Tại một khu vực u tối trong ngục giam có hai hình bóng người đang tìm cách thoát khỏi nơi này. Vân Khê hơi cử động người, cảm thấy không đúng lắm. Có cảm giác gì đó lạ lạ ở ngực, cả người cô không được tự nhiên lắm, hình như...hình như có thứ vật nhỏ nhọn nhọn cứ chạm vào ngực cô thì phải.
Vật nhỏ nhọn nhọn?
Vân Khê đứng yên tại chỗ. Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhăn lại, cố hình dung đó là cái gì. Trong đầu tự dưng xuất hiện một đồ vật nhỏ màu đen, có một lỗ làm bằng kim loại trong đấy.
Đồ vật nhỏ màu đen? Lỗ làm bằng kim loại?
Cô đưa tay xoa cằm, nghĩ ngợi một lát, như nghĩ ra một điều gì đó, đôi mắt tinh anh của cô liền trừng lớn.
Còn không phải do cô từng trốn hắn một lần ư!?.
Hắn đoán chắc cô sẽ rời khỏi nơi quái quỷ này!.
Cô cắn răng, thầm cười trong lòng. Thật không ngờ hắn tin tưởng cô vậy đấy!? Haha.
Giống như không nhận ra người đang đứng cạnh cô, cô thản nhiên thò tay vào trong cổ áo của mình moi ra thứ đồ vật bên trong ngực cô...
Pear nãy giờ chú ý đến biểu cảm trên khuôn mặt cô. Thấy đôi mắt cô gái trở nên bi thương, lạnh lẽo. Anh ta nhíu mày không hiểu tại sao cô gái này vừa nãy đang rất bình thường tự nhiên biến đổi bất ngờ như vậy.
Cô gái này thật kì là!?.
Nhưng hành động tiếp theo của cô khiến anh ta chở tay không kịp. Anh ta quay ngoắt đầu sang bên khác, hai má hơi đỏ, khuôn mặt không được tự nhiên lắm, anh ta khẽ đưa tay lên miệng ho " khụ...khụ " vài cái.
Cô vậy mà đứng trước mặt anh ta, không có ý tứ gì, thản nhiên đưa tay vào vào áo khụ...khụ!
Vân Khê mới phát giác ra Pear đang đứng cạnh mình, mới nhận ra mình đang làm gì, nhìn lại tay của mình đang đút trong áo, cả người sững lại, da đầu tê dại, cô quay lưng về phía anh ta. Trời ơi!? Sao cô có thể đứng trước mặt anh làm cái trò không có ý tứ chứ.
Hai má của cô đỏ lên, răng khe khẽ cắn môi, khuôn mặt ngượng ngịu không biết trốn đi đâu được. Lúc này, cô thật ước muốn đào một cái lỗ chui vào trong đó!.
Mất mật chết đi được, làm sao dám đối mặt với anh tây!?.
Cô thề, sau khi thoát khỏi nơi này sẽ nhảy xuống sông Hoàng Hà khỏi phải nhớ lại tình cảnh xấu hổ này!.
Cuối cùng, cô cô cũng lấy ra được đồ vật từ trong ngực cô.
Quả nhiên là thiết bị theo dõi!.
Hắn thật biết cách nha, dám để thứ vật này trong ngực của cô!.
Pear quay đầu lại, thấy cái thứ màu đen ở trên tay cô, anh ta thoáng ngây người. Đó chẳng phải là thiết bị theo dõi sao?.
Tại sao trên người cô ta lại có thứ đồ vật này?. Theo như suy nghĩ của anh ta, cô gái này không hề đơn giản.
Vân Khê nhìn chiếc thiết bị theo dõi mà mình đang cầm, khoé miệng nhếch lên cười giễu, đôi mắt trở nên hung ác.
Anh nghĩ có thể cản trở được tôi thoát khỏi anh?. Cô nở nụ cười mãn nhãn, không chút do dự để theo thiết bị theo dõi rơi xuống chân mình. Rồi, cô giơ chân dẫm lên nó, càng dẫm hỏng càng tốt!.
Để xem anh ta có tức lên không?.
Nhìn chiếc thiết bị theo dõi te tua, tan thành mảnh vỡ, cô mới an tâm quay sang Pear nói:
- Đi thôi!
****************
Tập đoàn Tịch thị, phòng chủ tịch.
Căn phòng u tối tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, trợ lí bước ra trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Trong căn phòng, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế chủ tịch, hắn nhàn nhã tựa tay vào thành ghế, chống cằm nhìn lên máy tính.
So với bộ dạng nhàn hạ của hắn thì khuôn mặt hoàn toàn ngược lại. Hắn nắm chặt bàn tay của mình, khuôn mặt dường như đang kiềm chế cơn rống giận của mình.
Lát sau, hắn nở nụ cười lạnh.
Vân Khê, xem ra tôi xem thường cô rồi! Cô được lắm, dám hủy thiết bị theo dõi của tôi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...