã bị rót không ít rượu, trong lòng âm thầm sốt ruột, cũng không biết Chi Tâm ở một mình trong tân phòng, có ai bầu bạn cùng hay không.
Tần Tu Viễn nhìn thấy tình hình này, lập tức tiến tới giữ chặt Vi phó tướng, nói: “Ta nghe nói gần đây ngươi thường xuyên đến cửa hàng đồ ăn vặt?”
Sự chú ý của mọi người đã bị thu hút thành công, hỏi: “Cửa hàng đồ ăn vặt lại có món mới sao?”
Tần Tu Viễn nháy mắt với Tần Tu Dật, Tần Tu Dật lập tức lặng lẽ rời đi.
Tần Tu Viễn nói: “Vi phó tướng đâu phải vì ăn? Mỗi lần hắn đi mua đều chỉ mua một cái kẹo mút, hai văn tiền cho một món ăn vặt, nhưng hắn lại muốn cùng nha hoàn Minh Sương của phủ ta tán gẫu nửa canh giờ, đây là chuyện gì?”
“Ồ!” Mọi người quấn lấy Vi phó tướng hỏi: “Tiểu tử nhà ngươi có phải đã có người trong lòng hay không?”
“Khó trách mỗi lần đi mua đồ ăn vặt Vi phó tướng đều xung phong, không cho chúng ta đi!”
Vẻ mặt Vi phó tướng bất đắc dĩ: “Ta nào có!”
Sau khi Tần Tu Viễn thành công khơi ra nội chiến, thì cũng thuận lợi thoát khỏi chiến trường.
Hắn thấy Đường Nguyễn Nguyễn ngồi một mình dưới hành lang uống rượu thì đi tới, nói: “Nàng ăn tối chưa?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: “Ăn rồi… Hôm nay thật là náo nhiệt.”
Tần Tu Viễn ngồi xuống bên cạnh nàng, mỉm cười nhìn ái thê.
Bầu trời đêm đen như mực, trăng tròn rực rỡ.
Trong viện tiếng người huyên náo không ngừng, không khí càng thêm náo nhiệt.
Đường Nguyễn Nguyễn bưng rượu lên, nói: “A Viễn, được nhìn thấy Chi Tâm tỷ tỷ và nhị ca về chung một nhà thật là tốt, chúng ta uống một ly đi.”
Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Chúc hai người họ ân ái đầu bạc.”
Hai chén sứ nhẹ nhàng chạm vào, Tần Tu Viễn ngửa đầu sảng khoái uống cạn rượu.
Đường Nguyễn Nguyễn dâng tay áo che môi, nàng nhẹ nhàng uống một ngụm, nhưng không hiểu sao trong bụng lại dâng lên một trận ghê tởm khiến cho nàng buồn nôn, sắc mặt trắng bệch.
Tần Tu Viễn sửng sốt, vội vàng ôm lấy eo nàng: “Sao vậy?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...