Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân


Tần lão phu nhân trước giờ hiếm khi làm những chuyện này, cho nên mấy loại yến tiệc của các gia đình cao sang vọng tộc như thế này bà cũng không am hiểu, sợ làm không tốt sẽ mất hết mặt mũi.

Thứ hai, tính tình bà vốn dĩ hào sảng, vũ đao lộng kiếm đều không thành vấn đề, nhưng tụ hội cùng các phu nhân hậu trạch, loanh quanh lòng vòng quá nhiều, bà không biết phải ứng phó như thế nào.

Mà bây giờ người ta chỉ tên nói họ muốn tới phủ Trấn Quốc tướng quân, trong lòng bà không vui, nhưng trên mặt cũng không dám nói gì.
Bà liếc mắt sang Đường Nguyễn Nguyễn, vóc người nhỏ nhắn, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, sao có thể trông cậy nàng có thể đảm đương một buổi yến tiệc ngày xuân? Miễn cho nàng làm chuyện vô ích, mà còn chọc người khác chê cười.

Vì thế bà liền mở miệng nói: "Vẫn là Trương phu nhân đưa ra chủ ý hay, không bằng đi Trương phủ..."
"Mẫu thân, con dâu nguyện ý thử một lần".

Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên ngẩng đầu, mắt to long lanh nhìn Tần lão phu nhân, má lúm đồng tiền nông sâu theo ý cười của nàng cũng lộ ra.
"Ngươi?".

Tần lão phu nhân có chút do dự hỏi lại: "Có được không?"
Đường Nguyễn Nguyễn kiên định gật đầu.
"Ôi chao, Tam thiếu phu nhân cũng đáp ứng rồi, ngươi còn lo lắng cái gì?".

Lý phu nhân ở một bên thúc đẩy, bà lại muốn nhìn xem vị tướng quân phu nhân này rốt cuộc có mấy phần bản lĩnh.


Mặt khác, hôm nay trà trái cây còn chưa uống đủ, lần sau nhất định phải uống cho sảng khoái.

Lý phu nhân hạ quyết tâm, trở về nhất định phải nói với con dâu, trà trái cây cũng không biết nấu, thật là vô dụng!
"Vậy được rồi, đến lúc đó ta phái người đưa thiệp mời đến phủ các ngươi".

Tần lão phu nhân ỡm ờ đáp ứng.
--Editor: Autumnnolove--
Trên đường trở về, Đường Nguyễn Nguyễn thấy Tần lão phu nhân vẫn luôn cau mày không nói, liền hỏi: "Mẫu thân làm sao vậy?"
Thật đúng là nói toàn những cái không nên nói, Tần lão phu nhân nói: "Ngươi cũng quá xúc động! Ngươi không biết là làm một bữa tiệc ngày xuân có bao nhiêu khó..."
(*) - 哪壶不开提哪壶: nói tới chuyện không nên nói.
Bà càng nghĩ càng cảm thấy hối hận, nhưng con dâu cũng đã đáp ứng, hiện tại cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống, cho dù bà có muốn giúp đỡ, cũng không có cái bản lĩnh đó.
Đường Nguyễn Nguyễn hơi hơi mỉm cười: "Thì là chuyện này."
Dừng lại một chút, nàng ngước mắt, đôi mắt trong veo nhìn về phía lão phu nhân: "Nếu con dâu đã gả đến đây, sẽ làm tròn chức trách của một tướng quân phu nhân."
Tần lão phu nhân có chút mờ mịt nhìn nàng, Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục nói: "Mẫu thân, quan văn cùng quan võ vẫn luôn ở thế như lửa với nước.

Quan văn người người đều hoa ngôn xảo ngữ, tuy rằng con không rõ ràng lắm A Viễn như thế nào, nhưng võ quan phần lớn đều là tính cách ngay thẳng, ở trong triều đình nói không chừng sẽ bị thiệt thòi...Nếu chúng ta qua lại thân thiết với một ít quan viên gia quyến, có thể mượn cơ hội thám thính một số tin tức cũng tốt, để tránh cho mắc mưu của người khác khi nào cũng không biết."
Tần lão phu nhân minh bạch vài phần, liền nói: "Vậy người có chủ ý gì?"
Đường Nguyễn Nguyễn nghiêm túc nói: "Mẫu thân, con dâu muốn tới Thanh Mộc Trai ở phía Đông Đế Đô một chuyến, nghe nói bên đó có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mới lạ, con muốn nhìn một chút xem có thể tìm được thứ gì đó để sử dụng làm tiệc không, chờ chúng ta suy xét cẩn thận mở tiệc như thế nào, lại nghĩ thêm một phần danh sách, đi mời người là được."
Tần lão phu nhân gật gật đầu, nói: "Vậy đợi lát nữa trở về phủ, ta bảo xa phu đưa ngươi đi, trở lại trước giờ cơm chiều là được."
Đường Nguyễn Nguyễn tươi cười đáp lại: "Dạ!"

Nàng muốn đi Thanh Mộc Trai là thật, muốn thám thính một chút tin tức cũng là thật.

Từ lúc vào phủ tới nay, mẹ chồng ngay thẳng, nhị ca tiêu sái*, em chồng nhiệt tình, đều làm nàng dần dần cảm thấy có hảo cảm đối với thời không này.
(*): thanh cao, phóng khoáng.
Trong tiểu thuyết, những người này chỉ là những cái tên vụt qua, nhưng hiện giờ lại giống như thực tế, bọn họ đều là những người đang sống sờ sờ.

Nghĩ tới những người này tương lai có khả năng bị hãm hại tới trảm toàn môn, nàng liền nhịn không được muốn phòng ngừa chu đáo.

Đường Nguyễn Nguyễn tuy nhát gan, không thích gây chuyện, nhưng cũng không phải là người sợ phiền phức.
Lúc này Tần lão phu nhân cũng đang tinh tế cân nhắc mấy lời của Đường Nguyễn Nguyễn.

Kỳ thật bà sống ở hậu trạch lâu như vậy, làm sao không biết trong triều đình đao quang kiếm ảnh*, còn lợi hại hơn so với chiến trường chém giết.
(*) - 刀光剑影: tàn sát khốc liệt
Chỉ là năm đó Trấn Quốc Công còn sống, Đại lang cũng còn sống, chiến công hiển hách, một nhà cường thịnh, tự nhiên không có người dám bày mưu tính kế với Tần gia.

Mà sau khi bọn hắn tử trận sa trường, Tần lão phu nhân mơ màng hồ đồ hơn nửa năm, Nhị lang vẫn luôn buồn bực không vui mà dưỡng thương.

Hết thảy mọi cay đắng cùng khinh thường, Tam lang một mình chịu đựng, trong cơn bi phẫn lại ra trận ẩu đả với quân địch, cho đến khi chiến thắng vẻ vang trở về, lúc này mới bảo vệ được cạnh cửa phủ Trấn Quốc tướng quân.
Bà tuy rằng là Trấn Quốc Công phu nhân, nhưng cũng tự biết bản thân không phải là người quán xuyến việc nhà giỏi, những gì Đường Nguyễn Nguyễn nói đã nhắc nhở bà, hiện giờ phủ Trấn Quốc tướng quân toàn bộ đều dựa vào một mình Tam lang chống đỡ, nếu có một phu nhân giỏi quán xuyến nội trạch, sẽ làm hắn bớt lo không ít.

Bà yên lặng nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn.

Nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới nhi tử chính mình vắng vẻ tức phụ, lại nổi lên một trận buồn bực.
Tiểu tử này, đáng đánh!
--Editor: Autumnnolove--
Sau khi đưa Tần lão phu nhân trở về phủ, Đường Nguyễn Nguyễn không có xuống xe mà mang theo Thải Bình trực tiếp đi Thanh Mộc Trai.
Thanh Mộc Trai nằm ở dãy phố thứ hai ở phía Đông Đế Đô, từ phủ Trấn Quốc tướng quân qua đó còn không quá một một tuần trà*.
(*): mười lăm phút.
Vừa xuống xe ngựa, Đường Nguyễn Nguyễn liền bị ba chữ "Thanh Mộc Trai" trên bảng hiệu hấp dẫn, phông chữ này, sao giống in ra vậy? Nàng hồ nghi mà nhìn nhìn vào bên trong, quay đầu lại dặn dò: "Thải Bình, ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta sẽ nhanh chóng trở lại."
Thải Bình nghe lời gật gật đầu, trong lòng vụng trộm nói nhỏ: Trước kia sao lại không biết nơi này có cái cửa hàng?
Đường Nguyễn Nguyễn vừa vào cửa, phát hiện Thanh Mộc Trai này cũng không khác gì mấy cửa tiệm lương thực và mì gạo, giữa tiệm trưng bày các loại các loại ngũ cốc hoa màu, toàn bộ mấy bức tường đều là các ngăn kéo nhỏ, trên đó dán những tờ giấy khác nhau viết rõ tên của từng loại gia vị.
Nhưng mà cửa tiệm to như vậy, bên trong lại không có ai?
Đường Nguyễn Nguyễn thử nói: "Có người ở đây không?"
"Ta không phải là người sao?!".

Một thanh âm nổi giận đùng đùng vang lên, Đường Nguyễn Nguyễn giật mình quay đầu lại, phát hiện một lão nhân râu dài xuất hiện ở sau quầy từ lúc nào.

Lão nhân này đôi mắt rất nhỏ, lại sáng ngời có thần, trên mặt đầy nếp nhăn, tuổi tác khoảng chừng sau mươi.

Đường Nguyễn Nguyễn thấy sắc mặt hắn không tốt, liền thử nói: "Lão bản, ta muốn mua vài thứ.

Nơi này của ông có kem sữa* không?"
(*): kem sữa này loại kem để làm bánh chứ hông phải kem lạnh vị sữa đâu nha cả nhà

"Kem sữa?".

Lão nhân trừng mắt, từ sau quầy đi ra, không chút e dè đánh giá Đường Nguyễn Nguyễn từ trên xuống dưới.
"Chà chà chà...Ngươi chính là người được chọn sao?".

Lão nhân bày ra vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Đường Nguyễn Nguyễn bị nhìn đến cả người không được tự nhiên: "Ông nói phải thì chính là phải đi."
Lão nhân vuốt vuốt chòm râu nói: "Ngươi ngoài dáng dấp xinh đẹp ra, còn có bản lĩnh gì?"
Đường Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ biết làm thức ăn, ta tới nơi này chỉ là vì muốn mua chút nguyên liệu nấu ăn..."
Lão nhân thở dài một tiếng: "Cái gì? Vậy ngươi có tác dụng gì chứ! Ôi, phủ Trấn Quốc tướng quân nguy rồi! Đại Minh nguy rồi!"
Đường Nguyễn Nguyễn bị bộ dáng trách trời thương dân của hắn làm cho hoảng sợ tới mức lùi lại một bước, nói: "Nếu không các ngươi đổi người đi.

Ta...ta đi trước..."
Lão nhân vội vàng kéo nàng lại: "Nếu ngươi là người được chọn, nhất định phải phát huy hết tác dụng của ngươi, trăm triệu lần không thể bỏ dở nửa chừng!"
Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu nói: "Nhưng ta không biết ta có thể làm gì...Ta chẳng qua chỉ là một người bình thường."
Những người thích ăn uống như nàng luôn có tâm địa thiện lương, nàng chỉ không đành lòng nhìn những người đó bị hại thôi.
Lão nhân giận dữ quát to: "Người thường thì làm sao? Đứa nhỏ này sao lại không có tiền đồ như vậy?"
Đường Nguyễn Nguyễn cau mày, lão nhân này sao lại dễ dàng nói nổi nóng như vậy, thật sự là sẽ không bị tăng huyết áp chứ?
Thầy nàng không nói, lão nhân lại càng nổi trận lôi đình: "Đứa nhỏ này sao lại không nói lời nào? Ngươi lên tiếng đi, ngươi bị làm sao vậy?"
Đường Nguyễn Nguyễn bị lão nhân hỏi liên tiếp làm cho choáng ngợp đến không biết phải làm sao, đang muốn mở miệng...
Đột nhiên có một thanh âm ôn hòa như nước vang lên: "Ai u, ai lại chọc cho Tiểu Hồ Hồ tức giận vậy?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui