Tích Ý Kéo Dài

Trong màn đêm, nàng nhớ lại lúc mới vào đại học đến đây, ngây ngốc ngồi ở cầu thang lên xuống tàu điện ngầm, lần đầu tiên đặt chân lên thành phố lớn, nhìn dòng xe cộ tấp nập ngược xuôi phía dưới, ánh đèn rực rỡ tràn đầy màu sắc, lại thấy giống như đàn kiến chuyển nhà trước trận mưa to, cuống quýt vội vã mà vẫn có trật tự riêng, đèn màu đẹp mắt của thế giới hoa lệ, nghĩ lại những năm tháng nắm tay ai đứng trước đám tủ kính hoa lệ mà bồi hồi, cười đùa nghiêng ngả, rồi những ngày đêm trèo đèo lội suối, cùng ai một trước một sau đi tới, đi đến độ chân tê cứng, mỏi nhừ vẫn không chịu thôi… Trong bóng đêm hiện lên từng đoạn ký ức đứt quãng, nàng vô lực giãy dụa, bụng đau như xé, thân thể cứng ngắc lạnh nưh băng, chỉ có thể lẩm bẩm nói gì chính mình cũng không nghe rõ. Mơ mơ màng màng thấy ai đó dỗ nàng uống cái gì, nhè nhẹ ngọt ngào theo yết hầu tiến vào trái tim, bắt đầu cảm thấy ấm áp, cơn đau bụng cũng chậm rãi dịu dần.

Dung Ý nằm trên giường giật mình co người, thấy quanh mình là hơi thở ấm áp vây quanh, thấy thoải mái, lơ đãng vuốt phẳng chăn cùng gối, cảm xúc rối như tơ nhện. Sau lại không biết ngủ bao lâu, chăn lại ấm, miệng khô lưỡi khô tỉnh dậy. Nhà nàng cách công ty không gần, bình thường muốn đi làm phải dậy sớm, làm mọi sinh hoạt thật sớm. Mở to mắt mình chung quanh tối đen, trợn tròn mắt, không biết chính mình đang ở đâu. Cố gắng nhớ lại, chỉ láng máng hình ảnh Lý Tịch giúp đỡ nàng lên xe… sau đó vào thang máy…

Trong căn phòng rộng lớn chỉ có ánh đèn le lói trên tường phát ra ánh sáng, nàng đi chân trần dẫm trên sàn gỗ, không trải thảm nhưng bàn chân vẫn ấm áp, có lẽ đã bật điều hoà, kỳ thật mùa này không còn ấm như thế này nữa rồi. Đến gần bên cửa sổ, kéo rèm lên, ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa kính chiếu vào, nàng nheo mắt một hồi lâu mới thích ứng dược, vừa rồi rèm cửa dày che hết ánh sáng làm nàng nghĩ rằng đang là nửa đêm, lại liếc mắt qua cửa sổ sát đầy, bầu trời sáng sủa, xe cộ vẫn nối tiếp nhau nườm nượp bên dưới, đã là ban ngày rồi. Nhìn quang cảnh xung quanh chỉ cảm thấy quen quen, suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ tới lần trước nàng gục đầu trên vai Lý Tịch khóc, anh trở về đây để thay quần áo.

Quay đầu nhìn lướt qua, phòng ngủ rất to, không gian rộng lớn như vậy lại chỉ có 1 cái giường, ngay cả ghế tựa cũng không có, trống rỗng, lại dùng tông màu đen trắng nên có vẻ lạnh lùng. Phòng tắm cùng phòng ngủ nối tiếp nhau, dùng vách thuỷ tinh ngăn cách, toàn bộ phòng có đến hai phần ba vách tường là thuỷ tinh, nhìn được cả đường chân trời từ xa, tầm nhìn dị thường trống trải. Bên cạnh phòng tắm là phòng để quần áo của anh, đôi mắt cận thị của nàng nheo nheo lại mới có thể nhìn thấy loáng thoáng một loạt quần áo sắp xếp chỉnh tề.

Rón ra rón rén mở cửa phòng đi ra ngoài, bên ngoài có vẻ ấm áp hơn phòng ngủ một chút, không gian trong trẻo nhưng lạnh lùng. Phòng khách không có rèm cửa sổ, sáng trưng, trên bàn là một đống văn kiện cùng tạp chí, một vài quyển còn đang để mở, nhìn lướt qua đều là tiếng Anh, liên quan đến chứng khoán rồi cổ phiếu, số liệu kinh tế gì đó. Trên sô pha hỗn độn gối tựa cùng gối ôm, cái áo sơ mi dính đầy son môi của nàng tối qua vắt trên lưng ghế.

Ánh mặt trời xuyên qua đám mây, chiếu xuống ban công, bao quanh anh một tầng sáng vàng óng ánh, không hiểu vì sao đứng giữa ánh mặt trời như vậy mà thoáng nhìn qua lại có vẻ lạnh như băng, anh không chống gậy, hai tay vịn vào lan can đứng thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn lên trời. Nàng đến gần, chạm phải ánh mắt thẫn thờ trống rỗng của anh, sửng sốt một chút, “Nhìn cái gì vậy?”. Trên đầu, tiếng máy bay cắt qua chân trời để lại thanh âm chói tai, ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của anh vừa thấy máy bay hoà vào tầng mây, chỉ để lại vệt đuôi thật dài phía sau. Kỳ thật anh lại có cảm giác phiền muộn giữa thế gian phồn hoa này. Đứng ở phương diện này mà nói, lúc nàng giúp Cổ Duyệt thu thập tư liệu có cố ý vô tình lưu ý qua, trên quảng cáo nói “Cảm giác về sự ưu việt giữa thiên hạ”. Ngự gần sông Hoàng Hà, chỗ rẽ góc 270o, đứng từ ban công này có thể nhìn ngắm toàn bộ cảnh sắc phồn hoa của Thượng Hải, nằm ở tầng 44 như chạm tới tận trời xanh.


Anh giật mình nhận ra nàng ở bên, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi giống như một người khác, tay chống lan can âm thầm dùng sức, cười cười song lại giật mình bởi chân trái tê dại, “Anh còn tưởng em muốn ngủ tới đêm chứ!”

“Còn phải đi làm nữa…” Nàng bỗng nhiên không biết nói gì, chỉ nhìn chằm chằm xuống chân.

“Muốn đi làm thì cũng phải soi gương đi, bộ dáng như vậy thì đừng có ra khỏi cửa nhà anh…” Anh nhìn nàng nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét, với tay lấy đôi nạng cách đó không xa đặt xuống dưới nách, đi từng bước vào phòng khách, giống như nàng làm mất mặt anh vậy.

“Có thể cho em mượn dép lê để đi ko?” Đi chân trần trong nhà người ta trông chẳng ra sao, tuy rằng trước mặt anh nàng đã sớm mất hình tượng từ lâu rồi.

Anh dừng lại một thoáng, thanh âm lãnh đạm mà hư xa, “Ở đây không có dép lê…” Nói xong liền chống nạng đi thẳng vào phòng ngủ. Nàng ngơ ngác nhìn đùi phải không có cái giá chống đỡ, mềm yếu vô lực, chỉ cảm thấy những lời nàng quanh quẩn thật lâu trong lòng, đâm vào tận đáy lòng đau nhói, anh chống đôi nạng, bóng dáng quật cường làm cho ánh mắt nàng như phủ một màn sương, thật lâu không tiêu tan.

“Dùng tạm cái này đi.” Anh đưa cho nàng bàn chải và khăn mặt mới cùng một bộ áo ngủ quần dài, bên tay phải còn cầm một cái túi to, dường như có tia do dự loé lên trong mắt anh, trong nháy mắt khôi phục lại cũng đem gói to đưa cho nàng, cái gì cũng chưa nói liền đi ra ngoài. Nghe tiếng gậy chống trên sàn gỗ, nàng kinh ngạc thấy Lý Tịch xoay người đi mặt đỏ ửng đến tận vành tai. Anh hoàn toàn mất đi bộ dáng bình tĩnh tự nhiên hàng ngày, lúc này trông giống như đứa trẻ con ngượng ngùng đỏ mặt.


