Tiệm Ăn Của Quỷ

"Lão Quách.... lão Quách có ở đây không, hôm nay tôi có đồ tốt cho ông đây."

Bạch Thường cầm tiền, cười híp mắt với tiểu nhị.

Nghe thấy có đồ tốt, mắt của tiểu nhị cũng sáng lên, vội nói: "Quách lão gia cũng mới về, đang ở hậu viện uống trà đó. Ông chủ Bạch không phải là người ngoài, mời vô trong mời vô trong."

Thật ra, Bạch Thường chỉ giả bộ khách khí thôi, nghe tiểu nhị mời, liền đi thẳng vào trong, đi tới hậu viện nhìn nhìn, một người đàn ông có cặp mắt đỏ lừ lừ, tóc hoa râm, đang đứng tấn vận khí.

Bạch Thường vui vẻ: "Tôi nói này lão Quách, ông còn đi đứng được là phải cám ơn thần phật rồi, đừng có mà không biết điều, đem nốt cái chân còn lại làm cho què đi."

Lão Quách này vốn bị què từ nhỏ, chân trái không lớn được, nên người ta mới gọi là lão Quách què, Bạch Thường quen biết lão cũng khá lâu, nên nói chuyện cũng thoải mái hơn.

Lão Quách què nghe thấy tiếng của Bạch Thường, vẫn không động đậy, hé mắt một chút, bĩu môi nói: "Nhóc con nhà ngươi thì biết cái mẹ gì, đừng nhìn lão đây què, đi đứng không được, riêng việc ngủ sớm dậy sớm, ngày ngày luyện tập thân thể khỏe mạnh, thì ngươi đã không đánh lại ta rồi?"

Bạch Thường cười ha ha một tiếng: "Hai người chúng ta mà đánh nhau, nếu ông thắng thì tôi mang tiếng đánh thua cả người què, còn ông thua lại bảo tôi bắt nạt người tàn tật, tóm lại là tôi đều mang tiếng, haizzz.... bỏ đi bỏ đi."

Lão Quách đắc ý đứng lên, vịn bàn ngồi xuống, uống một hớp trà nói: "Hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây à, hay thằng nhóc nhà ngươi lại có hàng gì tốt cho ta sao?"

Bạch Thường vỗ đùi: "Phải nói gừng càng già càng cay, cái này cũng bị ông nhìn ra, haha! Không gạt ông, thật sự là có hàng tốt."

Vừa nói vừa lấy ra một tấm tranh cổ, đưa cho lão Quách.

Lão Quách nhận lấy mở ra, vừa nhìn một cái liền phun hết cả nước trà ra ngoài.


"Cái...cái.... cái này, cái này là ở đâu mà nhà ngươi lấy được?" Lão Quách hai mắt tỏa sáng, mặt đầy biến hoá, gấp gáp nói.

Bạch Thường cười hắc hắc nói: "Ở đâu thì ông không cần biết, đây là tranh Địa Ngục đó, ông thấy thế nào?"

"Thằng nhóc này, đây không phải là tranh Địa Ngục bình thường, đây là... đây là..."

Lão Quách bỗng nhiên ngậm miệng, vội vàng đem tranh cuốn lại, giống như là sợ bị người khác nhìn đến.

Bạch Thường sửng sốt một chút, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, cái này chỉ là thuận tay lấy ở nhà Khâu Tiểu Điệp, không ngờ là bảo bối?

Lão Quách thở phào nhẹ nhõm, khôi phục bình tĩnh, cười híp mắt nói: "Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là một tấm tranh lâu năm thôi, nói đi.. nói đi, ngươi muốn giá bao nhiêu?"

Bạch Thường nhìn một cái cũng biết là ông ta cố ý giả vờ, cười thầm, ai chã biết lão Quách là một con hồ ly. Lão tưởng hắn tuổi trẻ chưa trải sự đời hay sao?

"Haizzz.... Món đồ này là biếu cho ông đó." Bạch Thường cười cười nói, "Nhưng ngược lại, tôi có chút chuyện muốn hỏi thăm một chút."

"Ha ha ha! Ta biết ngay là thằng nhóc nhà ngươi không tốt lành gì, nói mẹ đi, muốn hỏi cái gì. Lão đây không phải nói khoác chứ ta trên thông thiên văn dưới tường địa lý, trong nước hay ngoài nước, âm dương phong thủy, ngũ hành bát quái, cái quái gì ta cũng biết..."

"Tôi muốn hỏi, Cửu Âm Chi Địa trong truyền thuyết là ở đâu?"

Hắn còn chưa nói hết, lão Quách lật đật đứng lên, đem bức tranh trả lại cho Bạch Thường, chỉ tay ra cửa nói.

"Thôi thôi thôi! Tiễn khách!"

"Này này này! Tiễn khách cái gì, tôi còn chưa nói xong mà..."

Lão Quách bỗng nhiên hạ lệnh đuổi khách, cái này làm cho Bạch Thường vô cùng sững sờ, liền nói: "Ông đây là ý gì, không biết thì nói không biết, có cần phải đuổi người ta như vậy không?".

Lão Quách trợn mắt, râu mép vễnh lên nói: "Nói bậy nói bạ! Ta mà lại không biết Cửu Âm Chi Địa sao? Đừng có đùa, nơi đó không phải là nơi ngươi muốn thì có thể tới đâu? Cho nên thừa dịp còn sớm, cầm đồ rồi cút đi, đừng cố hỏi, ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu."

Bạch Thường biết, trong truyền thuyết, Cửu Âm Chi Địa chính là nơi cực kì nguy hiểm, ông nội đã từng nói, nếu như người nào đạo hạnh không đủ mà đi vô đó thì chắc chắn chỉ có chết.

"Tôi nói này lão Quách, ông là bạn tốt của ông nội tôi, tôi biết ông làm như vậy là muốn tốt cho tôi, nhưng mà cũng không cần phải sợ đến mức như vậy chứ?"

Lão Quách kích động, chỉ hai bắp đùi nói: "Thằng nhóc nhà ngươi lá gan cũng lớn quá rồi, tóc máu còn chưa rụng hết thì lại muốn đi tìm chết sao, ngươi có muốn biết tại sao ông đây bị què như thế này không?"

"Chân này, không phải là do hồi còn trẻ bị liệt sao?"

"Liệt... liệt cái đầu con mẹ nhà ngươi! Có ngươi liệt thì có!"


"Haizzz.... ông đừng mắng chửi người ta như thế chứ..."

Lão Quách bỗng nhiên ngồi xuống, lộ ra bộ dáng vô cùng đau khổ, thở dài.

"Haizzz... Nhóc con, ngươi có biết Cửu Âm Chi Địa là cái gì không?"

"Là cái gì vậy?"

"Cửu Âm Chi Địa so với Bát Âm Chi Địa chỉ nhiều hơn một Âm."

"Ông đây không phải là đang nói nhảm sao, ngũ hoàng nhiều hơn tứ hoàng một vòng đấy..."

"Không không không, ta chỉ muốn hỏi ngươi biết Bát Âm Chi Địa là cái gì không?"

"Tôi chỉ nghe nói qua Tam Âm Chi Địa, còn có Tứ Âm Chi Địa."

Lão Quách cười ha ha, bẻ ngón tay nói.

"Cái gọi là Tứ Âm Chi Địa, tức là ngày không có mặt trời, đất khô cằn, nước không động, không có người sống, Cực Âm Cực Sát..."

"Này! Ông nói chuyện thật là dễ nghe đó!"

"... Ngày có âm dương, lại có thêm bát quái, trong bát quái có âm dương ngũ hành, âm bát quái không bao giờ thay đổi, kết hợp với Âm bát quái phương vị, tạo thành Bát Âm Chi Địa."

Bạch Thường chợt nói: "Nói như vậy, Bát Âm Chi Địa chính là cực hạn rồi, vậy Cửu Âm Chi Địa còn là cái gì nữa?"

"Cửu Âm Chi Địa so với Bát Âm Chi Địa nhiều hơn một Âm, nhìn thì đơn giản nhưng khó lại càng thêm khó, bởi vì Bát Âm đã là cực hạn, cho nên Âm còn lại chỉ có thể dùng mạng người bù vô thôi."


"Lấy mạng người bù vô?" Bạch Thường hít một hơi khí lạnh, lão Quách lại nói: "Cho nên, Cửu Âm Chi Địa thật ra là Đoạt Thiên Địa biến hóa, Ngũ Hành biến âm dương, không biết bao nhiêu năm tháng mới có thể hình thành. Theo ta được biết, chỗ như vậy trên thế giới cũng chỉ có năm cái."

Lão Quách quả nhiên là biết nơi đó, Bạch Thường vui mừng, vội hỏi: "Ông đã biết nơi đó, vậy thì nói cho tôi biết đi, cách đây có xa không?"

Lão Quách hé mắt, rung đùi đắc ý nói: "Hẻm Cẩu Bất Lý, Bạch Quán..."

"Cái gì? Nhà tôi!"

Bạch Thường thiếu chút nữa nhảy cỡn lên, lão Quách lấy cái gậy đập vào đầu hắn, nói: "Ý của ta là ngươi biến về nhà đi, đó là nơi núi sâu đầm lớn, độc chướng giăng đầy, xà trùng mãnh thú vô số, chỉ bằng tiểu tử vắt mũi chưa sạch như ngươi mà đòi đi đến đó sao? Không chừng chưa tìm được thì ngươi đã ngủm củ tỏi rồi."

Bạch Thường ôm đầu, sầu mi khổ nói: "Nhưng mà lần này tôi thật sự là cần phải tìm được Cửu Âm Chi Địa, bởi vì..... bởi vì tôi đã cùng người ta đánh cược, trong vòng năm ngày nếu không tìm được Nấm Linh Thi ở Cửu Âm Chi Địa, tôi phải mang bảng hiệu đập đi đó..."

"Haizzz... đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, tổ tông cơ nghiệp, nói đập là đập sao?"

Lão Quách bực mình, đi vòng vòng, trầm tư suy nghĩ, nửa ngày mới thở dài, nói: "Như vậy đi, ta chỉ cho ngươi một chỗ, nhưng không phải là Cửu Âm Chi Địa mà chỉ là Bát Âm Chi Địa, nơi đó cũng có Nấm Linh Thi."

"Chỗ đó ở đâu vậy?"

"Ở ngay trường đại học của ngươi đó."

Lão Quách nói những lời này khiến Bạch Thường trợn mắt há mồm.

Ông.... ông nói cái gì, ở trường đại học? Con mẹ nó chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui