Văn phòng nhỏ gọn gàng mà thanh nhã, anh nheo mắt nhìn về phía cửa sổ đón nắng sớm, giống như đang suy nghĩ điều gì.
“Martin, bây giờ H&G thay đổi kế hoạch, Đan Trữ bên kia có vẻ quyết tâm giành được, Tiêu Thị ở phía sau cũng theo đuổi không buông, trận này cạnh tranh quyết liệt khó mà tránh được…” Khải Thuỵ nhìn về phía Lý Tịch đang được bao phủ bởi một tầng sáng màu vàng lấp lánh, nói có ý lui.
"Trò chơi vừa mới bắt đầu, ai biết lộc vào tay ai đâu?" Thu hồi ánh mắt xoay người thì điện thoại bàn lại vang lên, "Lý tiên sinh, Lý tiểu thư đến."
Văn phòng tràn ngập ánh mặt trời nhưng không xua nổi không khí trầm thấp đầy áp lực, Lý Thấm tự biết mình quá đáng nên cũng không lên tiếng, trước đây cứ coi nhị ca là hổ giấy, không giống như đại ca thực sự ăn thịt người nên nàng mới dám vui vẻ tự tiện đi tìm Dung Ý, nay thì tốt lắm, hổ giấy cũng bắt đầu phát uy.
"Ngày mai về Bắc Kinh?" Anh lên tiếng trước, rõ ràng là câu nghi vấn nhưng lại dùng giọng điệu trần thuật, cường ngạnh không mang theo nửa điểm hàm hồ.
"Không, công ty..." Ngẩng đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt Lý Tịch không mang theo một tia biểu tình, liền biết không thể dùng công ty làm lý do được, "Em chuẩn bị ở lại Thượng Hải."
"Lý do."
"Chris đã trở lại... Trở lại Bắc Kinh, ở trong hoàng thành, dưới chân thiên tử, em sẽ không thể ở cùng cô ấy." Cô có điểm lo lắng, "Ca, em biết đi tìm Dung Ý như vậy là không đúng, nhưng không nói gì về anh a…”
“Cái gì cũng chưa nói.” Anh mỉm cười gật đầu, trong ánh mắt toát ra tín hiệu nguy hiểm.
“Được rồi, thực ra thì có nói một chút, nhưng cái gì không nên nói em đều không nói, chỉ là không ngờ rằng lại chữa lợn lành thành lợn què, làm cho chị ấy càng kháng cự thôi. Anh giúp em đi, cả thế giới này chỉ có mình anh giúp được em thôi. Mẹ luôn luôn nghe theo lời anh, anh chỉ cần ở trước mặt mẹ nói hai câu, à không, một câu thôi cũng có thể…”
“Đây là hai chuyện khác nhau, chuyện em cùng Chris từ bao giờ lại có quan hệ với anh? Anh biết chuyện không có nghĩa là tán thành việc làm của em.” Anh cười, về phần chuyện của Dung Ý, có phải thật sự là chữa lợn lành thành lợn què hay không vẫn còn chưa biết kết quả.
“Mặc kệ, đến lúc bị phát hiện thì anh cũng là đồng loã!”
“Nếu sợ như vậy, vì sao không dứt khoát rõ ràng, quên đi.” Anh không để ý đến sự doạ dẫm của cô, thản nhiên nói.
“Nga, hoá ra anh cũng biết dứt khoát! Ca, không phải là anh che giấu Dung Ý để âm thầm làm cách mạng đấy chứ?” Lý Thấm vẻ mặt hứng thú bị khuôn mặt lạnh lùng của anh dập tắt nụ cười, hít sâu một hơi nói, “Anh không phải không biết bọn họ là loại người nào, chuyện như thế này mà lộ ra ngoài thì cũng thật là khó ăn nói. Em có thể không cần, Chris có thể không cần, nhưng cả hai gia tộc đều không thể từ bỏ…”
“Tiểu Thấm, quan trọng là em và Chris là loại người nào, chứ không phải là bọn họ.” Ngữ khí sâu xa của bậc làm anh rốt cục cũng thể hiện.
Cô cười chua xót, thở dài, “Nếu em có thể giống anh thì tốt…” Kỳ thật không chỉ một lần cô suy nghĩ, nếu nhị ca ở trong tình huống này, có phải mọi người trong nhà cũng có thể thuận theo tâm ý của anh như từ trước đến giờ hay không.
***
Cái nắng gay gắt cuối thu, ban ngày mặt trời không phải nóng bình thường, buổi sáng ra khỏi nhà đã tưởng rằng không cần dùng kem chống nắng, không ngờ làn da lại bị cháy bỏng đến mức ngửi được mùi khét như thế này. Vừa xoa xoa mặt vừa cân nhắc xem nên dùng cách gì để cứu chữa, lên đến tầng 6 lại gặp Lưu A Di ở đối diện, Dung Ý lên tiếng chào hỏi, “A Di lại đi công viên tản bộ sao?”
“Đúng vậy, thời tiết mát mẻ thế này đi tản bộ rất tốt. Ôi, mới cắt tóc hả?” Bà cao thấp đánh giá một vòng Dung Ý.
“Vâng ạ!” Nàng cười gượng, hôm nay quyết tâm dâng trào, đi thẳng ra tiệm làm tóc, may mà không đông lắm, không hẹn trước cũng gặp được nhà tạo mẫu tóc. Chỉ nói câu, “Cắt tóc, miễn là khác với bây giờ.” Liền giao cho nhà tạo mẫu tóc trẻ tuổi toàn quyền xử lý, đến lúc mở mắt ra mới choáng váng, kiểu tóc trông như trẻ con, vốn mái tóc thật dài giờ chỉ còn đến ngang vai, mái tóc ngắn ngủn mà thẳng mượt trông chẳng khác gì học sinh trung học. Tuy rằng không ăn nhập lắm với bộ quần áo công sở nghiêm túc nàng đang mặc trên người, nhưng thoạt nhìn qua cũng thấy nhẹ nhàng, thoải mái.
Lưu A Di nghĩ nghĩ, lại hỏi, “Sao hai ngày nay không thấy bạn trai đâu? Tôi thấy cậu ấy cũng rất tốt, chỉ có điều đi lại không ổn lắm, mấy lần tôi gặp cậu ấy lên lầu tìm cháu thật vất vả, lên đến tầng 7 phải dừng lại mấy lần thở dốc mới có thể đến nơi…” Bà là hàng xóm mấy năm nay của Dung Ý, đây là lần đầu tiên thấy nhà của nàng có đàn ông đến thăm, tự nhiên để ý, cũng là một chuyện hấp dẫn.
Nàng sửng sốt một chút, khoé miệng nhếch lên cười cười rồi tiếp tục leo lên, không biết tại sao lại cảm thấy cầu thang hôm nay dường như dài hơn bình thường, mỗi bước đi đều thấy mỏi mệt, trong đầu lại hiện lên từng đoạn hình ảnh đứt quãng, hình ảnh anh mồ hôi đầm đìa chống vào tường ở cửa nhà nàng thở, hình ảnh anh sắc mặt trắng bệch ôm thắt lưng chịu đau không hé nửa lời, hình ảnh anh ngại ngùng đưa nàng túi băng vệ sinh… Đứng ở trước cửa nhà mình, nàng lại không mở được khoá, sửng sốt hồi lâu mới cảm thấy dường như chính mình đang sợ hãi phát run.
Sau khi ăn xong nàng mở đĩa, ngồi ở sô pha xem một bộ phim cũ, phòng không bật điện, hình ảnh lúc sáng lúc tối phản chiếu trên mặt nàng, “Hồn đoạn lam kiều” – một bộ phim từ rất lâu rồi, tình tiết bi kịch, sầu khổ triền miên, diễn viên diễn xuất tinh tế, cảm động vô cùng. .. Còn nhớ rõ lần đầu tiên xem phim này là ở ký túc xá của Dương Miễn, hai người cuối tuần ở lại phòng, tựa đầu vào nhau xem, đến cảnh La Y nước mắt lưng tròng nói: “Ta nhất định phải tìm được nàng.” Nhìn thấy cảnh đó, nàng dựa vào vai anh mà chảy nước mắt, xúc động đến từng tế bào. Nước mắt từng giọt chảy xuống kính, ngẩng đầu nhìn cằm anh, hỏi, “Nếu là anh, anh có quyết tâm giống anh ấy không?” Tuổi trẻ vẫn thường ngốc nghếch như thế, hỏi một câu không thể trả lời, chỉ có thể tự tìm đáp án mong muốn trong lòng. Anh không trả lời, chỉ khẽ véo mũi nàng, cười nàng ngốc… Nay mới thấy rõ, như thế nào là yêu đến đánh mất bản thân, mãnh liệt không gì ngăn cản, như thế nào là rung động đến tận tâm can, một lòng chung thuỷ, tình yêu đau khổ triền miên cuối cùng nhận được kết quả đau thương.
Tiếng nhạc “Hữu nghị thiên trường địa cửu” lại du dương vang lên, trong bóng đêm, nàng nhắm mắt lại, hồi tưởng. Nhìn thấy người ta đem tình yêu, tín niệm cùng linh hồn mai táng ở kiều thượng mã kéo, nở nụ cười. Phim cũng chỉ là phim, thời gian xoá nhoà tất cả khiến con người già nua, chỉ có trái tim đau đớn không chịu nổi khi trí nhớ chợt tràn về hình ảnh ngày xưa.
Nàng đột nhiên nhớ lại nụ cười năm mình mười tám tuổi, khi ấy tưởng tượng mình giống như một bông hoa đang nở rộ, luôn sống hết mình. Mà sau này lần lượt từ ngày dây dưa với Dương Miễn thỉnh cầu anh đừng đi, rồi mang theo hành lý đứng ở ga tàu nước mắt chảy dài, rồi vội vàng sứt đầu mẻ trán tìm việc, phỏng vấn rồi bị cự tuyệt, nhìn tình yêu của những người khác đơm hoa kết trái hay toàn héo, cuối cùng nhìn anh nắm tay cô dâu xinh đẹp sau khi từ Mỹ trở về, cuối cùng chỉ có mình nàng giẫm chân tại chỗ. Rốt cuộc là do cuộc sống vo thường hay là tự nàng mua dây buộc mình? Ngay cả chính nàng cũng không tìm ra nguyên cớ.
Trong đầu hiện lên lời nói của Lý Tịch tối qua, “Em chỉ phải làm những gì khiến cho chính bản thân mình vui vẻ…” Thở dài, suy cho cùng, nói luôn luôn dễ hơn làm. Ánh mắt dừng lại ở lọ kem chống quầng mắt, nhớ tới lần trước anh nhìn thấy nàng lôi về một đống mỹ phẩm dưỡng da, vẻ mặt như bừng tỉnh nói, “Khó trách làn da lại kém như vậy.” Làm cho nàng hận không thể đem anh đá một phát từ tầng 7 lăn xuống, hơn hai ngàn một bộ dưỡng mắt lại bị anh chê không đáng một đồng. Anh bảo rằng muốn thay da đổi thịt phải không cho mình lối thoát, dũng cảm vứt bỏ tất cả những thứ rác rưởi trong lòng đi mới được. Giờ ngẫm lại mới thấy lời anh thật đúng, luôn luôn giữ trong lòng những cảm xúc sầu thương như oán phụ, dù mất bao nhiêu tiền cũng chẳng thế làm mình xinh đẹp được, chẳng lẽ đây chính là cái mà phật dạy là “tướng từ tâm sinh”? Ngẫm lại lại nhận ra, anh nội tâm thâm hiểm, lời nói ác độc không buông tha người khác, nhà tư bản độc ác chuyên ăn tươi nuốt sống mà lại mang khuôn mặt hoa đào khiến chúng sinh điên đảo.
Nàng bắt đầu nhớ tới nụ cười của anh, bộ dáng tức giận thậm chí là quẫn bách của anh, tối hôm đó anh bảo muốn nàng trở về suy nghĩ xem chính mình muốn gì, lúc đó nàng thật sự không hiểu. Trước đây nàng vẫn nghĩ anh và nàng chỉ là những người quen biết trong cùng thành phố, khi vui vẻ thì cùng nhau ăn uống chơi đùa, nhưng lúc nghe anh nói “Thật có lỗi”, nàng lại cảm thấy khổ sở. Nàng thật sự coi anh là bằng hữu, nhưng là bằng hữu ở mức độ nào, nàng vẫn tự cho là dừng lại ở “bình thường”, không biết đã sớm vượt qua ranh giới mơ hồ tự bao giờ, chỉ có điều đến được nơi nào rồi thì nàng vẫn không cách nào đo đạc được.
Cả buổi tối suy nghĩ miên man, thức đến khuya, sáng hôm sau thiếu chút nữa nàng đi làm muộn, vội vàng đi bắt xe, đau lòng nhất vẫn là tắc đường, lên được xe rồi nhìn hàng xe nối dài bất động, xa xa là toà nhà cao cấp 44 tầng kia, trong tầm mắt hẹp hòi lại như không nhìn thấy.
Lúc vào công ty còn có 3 phút nữa là đến giờ làm, nàng vội vội vàng vàng đi nhưng vẫn không thể không chú ý vào cảnh tượng trước mặt. Người con trai ăn mặc chỉnh tể, tay cầm bó hoa hồng thật lớn vẻ mặt bi thương nói với cô gái gì đó, cô gái vẫn đi thẳng về phía trước, vội vã đi làm, ngay cả đầu cũng không thèm quay sang bên cạnh.
Trong thang máy đông kín, có người thấp giọng nói chuyện ở phía sau.
“Vừa rồi có nhìn thấy La Hiểu không? Không phải cô ấy chuẩn bị cùng Lâm Gia Đức kết hôn sao? Sao giờ lại có bộ dáng như vậy?”
Dung Ý nhìn con số hiển thị trên màn hình nhưng vẫn bị thu hút bởi câu chuyện.
“Lâm Gia Đức đi vụng trộm bên ngoài bị bắt gặp, La Hiểu làm sao còn có thể cùng anh ta thề non hẹn biển nữa, liền chia tay. Anh ta hiện tại mang hoa hồng đến nhận tội cũng vô ích.”
“Thật đáng tiếc a, trước đâu La Hiểu mỗi ngày đều cùng anh ta làm thêm, thật vất vả mới lên được chức quản lý, chỉ có một lần vụng trộm thôi, có phải nghiêm khắc quá hay không?”
“Đáng tiếc gì chứ? Phụ nữ phải biết yêu chính mình, năm tháng trôi qua làm người ta già đi, không phải cứ sống chết giữ lấy mới là hạnh phúc. Nếu anh ta không phải ly trà thuộc về mình, vì sao không buông tay để đi tìm người thực sự là ly trà dành cho mình chứ…” Thang máy đến tầng 16, họ đi ra ngoài, Dung Ý nhìn cửa mà ngẩn người, ly trà trong lời của họ, đôi giày trong lời của Lý Tịch… Cười khổ một câu, ai cũng hiểu, chỉ có mình nàng không hiểu, sương mù đã tan từ lâu, chỉ có nàng là không muốn tỉnh dậy thôi.
Đến giờ ăn tră, một nhóm nữ đồng nghiệp trong phòng thì thầm xôn xao gì đó, Dung Ý đang lấy nước lơ đãng liếc mắt thấy Tiểu Phương đang mỉm cười vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc.
“Sao hôm nay mọi người có vẻ hưng phấn vậy?” Nàng cầm chén nước tò mò hỏi.
“Dung quản lý không biết sao? Công ty chúng ta hôm nay hoa đào nở khắp nơi a, vừa rồi bạn Lưu Đức Tư bên phòng kỹ thuật dùng một hộp socola cùng một bó bách hợp đã chiếm được trái tim của tiểu Phương Phương rồi…” Hoàng Đông Hải cùng phòng thị trường biểu tình khoa trương lại cười vang. Tiểu Phương nóng mặt nhếch môi than thở, “Em còn chưa nhận lời mà…”
“Thảo nào cuối tuần gặp mặt lúc nào cũng thấy ở bên cạnh Đức Tư…” Nàng tủm tỉm cười rời khỏi phòng trà, phía sau mọi người vẫn tiếp tục, “Không ngờ tiểu tử đó cũng thật cẩn thận nha, là socola chính hiệu Lindt đấy, chắc chắn là nhập khẩu từ Thuỵ Sĩ về rồi…”
“Đó là do em bảo anh ấy mà, nếu không anh ấy lại mua linh tinh mất…”
“Thuỵ Sĩ”, “Socola”… Nàng chợt giật mình như nhớ ra điều gì đó, bỏ chén đang cầm trong tay xuống chạy vội vào văn phòng, nhờ đồng sự xin phép giúp rồi lao ra ngoài. Cổ Duyệt nhìn bóng dáng của nàng kêu lên, “Cơm trưa còn chưa ăn mà, cậu bị lửa đốt bỏng mông hả?”
“Đi ăn socola…” Nàng đáp với những lời này rồi đi vào thang máy, chỉ để lại Cổ Duyệt nhìn theo sững sờ, “Socola?”
“Anh tài xế à, anh có thể đi nhanh 1 chút được ko?” Taxi vừa đi vừa dừng lại, hôm nay là ngày gì đây mà chỗ nào cũng tắc đường?
“Phía trước đang sửa đường, sáng nay có cô nương vội vàng bay đi Đài Loan, tắc đường đến phát khóc đấy. Cô đi tiễn hay là đón khách vậy?” Lái xe đại thúc mắt thật tinh tường, nhìn thấy nàng chỉ xách mỗi cái túi nên tò mò hỏi.
“Đi tiễn người ạ!” Nàng cúi đầu nhìn đồng hồ, tìm danh mục điện thoại của Lý Tịch, thật vất vả mới từ đó tìm thấy điện thoại của thư ký, nhưng thư ký tiểu thư kia công tư rõ ràng làm sao có thể nói cho nàng lịch trình của anh được, xem cách ứng phó tự nhiên của cô ấy là biết bình thường đã giúp anh cản được bao nhiêu hoa hoa đào đào a! Cuối cùng phải gọi cho Lý Thấm mới biết được là mấy giờ anh bay.
Xe đi vào sân bay lại càng đông đúc, nơ ron thần kinh của nàng căng ra như muốn nổ tung, lái xe cười, “Chắc chắn là bạn trai rồi!”. Tới nhà chờ chỉ còn có 20 phút, nàng vừa gọi điện cho anh vừa chạy như điên lên tầng 3. May mắn thay là điện thoại cuối cùng cũng thông.
“Anh ở đâu vậy?” Tiếng máy bay cất cánh ầm ĩ bên tai, nàng thở phì phò, chân vẫn không dừng lại, không chú ý người phía trước bỗng nhiên xoay mình, “Oành” một tiếng động vào người ta, nàng ngẩng đầu nhìn người khách tóc vàng mắt xanh châu Âu, vẻ mặt hối lỗi nói gấp gáp “I…I’m so sorry…” Phía sau lại truyền đến âm thanh quen thuộc mà đáng ghét, “A, hôm nay như thế này là sao?”
Nàng chạy nhanh đến mức ướt đẫm mồ hôi, xoay người nhìn kẻ làm cho nàng một thân chật vật chạy như điên ở sân bay, mệt đến mức không thở được, “Hội thi hồi đại học… tôi cũng chưa từng chạy.. nhanh như vậy…” Ngực dồn dập phập phồng, thiếu điều rung đùi đắc ý.
Lý Tịch khẽ cười nhìn nàng, biểu tình khiến cho người ta có cảm giác không có gì có thể làm anh ngạc nhiên, nghe tiếng loa phát thanh trên sân bay lần cuối cùng yêu cầu hành khách đến đăng ký anh cũng không vội vàng, “Cho nên…?” Tựa hồ như sự xuất hiện của nàng cũng không hề ngoài ý muốn.
“Giầy này… là giầy tốt…” Nàng chỉ vào đôi giày 9 tấc dưới chân, là đôi giày Manolo Blahnik anh đưa, trên giày còn đính đá quý toả sáng lấp lánh. Khó trách được Carrie nói có nó cô ấy có thể chạy thi cùng taxi…
"Vậy thôi à?"
“Chờ anh trở về… Mang cho em socola Thuỵ Sĩ…” Nàng cười, ngọt ngào mà thoả mãn như đang thực sự được ăn socola, khẽ ấn nhẹ vào hai bên má anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...