Vân Khê thoáng chấn động khi nghe câu này của hắn. Không phải vì hắn tỏ ra hiểu về cô mà là 2 chữ " 6 năm " do chính miệng hắn phun ra. 6 năm ư? Không nghĩ rằng hai người có thể quen nhau lâu như vậy…
Tuy Tịch Nam Dạ chuyên tâm lái xe nhưng hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt thất thần như đang lạc vào cõi tiên của cô. Hắn nhướng mày, hỏi:
" Đang nghĩ gì? ".
Cô nghĩ gì, cần hắn quan tâm sao?. Vân Khê muốn nói câu này, cô định mở miệng thì cô họng phát đau không nhịn được đành phải ở trước mặt hắn ho vài cái.
" Sáng đã uống thuốc chưa? ". - Hắn đột nhiên hỏi cô. Ngư khí tuy lạnh lùng nhưng mang vài phần lo lắng.
" Khụ…uống rồi “.
" Uống rồi vẫn để bị ho sao? "
“…”.
Cô có hơi bất ngờ, hắn đây là đang quan tâm cô?.
" Anh…” - Cô muốn nói gì đó, nhưng cổ họng một lần nữa đau rát, khó có thể nói chuyện nên cô đành phải mím chặt môi, thà im lặng trước mặt hắn còn hơn.
" Làm sao vậy? Cô muốn nói gì với tôi à? ". - Tịch Nam Dạ hoài nghi hỏi cô.
" Không! ". - Cô trầm giọng đáp.
Tịch Nam Dạ quay sang nhìn cô, dùng ánh mắt nhìn người mà thầm quan sát Vân Khê. Mọi biểu cảm của cô đều thu nhỏ vào đôi mắt của hắn. Cô ngồi nép vào góc ghế, mặc dù bề ngoài tỏ ra không có chuyện gì xảy ra nhưng bên trong lại không ngừng sợ hắn. Cô trông như vậy làm hắn liên tưởng đến con nhím. Một con nhím đang xù lông với hắn như thể đang sợ hắn làm thịt nó bất cứ lúc nào vậy.
Mà nghĩ đến chuyện làm thịt con nhím này, ánh mắt hắn càng trở nên tối dần đi.
Trong khoang xe chật trội, nhiệt độ trong xe dường như càng nóng hoàn toàn trái ngược với nhiệt độ với nhiệt độ ngoài trời.
Mà Vân Khê cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người nọ đang nhìn nhìn chằm chằm vào cô. Bàn tay càng ôm chặt thân mình hơn, nhẹ giọng nói:
" Anh có thể dừng ở đây không? Tôi có thể tự đi bộ về ".
Hắn nghe lời cô, dừng xe ở một góc khuất.
Thấy hắn không có nhất cử nhất động, Vân Khê cũng cảm thấy an tâm hơn, cô vặn tay nắm cửa ra nhưng không thể mở được.
Sắc mặt cô càng tái đi, càng khẩn trương văn tay nắm cửa hơn.
Tịch Nam Dạ nhàn hạ dựa lưng vào ghế lái, môi hắn cong lên cười đầy tà mị, giống như đang có hứng thú với con mồi của hắn. Ha! Làm sao hắn có thể để con nhím nhỏ này chạy thoát khỏi hắn chứ?.
" Tịch tổng…anh có thể mở cửa để tôi đi được không? ". - Vân Khê quay sang mặt đối mặt với hắn, khi nhìn thấy đôi mắt u tối nhìn chằm chằm vào cô khiến trái tim cô không khỏi run rẩy, tâm tình vừa càng khẩn trương, lại vừa vừa càng sợ hãi.
" Anh…anh muốn làm gì? ". - Cô muốn lùi về phía sau nhưng sau lưng cô là tấm kính chắn gió.
Tịch Nam Dạ dịch chuyển cơ thể lại gần gần Vân Khê hơn, khuôn mặt lạnh lùng càng trở nên ú ám dựa vào cổ của cô nhẹ nhàng cắn mút.
" A…buông ra! ". - Cô dùng hai tay, cố gắng dùng sức đẩy hắn ra nhưng sức lực của phụ nữ làm sao bằng đàn ông được. Dù có đẩy ra thì hắn càng ôm chặt cô hơn, thậm chí gắt gao ôm chọn cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi hắn.
Hắn cúi xuống, ôn nhu mà hôn lên môi cô, người đàn ông thường ngày lãnh khốc như vậy nhưng trên giường lại đặc biệt ôn nhu, quyến rũ khiến bao nhiêu phụ nữ điên cuồng vì hắn như thế nào.
Chiều cao cùa cô chỉ có hạn, hắn cao m86 còn cô chỉ cao m61 mà thôi. Ở tư thế này, hắn muốn thuận tiện dễ dàng hôn cô hơn nên dùng một bàn tay nâng cằm cô lên, một tay còn lại siết chặt vòng eo của cô hôn thật sâu.
Có điều, hắn cảm thấy chưa đủ, càng muốn nhiều hơn nữa, hắn muốn tiến công lưỡi vào trong nhưng bờ môi cô ngậm chặt không cho hắn tiến vào. Ngược lại, hắn không hề tức giận cô một chút nào, cứ vậy mà ờ bờ môi cô liếm láp không ngừng, thi thoảng cắt mút không thôi…
Cho đến khi Vân Khê bắt đầu thấy khó thở, cô muốn mở miệng nói dừng lại thì Tịch Nam Dạ tranh thủ thời cơ tiến vào khoang miệng cô, lưỡi hắn cuốn lấy lưỡi cô, bàn tay càng ôm chặt eo cô hơn… ( èo * đỏ mặt * đoạn này tả thấy ghê quá)
Vân Khê trừng lớn đôi mắt, không nghĩ rằng kĩ thuật hôn của hắn cao siêu đến thế. Đồng thời, cô còn cảm nhận được phía dưới cô có một vật cứng đang đứng dựng thẳng đứng lên không ngừng chọc vào mông cô.
Trời ơi, cô đang bị bệnh đấy…tên đàn ông này, cứ vậy mà tùy cơ động dục ư?.
Vật kia cứ chọc chọc vào mông cô càng làm cô khó chịu, cô nhếch mông cao lên để thoát ra khỏi nó nhưng Tịch Nam Dạ làm sao có thể để cô thoát chứ, hai bàn tay bóp thật chặt vòng eo mảnh khảnh cùa cô, cố tình ác ý mà nhấn thật mạnh xuống hạ thân.
" Này…A! ".
Hắn rời khỏi đôi môi của cô, di chuyển đến tai, cố tình phả hơi nóng vào tai của cô, trầm khàn hỏi:
" Muốn sao? ".
Hắn vừa hỏi vừa cắn mút vành tai của cô, vành tai của cô cực kì nhạy cảm vậy nên khi hắn chạm tới, hắn cơ hồ cảm nhận được sự run rẩy của cô mà càng muốn làm càn hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...