Nàng một tay đang cầm bộ quần áo mềm mại, vẻ mặt nghi hoặc mở túi anh vừa đưa, thất thần, các loại băng vệ sinh, từ loại dùng hàng ngày đến loại dùng ban đêm… Nhà anh sao lại có những thứ này, có lẽ là do bạn gái để lại đi, lại nhìn cái giường to lớn kia, cảm thấy một trận ghê tởm nảy lên, trái tim như có một khối đá rơi xuống đáy hồ, khoé miệng giật nhẹ, ôm quần áo hướng vào phòng tắm.

Phòng tắm cũng không nhỏ hơn phòng ngủ là mấy, chỗ nào cũng là thuỷ tinh trong suốt cùng gương lớn, làm cho người ta có cảm giác không thể nào che giấu. Trên bồn rửa mặt có thể thấy hết đồ dùng vệ sinh cá nhân cùng dao cạo râu, không hề như tưởng tượng của nàng sẽ là một đống chai chai lọ lọ, cảm thấy thật kỳ quái vì người đó có làn da đẹp đến như vậy. Nhìn chính mình trong gương, khó trách vừa rồi anh lại biểu hiện như vậy, mở to mắt nhìn, đúng là bộ dáng hoa tàn liễu bại, dù là ai nhìn thấy cũng đều không chịu nổi.

Nàng chỉnh nước thật nóng, chảy xuống da thịt cảm giác nóng rực, nước từ vòi sen chảy xuống từ đỉnh đầu, dòng nước nghiêng nghiêng như mưa to vây quanh toàn bộ thân thể, cọ rửa, hít thở cảm giác khoan khoái. Lơ đãng đụng tới tay vịn trên tường, cảm giác lạnh lẽo trong nháy mắt khiến nàng như bị điện giật vội rụt tay về. Tuy rằng nhìn qua thật giống đồ trang trí tinh xảo, nhưng vẫn thể hiện ra là chủ nhân không tiện, không muốn nghĩ nhiều, chỉ nhắm mắt để dòng nước cuốn trôi tất cả cảm xúc trong lòng.

Trong phòng khách, Lý Tịch nhìn đồ đạc hỗn độn, trong lòng thoáng lo lắng. Ngoài cửa có người ấn chuông, mở cửa ra, thấy người tới lại nhíu mày, “Em sao lại đến Thượng Hải?”

“Trước đây hợp tác với công ty chế tác quảng cáo có vấn đề nên hôm qua mới bay đến đây. Sao vậy? Không vui khi thấy em sao?” Cô gái cao gầy mặc bộ vest Amani màu đen, khuôn mặt trang điểm tinh tế rạng rỡ như hoa đào.


Lý Tịch không có ý cho cô vào, tuỳ tiện nói cho có lệ, “Có việc gì để tối nói sau…” Đang định tiễn khách đóng cửa, không ngờ cô mang giày cao 9 tấc vẫn vô cùng nhanh nhẹn theo anh vào, nhìn nhìn xung quanh, miệng còn không quên nói, “Nhà anh cất giấu bảo vật nên không muốn cho em ở lại sao?”

“Bảo Hứa Tuấn Hằng tìm khách sạn cho em, dù sao em cũng không ở lại lâu.”

“Không đâu, chỗ này thật tốt a, đi làm lại gần, mấy ngày nay em sẽ ở lại đây đã…” Cô nhìn phòng khách không thấy có gì, nhưng lại bừa bãi lộn xộn, nhíu mày nghi hoặc.

“Sao em lại lên được đây?”

“Toà nhà này đâu chỉ có mình anh ở, dựa vào cái gì em không thể đi lên?” May mắn có bằng hữu ở tầng 20, bằng không cô cũng không có cách nào mở khoá thang máy bằng vân tay, nghĩ nghĩ liền hướng về phía phòng ngủ, “Hôm qua em phải chuẩn bị cho quảng cáo đến tận sáng, buổi chiều còn phải qua công ty, trước tiên vào trong này ngủ một giấc đã…” Cô cười cười, hắt xì một cái.

Lý Tịch nhìn cô đi tới phòng ngủ, ngữ khí đột nhiên trở lạnh, “Đứng lại, ở đây chỉ có một phòng…” Nghe giọng anh, cô thầm kêu không ổn, người này nổi giận không phải tầm thường, nhưng cô vẫn hiếu kỳ nên tay đặt đặt vào khoá cửa, vừa đẩy ra vừa nói, “Em muốn xem xem căn hộ siêu sang này có gì đặc biệt hơn người…” Vốn định ngăn cản nhưng Lý Tịch bất đắc dĩ không theo kịp bước chân của nàng, lúc đi tới cửa, cửa phòng đã mở tung.

Ba người, sáu con mắt gặp nhau, trong không khí giống như nghe được tiếng băng tan.


Dung Ý đang ngồi trên giường sấy tóc, thấy cửa mở, theo phản xạ nhảy dựng lên, lúc này nàng chỉ mặc mỗi cái áo lúc nãy Lý Tịch đưa cho nàng, quần áo rộng quá, dài gần đến đầu gối nên nàng lười không mặc quần vào. Không ngờ có người xông vào, tay nàng đang cầm khăn mặt chững lại giữa không trung, giống như bị điểm huyệt.

Lý Tịch nhìn nàng vừa tắm rửa xong nên mặt còn đỏ ửng, tóc rối tung ẩm ướt, từng giọt nước trong suốt nhỏ xuống sàn gỗ, quần áo rộng thùng thình thấp thoáng xương quai xanh, ánh mắt rời xuống dưới nhìn đến đôi chân thon dài trắng nõn, hai bàn chân để trần đi trên mặt đất… Chỉ cảm thấy ánh sáng như nổ tung trước mắt, tay đang chống gậy chợt đổ mồ hôi, chỉ cảm thấy trong phòng dường như nóng hơn bên ngoài vài độ.

“Tôi… Tôi không phải…” Dung Ý nhìn người trước mặt còn cao hơn cả nàng, dáng điệu như người mẫu, quẫn bách muốn giải thích cái gì đó, sáng tinh mơ mặc quần áo của anh ngồi trên giường của anh bị nữ nhân của anh thấy, như thế này có gọi là bắt kẻ thông dâm trên giường không a? Chỉ cảm thấy tay chân luống cuống hơn bao giờ hết, mặt hết tái lại đỏ, ánh mắt mờ nước chực khóc.

“Đi ra ngoài!” Lý Tịch quát lớn, đáy mắt đã dâng lên lửa giận, tiểu mỹ nhân bên cạnh vụng trộm thè lưỡi, biết không nên chọc anh tức giận, vội vàng đi ra ngoài. Anh không nói thêm câu nào, đi ra ngoài thuận tay đóng cửa lại, chỉ để lại nàng ngơ ngác nhìn cửa kia, tâm trí rối loạn. Khoảng mười phút sau có người đến gõ cửa, nàng hít sâu một hơi rồi mở cửa, lăng lăng nhìn cô gái mặc đồ công sở màu đen nghiêm chỉnh đứng ở cửa.

“Xin chào Dung tiểu thư, tôi là thư ký của Lý tiên sinh, bộ quần áo này là ngài ấy bảo tôi đưa tới.”Thư ký tươi cười thực thi nhiệm vụ, không thể soi mói. Nàng cảm ơn sau liền đóng cửa lại, không có cách nào giải thích, chỉ vô lực dựa vào tường. Thay quần áo xong, chỉnh đốn lại tâm trạng rồi đi ra phòng khách, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình Lý Tịch, sắc mặt ngưng lại, nhìn không được tốt, tay phải chống sô pha hơi tựa vào lưng ghế, gối dựa bị anh tuỳ ý đẩy rơi xuống đất.

“Đêm qua cám ơn anh… Tôi đi trước.” Nàng đi qua thềm cửa, thoáng dứng lại. Anh có điểm lo lắng muốn đứng lên, vừa cử động lại đau nhói ở eo, sắc mặt trắng bệch, nhíu mày, “Cô ấy là…” Dung Ý mặc quần áo thư ký vừa đưa cho định lấy giầy đi vào, đứng ở bậc thềm nhìn đôi giày tối qua, do dự một chút, chậm rãi ngồi xuống đi vào. Lời anh định nói ra đến bên miệng lại không thốt thành lời, trong mắt chỉ còn lại tự giễu cùng cô đơn, cười lạnh thanh, nhìn nàng đóng cửa, không gian trở lại tĩnh mịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui