Vân Mộc xoa xoa gương mặt bầm tím của mình, ngồi xuống ghế sofa, vừa xoa vừa gằn lên từng tiếng: " Do Trạch Thi Nhã chứ ai? ".
" Trạch Thi Nhã? Sao cô ta cũng ở đây? ". - Cô vào trong lấy hộp đựng thuốc ra, cô ngồi xuống cạnh anh, dùng tăm bông ấn lên vết thương trên má của anh.
" Xít…em nhẹ tay một chút có được không? " - mặc dù em gái anh ấn rất nhẹ nhưng do tác dụng của cồn gây xót khiến Vân Mộc không khỏi xuýt xoa.
Thấy anh than đau như vậy, Vân Khê dừng lại động tác nhưng không ngừng châm chọc anh, động tác xoa cũng cố gắng nhẹ đi: " Em có mạnh tay đâu chứ? ".
" Mà anh nói cho em biết đi, tại sao anh gặp Trạch Thi Nhã vậy? ".
" Anh cũng không biết tại sao cô ta ở đấy? Lúc thấy cô ta xuất hiện ở quán bar anh cũng rất bất ngờ, anh cố tình lảng tránh để cô ta không phát hiện ra anh rồi nhưng đâu ngờ cô ta mắt tinh như thế, còn gọi anh lại, bắt anh rót rượu cho cô ta ".
" Rồi sao nữa? ".
" Hừ, anh phải cố nhịn rót rượu cho cô ta đấy, cô ta nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường thì thôi đi, đã thế ở trước mặt bao nhiêu người vu oan giá hoạ anh trộm đồ cô ta nữa chứ, thành ra anh ra nông nỗi này đây! ".
" Hả? Sao cô ta dám làm vậy chứ? ".
" Bỏ đi! " - Anh tiện tay cầm lấy gương trên bàn ra soi: " Thế có để lại sẹo không? ".
Vân Khê: “…”
Cô cũng đến lạy anh trai cô, trong trường hợp này còn quan trọng nhan sắc đến vậy!.
" Anh yên tâm đi, anh đẹp trai như thế, dù có bị thương thì vẫn không thiếu cô nào theo đuổi đâu! ".
Anh em nhà họ Vân ngay từ khi sinh ra đã có giá trị nhan sắc cực kì cao, đặc biệt anh trai từ lúc đi học cho đến nay vẫn không ít người theo đuổi.
Cho dù anh cô có làm pha chế cocktail đi nữa thì vẫn có khối gái theo đấy chứ.
" Mà nói mới nhớ… ". - Vân Mộc nở một nụ cười ranh mãnh: " Hồi chiều có cô gái xin Wechat anh đấy ".
" Thế anh có cho không? ".
" Anh mày đâu làm giá như mày, có người xin Wechat anh thì anh vẫn cho nhé ".
" Vâng, anh thì sát gái rồi em thì không được như anh đâu ". - Cô liếc xéo Vân Mộc, dùng giọng điệu châm biếm anh.
" Vậy…anh thành ra thế này, liệu có tiếp tục công việc này được không? ".
Anh lắc đầu, đáp: " Anh không biết nữa ".
“…”
" Mà không có thì thôi, anh kiếm công việc khác, trên đời này thiếu gì việc làm ". - Vân Mộc vỗ vai cô, rồi tay cầm theo áo khoác đi lên lầu.
Cũng đúng, nhưng cô vẫn lo lắng cho anh. Hiện tại hoàn cảnh gia đình cô hoàn toàn rơi vào trạng thái nghèo túng, cô dùng số tiền còn lại để mở quán trà sữa để trang trải cuộc sống nhưng liệu có thể nuôi được cho gia đình cô được không đây?.
Nhớ đến Trạch Thi Nhã kia, cô càng tràn ngập sự ghét bỏ, cô ta có vai diễn trở lí tốt của anh trai cô rất hoàn hảo, đều khiến người khác nghĩ cô ta là người tốt, độ hào cảm đối với cô ta ngày càng tăng vọt. Trước đây Vân Khê cho rằng Trạch Thi Nhã thích Vân Mộc thật, thế nhưng anh ấy thích cô ta không thì cô không rõ.
Lúc đó, cô khá thích cô gái này, cũng muốn ghép hai người lại với nhau. Không nghĩ cô ta là người của Tịch Nam Dạ, hai người này đều cùng chung một giuộc hãm hại cả nhà cô tán gia bại sản.
Phải chăng cô ta là một trong phụ nữ của Tịch Nam Dạ?. Mà Tịch Nam Dạ đối xử với cô đầy thù hânh như vậy rốt cuộc có mục đích gì? Có uẩn khúc nào trong đây ư?.
Đang rốn ren suy nghĩ thì có tiếng chuông Wechat vang lên. Cô rời mắt xuống nhìn vào điện thoại, là Kiều An Linh vừa gửi tin nhắn cho cô.
[ Báo, báo, 3 ngày nữa tớ đến thành phố A gặp cậu đây bảo bối! * icon hôn hôn * ].
" … "
Buổi sáng hôm sau, mọi việc vẫn diễn ra như thường lệ.
Lần này, sức khỏe của cô đã đỡ hơn trước rất nhiều. Tuy đã hết rát cổ họng nhưng thỉnh thoảng vẫn ho khụ khụ cùng với kèm theo tiếng sụt sịt.
Cô thanh toán tiền mặt xong, cúi đầu lịch thiệp nói: " Cảm ơn quý khách, mong quý khách đến lần sau ".
Cho đến tầm trưa, quán có vẻ vắng hơn, Dương Ánh Hàm mới có thời gian lon ton chạy đến cạnh cô, dùng vẻ mặt tò mò hỏi:
" Chị Khê, người đàn ông hôm qua đến đây là ai vậy? Em để ý lúc chị thấy người đàn ông này chị liền thẫn thờ, bỗng chốc liền chạy đi, mà người đàn ông đó cũng đuổi theo chị nha! " - Cô ấy dựa lại gần cô, gian tà hỏi: " Nói đi, có phải hai người có quan hệ mờ ám không? ".
Vân Khê vốn đang vui vẻ nhưng khi nghe câu hỏi của Dương Ánh Hàm, nụ cười trên môi thoáng chốc cứng đờ, cổ họng nghẹn lại, muốn nói gì đó lại thôi.
Chuyện của cô và hắn rất dài, cô không thể cho Dương Ánh Hàm biết toàn bộ sự thật được.
Dương Ánh Hàm tiếp tục luyên thuyên: " Mà anh ta quả là rất đẹp trai nha, mị lực của anh ta so với người đàn ông trước kia quả không kém một chút nào hết thậm chí còn đẹp trai hơn đấy chứ. Nhưng mà trông anh ta có vẻ cứng rắn, nghiêm túc, lạnh lùng quá nhỉ? ".
Vân Khê thật sự không chịu nổi cái tính bà tám của Dương Ánh Hàm, đặc biệt khi cô ấy cứ luôn miệng nhắc đến tên người mà cô cực kì hận kia - Tịch Nam Dạ, đúng, chính là tên này, càng nghe thấy tên này cô càng nảy sinh ra căm ghét với hắn ta mà thôi.
Cô quay sang khẽ gõ đầu Dương Ánh Hàm, tỏ ra tức giận hăm doạ cô: " Chăm chỉ làm việc đi, không chị trừ lương bây giờ ".
" Giờ còn ai nữa đâu mà em thì đâu có việc gì làm! ".
" Ngoan ngoãn làm việc đi! ".
Dương Ánh Hàm cũng đành nghe lời cô, hiện tại là tầm trưa, không có khách khứa nào nên cô ấy tùy tiện cầm lấy khăn để lau bàn.
Một chiếc xe Ferrari đỏ chói dừng tại trước cửa quán. Vì màu đỏ của chiếc xe quá nổi bật cùng với hãng xe quá đắt đỏ làm thu hút sự chú ý của quá nhiều người đi đường.
Sự chói loá của nó cũng đụng vào mắt cô khiến cô phải ngẩng đầu lên nhìn ra cửa kính.
Sắc mặt cô lạnh đi. Trong đầu câu nghĩ tới một câu nói: Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
- ---------------
Dạo này chạy deadline ghê quá không có thời gian viết truyện mọi người thông cảm nha:333
Nốt tuần sau mình thi xong rồi sẽ tiếp tục viết truyện
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ Quỷ Tân Nương nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...