Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa


Cô ta nức nở, bà không nói gì đứng dậy quay mặt đi vào trong.

Thấy không được Tú Thanh liền quay sang cầu cứu Mộ Phong.
“Ba con là con gái ba mà, ba cứu mẹ đi con xin ba.”
Mộ Cố Trì giơ tay ra hiệu Viễn Trình dừng lại.

Đôi mắt thâm độc nhìn bà ta.
“Đưa bọn họ vào trong nhà nghỉ ngơi coi như tôi chấp nhận họ.”
Như sét đánh ngang tai Mộ Phong, ông không dám tin vào mắt mình.

Chuyện mình không làm lại phải đi đổ vỏ cho kẻ khác hay sao? Mộ Cố Trì anh đang làm cái gì vậy?
“Cố Trì.”
Tịch Nhan đứng ở cửa gọi tên anh, vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc ánh mắt tự nhiên lại trở lên dịu dàng quay về phía cô.
“Tịch Nhan, mẹ sao rồi?”
“Mẹ ngủ rồi.”
Vốn định tổ chức một bữa tiệc vui vẻ nhưng không ngờ lại có kẻ phá đám.


Từ khi cô vào nhà họ Mộ có biết bao nhiêu biến động.

Ngày nào cũng xảy ra chuyện, có nhiều lúc cô suy nghĩ không biết mình có phải tai tinh hay không.
“Đưa họ vào trong thay quần áo, rồi chuẩn bị cơm.”
Vừa được công nhận cả hai đã mừng như Tết, kế hoạch thành công sao không vui được cơ chứ.

Cả hai người nở một nụ cười thoả mãn.
Vương Thi cô ta đứng bên cạnh chứng kiến hết mọi chuyện cũng biết luôn 2 kẻ gây rối kia là ai.

Đúng là con cháu nhà họ Mộ thật đấy nhưng mà có một bí mật hai người họ không muốn ai biết.
“Tịch Nhan chúng ta lên phòng thôi.”
Tú Quyên và Tú Thanh được nước lấn tới, họ thật sự coi mình là chủ nhân của ngôi nhà này rồi.
Khi tất cả đã đi hết lên phòng chỉ còn Vương Thi, Tú Quyên và Tú Thanh ngồi ở dưới phòng khách.
“À quản gia có thể cho tôi một cốc lọc được không?”
Vương Thi giơ tay bày tỏ ý, nếu như không cướp được vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Mộ thì cuộc đời cô ta sẽ chẳng được yên ổn.

Tất cả chỉ tại cô là con gái rơi của Vương Gia, hoàn toàn không được hưởng sung sướng.

“Quản gia, quản gia đâu? Tôi muốn uống rượu vang trắng ông lại cho tôi rượu vang vàng là sao?”
Tú Quyên gắt gỏng đập vỡ ly rượu trên tay.

Nhất định phải ra oai cho mọi người nhớ kĩ hai người họ đã chuẩn bị sẵn sàng làm chủ nhân Mộ Gia.
“Dì à, dì thật sự coi nơi này dì là chủ nhân hay sao?”
“Dì à, dì thật sự coi nơi này dì là chủ nhân hay sao?”
Tịch Nhan mặc một bộ váy màu xanh lá nhẹ nhàng đi xuống.

Vương Thi vừa nhìn vừa nhoẻn miệng cười.
Thấy Tịch Nhan bà ta không nghĩ cô là vợ của Môh Cố Trì.

Cũng chỉ coi là người hầu trong nhà được anh cưng chiều mà thôi, sớm muộn gì cũng bị đá.
Ánh mắt khinh thường hiện rõ trên khuôn mặt bà ta và đứa con gái.

Vương Thi không giới thiệu cho họ biết cô là chủ mẫu ở đây chỉ vì muốn xem một màn kịch hay.
Cũng không hiểu tại sao hai người này IQ thấp đến dường nào.

Thấy Mộ Cố Trì cưng chiều cô thế mà vẫn dám động vào.
Còn Tịch Nhan từ khi gả cho Mộ Cố Trì và chơi với Tần Kiều Anh cô thông minh lên không ít.

Không dễ bắt nạt nữa, không nhu nhược yếu đuối..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui