Đêm qua mưa to, vậy mà nàng không biết là mơ hay là thật, cả đêm nàng mơ rất nhiều, nhiều lạ thường đến mức nàng không đếm hết được.
Trong mơ, một người phụ nữ cõng nàng đi qua ngã tư nhỏ trên trấn, đi trên đường lát đá, tiếng dép gõ nhịp xuống nền đá rất vang. Dung Ý gọi người phụ nữ đó là mẹ, nàng cảm thấy rất kỳ quái, nàng chưa từng gặp qua mẹ, cũng không biết mẹ là ai, chỉ cảm thấy tò mò, cố gắng để nhìn thấy bộ dáng của người đó, nhưng vì bà ấy đang cõng nàng nên nàng chỉ có thể nhìn thấy bà mặc bộ váy liền màu xám thô cứng đã cũ, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Dung Ý nằm trên lưng bà nhìn thấy váy áo bám đầy khói bụi…
Trong mơ, ở giữa sân thể dục rộng thênh thang của học viện F, chỉ có mình nàng chạy mải miết hết vòng này đến vòng khác, không ai để ý đến nàng, nàng cũng không biết mệt, mồ hôi thấm ướt quần áo nhưng nàng vẫn chạy, vừa chạy vừa hét… Bạn bè cùng học lạnh lùng nhìn thoáng qua, nàng như nghe thấy tiếng bọn họ cười nhạo nhưng lại không nghe được họ nói gì…
Lại một giấc mơ khác, nàng ngâm mình trong bồn tắm phủ đầy cánh hoa hồng, giống như đứa trẻ con thầm mong được ai đó ôm ấp trong giấc ngủ yên bình. Đầu nàng chìm hoàn toàn trong nước, giống như không cả cần hít thở. Bên cạnh có một giọng nói thì thầm với nàng, muốn làm sạch thân thể, tẩy sạch tâm hồn, nàng phải…
Hết giấc mộng này đến giấc mộng khác không ngừng xoay chuyển, nàng cả người phát run giãy dụa muốn tỉnh lại, nhưng lại có người bóp chặt cổ của nàng, không thể động đậy, miệng há hốc, mắt chợt bừng mở.
Giờ tan tầm, người người tràn ra đường như thác đổ, từng hàng xe dài nối đuôi nhau như đàn kiến chờ đến lượt mình, trong lòng phiền muộn, nhíu mày, lấy tay bấm điện thoại, vẫn là câu nói lặp đi lặp lại “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Ở công ty bảo là nàng xin phép nghỉ, điện thoại của nàng thì không gọi được, gọi điện thoại nhà cũng không ai nhấc máy… Anh lo lắng, không biết nàng đã xảy ra chuyện gì.
Lúc đến nhà nàng trời đã tối, khu nhà thật yên tĩnh, anh ngồi trong xe nhìn lên tầng 7, đèn không sáng, nàng không ở nhà sao? Anh nghi hoặc song vẫn xuống xe, chống gậy đứng lên mà sắc mặc trắng bệch, gân xanh đột ngột nổi lên ở huyệt thái dương. Hai ngày qua đều mưa dầm dề, không khí ẩm ướt làm anh chán ghét, lúc lên đến tầng 5, anh nhắm mắt đứng tựa vào vách tường một hồi lâu mới thoát khỏi cơn đau để tỉnh táo dần. Anh biết mình đang mệt vô cùng, biết đi lên sẽ không thở nổi, biết có thể nàng không có ở nhà nhưng vẫn cắn môi đi lên. Cuối cùng lên đến tầng 7 thì đã kiệt sức, không chỉ đùi phải không thể cử động mà ngay cả chân trái cũng chỉ có thể nhích từng bước nhỏ, toàn bộ thân mình chỉ dựa vào lực đỡ ở cây gậy chống bên tay trái, hơi hơi nghiêng ngả.
Nàng ngủ ở trên giường, mồ hôi lạnh toát ra liên tục, toàn bộ thân mình cuộn ở trong chăn, ngay cả đầu cũng trùm kín, lại loáng thoáng nghe có thanh âm truyền tới, có người gọi nàng, là ai? Còn có người dùng sức gõ cửa, nàng vẫn không phân biệt nổi là mơ hay là htật, trái tim bỗng nhiên run rẩy làm nàng đau đến mở bừng mắt, nhìn vô định lên trần nhà. Nàng chỉ cảm thấy cả người đều đau, đầu đau, xương cốt cũng đâu, áo ngủ ướt đẫm mồ hôi, sờ sờ lên trán, có lẽ là bị cảm rồi, cổ họng khô khốc không phát ra tiếng. Còn đang nghĩ hôm nay là ngày bao nhiêu, nàng ngủ đã vài ngày rồi sao? Nàng hoàn toàn mất đi khái niệm về thời gian. Tiếng gõ cửa bên ngoài lại tiếp tục vang lên, nàng đi chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, cả người như đi trên mây, chắc tại nằm lâu qua, đến lúc đứng dậy cả thế giới như xoay chuyển, không nhìn rõ cái gì trước mắt.
Anh đầu đầy mồ hôi, sau cơn mưa thời tiết thật mát mẻ mà áo sơ mi trên người lại ướt đẫm, quật cường cắn răng hết ấn chông lại gõ cửa, không ngờ rằng cửa đột ngột mở ra. Toàn bộ không gian yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập của anh, nhìn thấy cửa mở, cơn giận dữ tự nhiên ùa về, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy nàng mặt mày tái xanh ngây dại lại chỉ lạnh lùng thốt ra hai chữ, “Mở cửa!”
Dù đầu óc vẫn còn mơ màng nhưng Dung Ý nghe qua cũng thấy người này đang bừng bừng lửa giận, nhưng tay chân lại không có sức, dùng toàn lực đẩy cửa sắt ra, mồ hôi đã chảy thành giọt, tay anh cũng đặt trên cửa hỗ trợ nàng, lúc chạm vào tay nàng chợt giật mình hoảng sợ, nóng đến không ngờ. Nhìn lại nàng thấy khuôn mặt tái nhợt yếu ớt, lôi nàng vào phòng ngủ, kỳ thật chính anh cũng đang phải hết sức cố gắng để đứng vững, nhưng nàng lại mệt đến độ ngay cả chút sức lực để giằng ra cũng không có, bị anh lôi đi như vậy chỉ có thể thốt ra 1 tiếng than thở, “Anh làm sao thế?”
“Thay quần áo, đi bệnh viện.” Anh đi đến tủ quần áo, nhìn vào bên trong, nhíu mày rồi rút ra hai cái quẳng lên trên giường.
“Tôi không đi…” Nàng vô lực ngã xuống giường, lại quấn lấy chăn, cả người đều nóng bừng, mơ mơ màng màng lại cảm thấy rét run.
“Đứng lên!” Giọng của anh không to nhưng lại rất uy nghiêm, giống như đã hết kiên nhẫn, cố gắng chống lại cơn đau đớn ở lưng, khẽ cắn môi cúi người kéo nàng đứng dậy, thân thể đã run run.
“Tôi đã nói là không đi, tôi không cần mà!.” Nàng không trốn được tay anh, rúc vào chăn che giấu thân thể lại run run, sụt sịt mũi, “Các người dựa vào cái gì luôn chắc chắn rằng tình cảm của mình sẽ được tôi đón nhận? Sao các người lại ích kỷ như vậy? Nếu không muốn có tôi sao lại sinh tôi ra? Nếu gọi tôi trở về sao lại vội vã ra đi, ngay cả 1 cơ hội báo hiếu cũng không cho tôi? Ô ô…” Anh ngồi ở trên giường, kéo chăn của nàng ra, ôm nàng mà không lên tiếng. Nước mắt của nàng càng không ngừng tuôn chảy, ngay cả môi cũng run run, “Nếu nói yêu tôi, sao quay đầu cái liền cùng người ta xuất ngoại? Cùng người ta đính hôn sao còn báo cho tôi biết?.. ô ô… Dựa vào cái gì cuối cùng cũng chỉ là mình tôi…? Nàng giống như nằm trên cái thớt lạnh băng, từng bước từng bước rạch xé làn da của chính mình, giống như muốn đào lên toàn bộ tâm tư, nói rất nhiều rất nhiều, nàng cho tới bây giờ cũng không biết chính mình có nhiều tâm sự đến thế. Mơ mơ màng màng chỉ nhớ rõ mình nắm chặt quần áo của người kia, người đó chỉ ôm chặt nàng, trong ngực anh toả ra hương thơm thanh khiết, như có ma lực xoa dịu vết thương trong lòng nàng.
Sau đó, nàng cũng không nhớ rõ chuyện gì xảy ra, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân thật nhẹ, nàng vội vàng nắm chặt cái gì đó trong tay, có người ôm nàng khẽ nói bên tai, “Tôi không đi đâu!” Ở đâu đó trên làn da truyền đến một trận đau đớn, nàng muốn gắng gượng chống lại mí mắt đang trĩu nặng nhưng không có cách nào mở ra, cuối cùng ngủ một giấc yên ổn.
Lúc tỉnh lại thì trời đã sáng, bên ngoài tí tách tiếng mưa rơi trên mái che, thoáng nhìn thấy Lý Tịch đang ôm mình tựa vào thành giường ngủ, không biết là do mệt mỏi hay vì nguyên nhân gì mà tỉnh dậy rồi vẫn không tránh ra. Nàng tuy rằng ốm đến mơ màng nhưng vẫn biết hôm qua anh ôm nàng dỗ nàng uống thuốc, cẩn thận rót nước cho nàng uống, rồi lại ôm nàng cho nàng khóc ướt đẫm áo… Dù sao cũng không phải lần đầu mất mặt trước mặt anh, thói quen hình thành tự lúc nào, thế nhưng từ bao giờ nàng đã thôi bài xích anh mà từ đáy lòng đã quyến luyến sự có mặt của anh. Nhìn anh tưởng là gầy nhưng lại có cơ ngực, nàng cười, quan sản cẩn thận, tỉ mỉ bộ dáng hỗn độn của anh, nhìn buồn cười nhưng lại giống như một đứa trẻ nhỏ.
Nàng đỡ anh nằm xuống, anh nhíu mày, từ lưng dội lên cảm giác đau đớn khiến anh mở mắt, mơ mơ hồ hồ đưa tay sờ trán nàng, mí mặt lại sụp xuống ngủ tiếp. Chân của anh còn buông xuống bên giường, nàng im ắng đỡ lên giường tháo giầy cho anh, lại đắp chăn lại. Nhìn thuốc ở tủ đầu giường, biết là anh tối qua đã gọi bác sĩ tới. Còn có nửa bát cháo, nàng cười nghi hoặc, nhìn cháo này thế nào cũng không giống như do anh nấu.
Đã mùa thu rồi sao? Nàng có cảm giác lành lạnh ẩm ướt, ở trong phòng tắm, nàng nhìn chính mình trong gương, tái nhợt, gầy yếu, hốc mắt thâm quầng. Nàng không nghĩ gì, đầu óc trống rỗng, không nhớ nổi bất cứ niềm vui hay nỗi buồn nào, chỉ cảm thấy nước mắt đêm qua giống như đem theo tất cả nghẹn khuất đổ ra, không còn vương vấn, tâm tình cũng không thể nói rõ là tốt hay xấu. Chợt nghe được tiếng chuông cửa vang lên, nàng dùng cây trâm tuỳ tiện búi tóc lên, càng có vẻ mặt thờ ơ, lạnh lùng, trắng bệch mà vô cảm.
Mở cửa, ngẩng đầu, một thoáng kinh ngạc, sau lại bình tĩnh. Đan Hiểu Uyển đứng ở cửa, nhìn thấy bộ dáng này của Dung Ý, trong lòng ảm đạm nhưng vẫn kiên định như cũ, cô cảm thấy mình đã làm đúng, chỉ còn bước cuối cùng này thôi, cô và Dương Miễn chỉ còn bước cuối vậy thôi.
“Có việc gì à?” Dung Ý mệt mỏi đứng ở cửa, không có khí lực tiếp khác, cũng không cố gắng gượng cười xã giao.
“Chúng tôi sắp đính hôn.” Đan Hiểu Uyển không có một tia xin lỗi, thẳng tắp nhấn Dung Ý chìm trong ánh mắt.
“Tôi đã nói lời chúc mừng rồi mà, còn có gì nữa sao?” Trăm năm hạnh phúc? Sớm sinh quý tử? Buồn cười, anh ta cùng cô đính hôn phải tuyên thệ trước mặt nàng sao, Dương Miễn xướng Đan Hiểu Uyển phụ hoạ, hai người bọn họ giống như biểu diễn trên sân khấu, nàng cứ phải đi tới đi lui xem họ biểu diễn để rồi bị nhạo báng, coi thường hay sao?
“Đây là thiệp mời, yến hội đêm đó hi vọng cô có thể đến.” Đan Hiểu Uyển đưa cho nàng tấm thiệp màu hồng phấn, không chút tình cảm đưa ra trước mặt nàng, màu hồng phấn ngọt ngào đến thế nhưng trước mặt nàng chợt trở thành chói mắt, giống như màu đỏ thẫm trong không khí vui mừng.
“Cô có ý gì?”
“Tôi không hy vọng thấy cô cùng anh ấy vẫn còn dây dưa, đây là lần cuối cùng, làm cho anh ấy chết tâm, cũng là giải thoát cho cô.” Cô trước giờ chưa bao giờ là người nhân từ, cho nên tuyệt đối không nương tay.
Dung Ý ngây dại nhìn nàng, trái tim chợt gắt gao co rút, khó chịu cùng ghê tởm không nói lên lời. Phía sau truyền đến một loạt tiếng động, quay đầu nhìn thấy Lý Tịch còn buồn ngủ chống gậy đi ra, áo sơ mi còn đầy dấu vết nước mắt của nàng đêm qua, góc áo bị nàng túm chặt nhăn nhúm lại, cước bộ thong thả đi tới cửa, nhìn thấy Đan Hiểu Uyển lại nhướng mắt lên.
“A, hoá ra là Đan tiểu thư sáng sớm đã đến phá mộng đẹp của người ta sao?” Anh mặt dày mở miệng, đứng sát cạnh Dung Ý, khẽ kéo nàng lại gần, nàng cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh.
Đan Hiểu Uyển thấy người vừa ra cũng sửng sốt, chợt phục hồi tinh thần, “Không ngờ Tịch thiếu cũng ở đây. Mấy ngày nay Dung Ý không đến công ty nên mới đích thân đến đây đưa thiệp mời.” Không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy Lý Tịch cô lại cảm giác một loại khí thế áp bách không thể bỏ qua.
Ánh mắt đảo qua thiếp mời của nàng, hiểu rõ dụng ý, một tay tiếp nhận, “Hoá ra là việc vui mừng a!” Quay đầu cúi xuống kề sát tai Dung Ý cười tủm tỉm nói câu gì, nàng cũng giương mắt như dò hỏi ý tứ của anh, “Nếu Đan tiểu thư đã nhiệt tình mời thì chúng tôi làm sao cự tuyệt được? Ngày cưới của hai người tháng sau, chúng tôi nhất định sẽ đến!”
Đan Hiểu Uyển mở to mắt nhìn, trong lòng thắc mắc từ “Chúng tôi” của Lý Tịch, suy nghĩ hỗn loạn.
Dung Ý nghe được lời của anh cũng im lặng, đứng ở bên tường nhưng lại không để ý anh đã tựa hẳn vào nàng. Một hồi lâu mới phản ứng lại, “Anh cho anh tự ý nhận lời người ta?” Ngẩng đầu nhìn Lý Tịch đang cắn chặt môi, mồ hôi chảy xuống cằm, nàng hoảng sợ, nhất thời chân tay luống cuống. Nửa kéo nửa ôm cơ hồ là dùng toàn bộ sức lực mới đem được anh đến ghế sô pha, chính mình cũng đầy mồ hôi, người này thân thể rõ ràng không tốt lại còn ra vẻ khoẻ mạnh a? Nói thầm một câu, “Thật đúng là mèo bệnh đi chăm mèo ốm.”
“Em nói ai là mèo bệnh?” Anh bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí không lạnh, nhưng vào tai Dung Ý đã có đầy lực sát thương.
“Được rồi, là tôi.” Nhẹ nhàng thở ra, cả người như nhũn ra ngồi xuống bên cạnh anh, “Sao anh lại nhận lời đến dự tiệc đính hôn của người ta?” Nhìn trần nhà, cái gì cũng không nghĩ được.
“Không muốn nhổ cái rễ sâu trong lòng kia ra sao?” Anh không biết lấy từ đâu ra mấy viên thuốc, ngay cả nước cũng không uống liền đưa vào miệng, trực tiếp nuốt xuống.
Nàng ngạc nhiên, anh biết chuyện của ba người bọn họ sao? Ngược lại lại thở dài, “Đã nhổ lên từ lâu rồi, chỉ có miệng vết thương thối rữa thôi…”
“Nói tiếp đi.” Anh lười nhác không muốn mở miệng, trong không khí chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Nàng cười khẽ, nhớ lại mấy hôm trước Cổ Duyệt cũng nói “Dung cô nương năm nào cũng vẫn 18 tuổi.”, kỳ thật nàng thực sự già rồi, tâm già đi, mệt không muốn đi bước nào nữa. Thấy nàng không lên tiếng, anh lại bật cười, “Sức chiến đấu chạy đi đâu rồi? Nhìn thấy cô ta tự nhiên lại giống như con dâu thấy mẹ chồng, chỉ còn thiếu tóc tai dựng ngược lên nữa thôi.”
“Anh mới tóc tai dựng ngược ấy! Dù sao chạy tới tiệc đính hôn của bạn trai cũ mới là ngốc nghếch…” Nàng còn chưa dứt lời, đột nhiên anh ôm lấy nàng từ phía sau, thân thể của nàng ban đầu cứng ngắc lại sau chậm rãi thả lỏng, ngửi được mùi hương của anh trong không khí, không hề kháng cự. Cằm của anh bằng phẳng đặt nhẹ trên đỉnh đầu nàng, giống như một cái hốc nhỏ, thật thoải mái. Thật lâu sau nàng mới tìm lại được giọng nói của mình, “Cho em thêm một chút thời gian, một chút thời gian nữa thôi…” Giọng rất nhỏ, người phía sau không biết có nghe được hay không, chỉ khẽ ừ một tiếng. Nàng quay đầu thấy anh đang từ từ nhắm mắt lại, khoảng cách gần như vậy, ngay cả mi mắt cũng có thể nhìn rõ. Toàn bộ căn phòng chìm trong yên lặng, chỉ có hai người ôm nhau, không nghĩ ngợi gì, nàng bỗng nhiên nở nụ cười rạng rỡ, cười giống như đứa trẻ con ăn vụng đường, trút bỏ mọi rắc rối của cuộc đời, chỉ còn chút ngượng ngùng, bối rối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...