Tích Tụ


Phó Diễn cố gượng cười nhưng tiếc rằng Đã thất bại.Hắn dường như muốn bảo xê đê đừng tự mình đa tình nhưng Mãi vẫn không thể nói thành lời.
Chỉ có sự im lặng vô tận bao quanh hai người họ.
Phó Diễn lấy hộp thuốc cứu thương từ trong ngăn tủ đầu giường, dùng băng gạc băng bó lại cổ tay cho Trần Tân.

Sau đó hắn nói với Trần Tân: “Vậy thì sao?”
Trần Tân nhìn cổ tay đã được băng bó lại cẩn thận bằng băng gạc: “tôi trước giờ chưa từng có thứ tình cảm ấy với cậu.”
Phó Diễn thậm chí còn không biến sắc: “Tôi biết từ lâu rồi.

Chú chỉ coi tôi là trách nhiệm mà bố tôi để lại, là minh chứng tiếp nối ông ta.

Vậy nên suy nghĩ của tôi từ trước tới nay đều không quan trọng.

Tôi chỉ cần ở đúng vị trí chú đã sắp xếp, tất cả mọi chuyện đều theo như mong muốn của bố tôi.”
Hắn đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống Trần Tân, khuôn mặt vô cảm: “Vậy nên năm ấy chú mới mặc kệ mong muốn của tôi, đuổi Hứa Diệu đi, giám sát tôi từng giây từng phút, quyết định mọi mối quan hệ của tôi.”
Trần Tân mấp máy môi, một lúc lâu sau mới khó khăn lên tiếng: “Thân phận của cậu đã định sẵn cần cẩn trọng trong mọi người.

Nhẽ nào cậu đã quên việc cậu bị bắt cóc là do ban đầu quen phải lừa đảo?”
Phó Diễn: “Phải, là tôi ngu.


Tôi gấp gáp muốn trốn khỏi nhà họ Phò, trốn khỏi chú, trốn khỏi cái nơi khiến tôi ngả thở này.

Vậy nên tới mới nhờ tới Hứa Diệu, vớ lấy bất kỳ ai bên cạnh mình.”
“Vậy nhưng kết quả đã chứng minh chú đúng còn tôi sai.

Hứa Diệu có thể vì tiền mà rời bỏ tôi, bạn bè có thể vì lợi ích mà bán rẻ tôi.

Thân phận tôi đã định sẵn không có ai bên cạnh.” Hắn nói tiếp: “Chú thất vọng lắm nhỉ.

Nuôi dạy ra một kẻ thất bại, phá hỏng kế hoạch của chú.”
Phó Diễn vươn tay chạm lên mặt Trần Tân, vô cùng dịu dàng.

Đầu ngón tay hắn lướt qua vết thương nhỏ trên mặt anh: “Có điều làm sao đây, chủ chỉ có thể ở lại bên tôi mà thôi.”
“Vì lẽ gì chỉ có mình tôi ở lại chốn địa ngục này mà chú lại có thể dứt áo bỏ đi.

Chú à, chú phải chịu trách nhiệm.

Nếu đã coi tôi là vật hy sinh thì chú nên chịu trách nhiệm tới cùng chứ, sao giờ có thể bỏ đi?”
Trần Tân tránh khỏi tay Phó Diễn: “Hứa Diệu đã trở về bên cậu rồi.


Công ty hiện tại cũng đã nằm trong tay cậu rồi.

Cậu thả tôi đi, sẽ không còn ai kiểm soát cậu nữa.

Cậu nên vui mới phải chứ?”
Phó Diễn không hề để bụng mà rút lại bàn tay đang lửng lơ bên mặt Trần Tân: “Tôi yêu chú mà.”
Hắn nhắn tới chữ yêu một cách quá đỗi hờ hững, như thể nó không hề đáng nhắc tới, thậm chí còn không chút quan trọng.
“Tôi yêu chú.

Tôi phải yêu chú mới được.

Trên đời này, tôi chỉ có thể yêu chú.”
Đồng tử Trần Tân co lại.

Dù Phó Diễn không nói ra nhưng anh nghe hiểu ẩn ý bên trong.
Chỉ có yêu anh, Phó Diễn mới có thể chấp nhận những gì anh đã làm năm ấy.
Chỉ có yêu anh, hắn mới có thể sống trong sự kiểm soát của anh bao nhiêu năm nay.
Một cách méo mó, biến dạng, không ngừng tự thôi miên bản thân, để rồi cuối cùng tin là thật.
Đây không phải yêu.

Tình yêu không mang dáng vẻ này.
Nó giống một lời nguyền hơn, dưới danh nghĩa tình yêu, Phó Diễn năm đó không thể trốn thoát.
Cũng giống như bây giờ, hắn không cho phép Trần Tân trốn thoát..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận