Thời tiết mùa thu hết sức dễ chịu, cô cùng với Tịch Nam Dạ đi bộ trên sân trường đại học. Với dáng người cao lớn của hắn cùng với dáng người nhỏ nhắn của cô đã thu hút không ít chú ý của mọi người xung quanh. Có người thì trầm trồ, có người thì khó chịu nhưng cô không thấy lấy làm khó chịu, mà ngược lại cô càng sướng rơn trong lòng vì được quang minh chính đại nắm tay hắn. Những tán lá cây màu vàng rơi xuống, chạm nhẹ vào mái tóc của cô, Tịch Nam Dạ mỉm cười dịu dàng, bàn tay to lớn ôn nhu gỡ lá ra khỏi tóc của cô. Sau đó, hắn xoa đầu cô rồi ôm cô vào lòng mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh.
Cô khẽ đỏ mặt, Tịch Nam Dạ thấy vậy, không nhịn được đưa tay chọc chọc mũi cô:
" Mới vậy đã đỏ mặt ".
Cô mỉm cười, cả người cô như con mèo nhỏ cứ núp vào người hắn càng làm thân thể hắn ngứa ngáy, khó chịu mà nảy sinh lòng muốn trêu chọc cô:
" Chỉ một cái ôm thôi đã đỏ mặt, không biết trên giường thế nào đây? " - Lời của hắn thì thầm bên tai cô.
" Anh..." - Nghe hắn nói vậy, mặt cô càng đỏ hơn, bàn tay run run đấm vào ngực hắn.
****************
Cô chả hiểu sao mình mơ giấc này, còn học đại học chính hắn là người theo đuổi cô trước. Hắn không những đẹp trai mà còn học giỏi, tất cả các sinh viên đều hâm mộ hắn. Cô cho rằng, hắn theo đuổi cô vì hắn thích cô thật lòng, cô cho rằng tình yêu của cô chính là đẹp nhất. Cô cho rằng ngôn tình chỉ là hư cấu, không có thật nhưng với sự dịu dàng, ôn nhu của hắn đã làm cô tin có thật, bây giờ thì sao? Tiểu thuyết vẫn chỉ là tiểu thuyết mà thôi.
Sáng hôm sau, Pear lại đến thăm cô. Nhìn đôi mắt quầng thâm của cô, anh quan tâm hỏi:
" Sao vậy? Hôm qua ngủ không ngon à? ".
Cô chỉ im lặng cười cười với anh. Làm sao có thể nói ra đây, sau khi mơ thấy giấc mơ cô với Tịch Nam Dạ cô không ngủ được nữa.
Anh cầm bình chứa đựng đồ ăn đến đưa cho cô:
" Này, ăn đi, cô còn kiểm tra sức khỏe nữa đấy ".
" Cảm ơn anh nhiều lắm, Pear ". - Cô cảm kích nhìn anh.
" Không có gì đâu, cô gái à ".
Sau khi ăn sáng xong thì Pear gọi bác sĩ đến kiểm tra. Bác sĩ khám cho cô, ánh mắt lộ sự vui mừng:
" Rất tốt, sức khoẻ cô hồi phục rất nhanh, 2 ngày sau có thể rời viện rồi ".
" Vậy sao? ".
" Ừm nhưng trong ngày này cô vẫn phải uống thuốc đầy đủ, nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi vẫn tiếp tục khám sức khỏe cho cô ".
" Cảm ơn bác sĩ ".
Bác sĩ chỉ gật đầu rồi nhắc nhở cô vài thứ rồi rời đi.
Pear ngồi kế bên cô, nhìn tâm tình của anh có thể cho thấy tâm trạng rất tốt:
" Sao? Cô cảm thấy thế nào rồi? "
" Cảm thấy rất khoẻ " - Cô bất giác nở một nụ cười.
Pear thấy nụ cười của cô, nhất thời si mê nụ cười ấy, trái tim anh bắt đầu đập thình thịch. Cô rất hiếm khi cười, một khi cười lại rất đẹp khiến người khác không khỏi lệch nhịp, anh muốn cô cười mãi như thế, nếu như có thể anh sẽ mãi mãi bảo vệ nụ cười này của cô...
Suy nghĩ này khiến anh rùng mình, anh bị sao vậy? Chắc anh bị say nắng rồi.
Anh khẽ ho một cái để ổn định lại trái tim đang lệch nhịp của anh.
Như muốn cứu vớt bầu không khí này, anh liền chuyển đề tài:
" Vân Khê, khi cô xuất viện rồi, cô tính đi đâu? ".
Cô ngồi im lặng, khuôn mặt lộ rõ vẻ suy tư, lại có chút băn khoăn, chần chừ. Biểu hiện đầy biến hóa của cô đã lọt vào tầm mắt của Pear, cô gái này có lúc sẽ xuất thuần như vậy, điều này càng khiến anh muốn tìm hiểu về cô hơn.
Đăn đo một lúc lâu, cô mới trả lời:
" Về nhà ".
Pear nhớ ra một điều gì đó liền hỏi cô:" Vân Khê, cô là tiểu thư của Vân thị đúng không? "
" Đúng vậy ".
" Nghe nói Vân thị sắp phá sản rồi ".
" Cái gì? " - Tin tức này như là trời đánh vào cô. Vân thị phá sản? Do Tịch Nam Dạ làm? Cô phải làm sao đây?.
" Dạo gần đây còn có tin tức lan truyền Thiên kim Tiểu Thư Vân thị mất tích ".
Đầu cô lại lần nữa rối lên, không ngờ lúc cô đi đã có tin tức lớn xảy ra như vậy. Anh trai cô, không biết bây giờ ra sao rồi?.
" Vân Khê, giờ cô tính sao? "
" Giờ tôi chẳng biết làm thế nào nữa " - Cô lắc đầu.
Cô như vậy, anh cảm thấy rất đau lòng, không biết cô gái này đã xảy ra bao nhiêu chuyện nữa đây?.
Dường như muốn cô vui vẻ, Pear liền chuyển đề tài:
" Tháng này có nhiều tin tức lớn xảy ra lắm ".
" Tin tức gì? " - Thật ra cô không có hứng hóng hớt lắm.
" Tin thứ nhất Vương thị chính thức phá sản ".
Vương thị phá sản? Mắt cô đầy chấn động, giọng run run hỏi:
" Anh có biết vì sao phá sản không? ".
Pear lắc đầu, anh cười nhẹ:
" Cung đúng, mấy năm trước đây Vương thị nằm trong bờ vực phả sản rồi, giờ phá sản cũng dễ hiểu ".
Không, cô biết ẩn tình do đâu, việc Vương thị phá sản chính là do Tịch Nam Dạ làm, có khả năng Vân thị sẽ không tha đi?.
Pear không chú ý đến sắc mặt của cô tiếp tục thao thao bất tuyệt:
" Tin tức thứ hai, Tiểu thư nhà Mộc gia mất tích cũng giống như cô vậy ".
" Tại sao mất tích nhỉ? ".
" Nghe nói cô ta mất cách cô có 1 tuần mà trùng hợp là..." - Bàn tay của anh vân vê cằm lộ vẻ suy tư: " Cố tiểu thư của Cố thị trở về ".
Cô khẽ cười:
" Anh có vẻ quan tâm đến mấy cái này nhỉ? ".
" Chậc, cô không thấy mấy cái này liên quan đến kinh tế sao? ".
Cô gật đầu, cũng thấy có lí. Sau đó, Pear tiếp tục nói:
" Ngay cả con trai của Từ tổng còn chết vì bệnh tim đấy ".
Nghe đấy đây, người cô khẽ chấn động. Cố cúi xong, cố chôn giấu cảm xúc trong lòng, nhịn để nước mắt không được rơi thêm lần nào nữa.
Người mà anh ta vừa nhắc đến chính là Từ Dã Khiêm...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...