" Tiểu thư, Tiên sinh muốn gặp cô ". - Một người đàn ông đứng trước mặt cô, hắn ta đeo kính râm màu đen, Âu phục màu đen, khuôn mặt không biểu cảm lạnh lùng nói. Sau hắn còn có 2 - 3 người biểu cảm y chang hắn.
Vân Khê biết rõ vị tiên sinh mà hắn ta nói là ai, chắc chắn hắn biết rõ cô còn sống. Cô định xoay người chạy đi nhưng bị hắn ta dữ lại.
" Phiền tiểu thư đi theo tôi? ".
" Nếu không thì sao? ". - Cô lạnh mặt quét anh ta một câu.
" Tiên sinh nói, nếu cô không chịu nghe lời thì bảo chúng tôi dùng biện pháp mạnh ".
Biện pháp mạnh? Cô cười lạnh. Kiều An Linh đứng ngay cạnh cô, khuôn mặt tức giận quát:
" Tôi không cho phép mấy người bắt cô ấy đi! ".
Hắn ta dường như không nghe thấy lời của cô ấy, hắn ta khẽ quay đầu phía sau, giống như ra hiệu, ba người theo sau hắn ta bước đến kéo Kiều An Linh ra sau:
" Này! Mấy người làm gì vậy? Thả tôi ra! ".
Kiều An Linh vùng vẫy khỏi hai tên này nhưng dù vũng thế nào vẫn không thể thoát được.
Hắn ta vẫn lạnh mặt nói với Vân Khê:
" Tiểu thư, phiền cô đi với tôi, tôi không dám bảo đảm cô bạn của cô đâu! ".
Vân Khe nghe hắn ta nói vậy đành chấp thuận theo, cô không muốn liên lụy đến Kiều An Linh một chút nào.
Thấy Vân Khê có ý định đi theo hắn ta, Kiều An Linh liền gọi tên cô: " Vân Khê! Đừng đi theo hắn ta! ".
Vân Khê xoa người lại khẽ chấn an cô ấy,
" Tớ không sao đâu ". - Nói xong, cô quay đầu lại lạnh lùng đưa ra yêu cầu: " Thả cô ấy ra! ".
" Cô đi theo tôi, chúng tôi lập tức thả cô ta ra! ".
Vân Khê áp chế cơn tức giận của mình, cô nín nhịn đi theo hắn đến chiếc ô tô sang trọng đang đỗ ven đường gần đó.
Cửa xe được mở ra, cô đứng đó nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trong đó, tư thái hắn trông rất nhàn hạ giống như không phải chuyện của hắn vậy.
Thấy cô còn chưa ngồi vào, hắn ngoái đầu về phía cô:
" Còn không mau lên xe? ".
Cô mím môi, con người đầy tức giận mà ngồi vào trong xe.
Trong xe chìm vào bầu không khí im lặng. Hắn thì chống cằm, khuôn mặt hờ hững nhìn ra cửa sổ, còn cô, cả người cô căng cứng, tay nắm chặt thành quyền, giống như con mồi đang đề phòng thú dữ vậy. Cô cảm thấy rất ngột ngạt. Tuy ngồi không quá gần hắn nhưng cô nghe ra được hơi thở tràn đầy nguy hiểm có thể làm gì cô bất cứ lúc nào.
" Có vẻ biết tôi chưa chết, Tịch tiên sinh chắc buồn lắm nhỉ? ". - Cô lạnh lùng mở miệng.
Mày rậm của hắn nhíu lại, nhưng hắn lại chọn cách im lặng. Ai nói cô chết thì hắn vui chứ?. Hắn còn chưa hết hứng thú với cô đâu!
Thấy hắn không lên tiếng cô cũng không hỏi gì thêm nữa.
****************
Cuối cùng Kiều An Linh cũng được hai tên đó thả ra, cô xoa bắp tay của mình. Phải nói sức lực của hai tên đó rất mạnh, tí thì nát cánh tay cô rồi. Vó trời mới biết, lúc bị bọn chúng giữ lại cô sợ bị giết đến mức nào, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng nhất là bạn của cô ấy - Vân Khê đang ở trong tay vị Tịch tiên sinh kia.
Tranh thủ hai tên mặt lạnh đó không chú ý đến cô ấy, cô ấy liền chạy đến ven đường vẫy vẫy tay với taxi đang đi ngay gần đó.
Đột nhiên, có một lực đạo không mạnh không nhẹ vào gáy của cô ấy, thân thể Kiều An Linh chao đảo, trước mắt tối sẩm. Cả người cô ấy ngã nằm xuống đất.
Một chiếc giày bóng loáng tiến sát lại gần trước khuôn mặt đang nhắm nghiền của Kiều An Linh, Cố Đông Quân từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái đang nằm trên mặt đất.
" Có cần xử lý cô ta không? ".
" Không cần đâu, mang cô ta về phòng đi! ". - Anh ta ra lệnh cho thuộc hạ, rồi chẳng màng đến Kiều An Linh nữa mà rời đi.
****************
Đã 3 ngày trôi qua, Vân Khê bị nhốt ở Hoa Uyển viên.
Kể từ ngày hôm đó, cô chính thức bị giam trong căn phòng của hắn, trở thành chú chim bị giam trong lồng, không được tự do ra ngoài nữa rồi.
Cô mở mắt ra nhìn trần nhà, sau một hồi lơ đãng, cô mới nhớ ra đêm hôm qua hắn với cô đã làm gì.
Cả đêm hắn như muốn điên cuồng chiếm lấy cô vậy, dù cô có xin hắn nhưng hắn không những bỏ ngoài tai lời xin tha của cô còn làm mạnh bạo hơn thế nữa...
Cô mệt mỏi ngồi dậy, bỏ qua nửa thân dưới đau nhức mà đứng lên, cầm tấm chăn quấn quanh người mình lại, che đi các dấu hôn trên cơ thể trắng nõn của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...