Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa
“Haha thật không ngờ mày cũng giống như mẹ mày là một con điếm bên ngoài lăng loàn.
Vậy mà uổng công Mộc Phong chờ đợi mày hơn 8 năm trời haha.”
Tịch Nhan không nói gì, bởi vì cô biết bây nỗi hận thù của Kiều Anh đã lên đến cực điểm, chẳng ai có thể ngăn cản nổi.
“Vậy sao?”
Tần Kiều Anh dùng chân giữ người ông ta nằm xuống đất.
“Mày cũng chỉ là có con với một thằng đàn ông vô danh mà thôi, thứ điếm rẻ mạt.
Thằng nào có con với mày đúng là vô phúc 9 đời.”
Kiều Anh không cười nữa, con dao nhỏ lạnh sắc kề sát cổ ông ta.
Vẻ mặt Tần lão gia thách thức, mọi người không biết là ông ta còn vô sỉ đến mức hạ nhục cô gái ruột trước mặt người ngoài như thế này.
“Mày giết tao đi xem mày có sống yên ổn không? Pháp luật sẽ nghiêm trị mày thôi.”
“Ông nghĩ tôi sợ?”
“Dừng lại nếu không con trai mày sẽ chết.”
Đột nhiên, tất cả sững lại.
Kiều Anh quay lại nhìn Anh Khôi đang trong bàn tay của Mỹ Quyên, chĩa thẳng súng vào đầu cậu bé.
Một đứa bé vô tội tại sao lại xen vào một việc phức tạp liên quan đến tính mạng như thế này cơ chứ.
Tần Kiều Anh dường như không quan tâm lắm, Anh Khôi cũng chẳng mảy may kêu cứu.
Tịch Nhan biết cậu bé đã tập luyện võ thuật từ nhỏ với biết bao nhiêu cao thủ nhưng mà tình huống này đạn còn nhanh hơn dao ấy chứ.
“Các người muốn giết ai?”
Tư Quân Cửu đen mặt đi vào cùng Mộ Cố Trì.
Khí thế bất phàm lại có thể đi cùng gia chủ Mộ gia quả thật không phải người tầm thường.
Mộc Phong từ nãy giờ vẫn đứng ngẩn ngơ.
Cửu Gia lạnh giọng cảnh báo Kiều Anh.
“Thả ông ta ra.”
Kiều Anh cắn răng thả ông ta ra mặc dù không hề cam nguyện.
Anh Khôi cũng thuận thế đá bay khẩu súng trên tay Mỹ Quyên.
“Tịch Nhan lại đây.”
Cô chạy ra chỗ Mộ Cố Trì nước mắt lưng tròng nhìn anh ta.
“Cố Trì cô ta vừa nãy sỉ nhục em.”
Tịch Nhan chỉ thẳng vào Tần Hy, cô ta đứng hình.
Bọn họ có quan hệ gì? Tại sao lại thân thiết như vậy chứ?
Mộ Cố Trì biết hết nhưng lại coi như không có gì tin vào lời nói của Tịch Nhan.
“Sỉ nhục chủ mẫu của Mộ gia, đáng chết.”
Mọi người im lặng không nói gì.
Vậy mà Tịch Nhan lại là chủ mẫu của Mộ gia, đây phải gọi là thông tin trấn động.
Tần Hy nín họng không dám nói gì.
“Tần lão gia, ông vừa chửi ai là điếm? Là cô ấy sao?”
Tư Quân Cửu chỉ về phía Kiều Anh, Tần lão gia sợ hãi không nói được lời nào.
“Đưa bà ta ra đây.”
Mặc Phong lôi bà ta đến trước mặt Tư Quân Cửu và Tần lão gia.
Từ trong túi anh ta rút ra một con dao nhỏ, trông rất sang trọng lại còn được dát vàng nữa chứ.
Tịch Nhan sợ hãi, quay đầu ôm lấy Mộ Cố Trì.
Anh nhẹ nhàng trấn tĩnh cô, hai tay áp sát lỗn tai tránh âm thanh bên ngoài.
Anh Khôi không có cảm giác gì là đặc biệt người lại còn thấy hứng thú với cảnh này.
Còn Kiều Anh dù đã quen thấy máu tanh nhưng mà vẫn còn cảm giác ghê sợ, rợn người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...