Tịch Tiếng Ca Tiêu


Mạnh Thần mới vừa ra khỏi phòng thẩm vấn giống như trên người đã không còn sức lực lập tức dựa vào trên tường bên ngoài.

Cảm giác lạnh băng nháy mắt chui vào trong lòng làm người ta không nhịn được mà run rẩy.

Lần đầu tiên có cảm giác thất bại thật sâu, rất vô lực, rất bất lực.

Toàn bộ thời gian nói chuyện Mạnh Thần đều cảm giác quyền chủ động không ở trong tay mình.

Bị Nhan Tịch cầm quyền chủ động rất lâu nói mấy câu đưa mình chạy về chỗ.
Lãnh Hán Hùng đi từ chỗ xa đến nhìn thấy bôi dáng mỏi mệt không chịu được của Mạnh Thần, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Mạnh Thần nói: “Đến văn phòng tôi nghỉ ngơi một lát đi.”
Mạnh Thần lắc lắc đầu.
Một lúc lâu Mạnh Thần quay đầu hỏi: “Lãnh Đội, vụ án của Nhan Tịch có phải muốn đưa lên toà án hay không?”
“Ừm, mấy ngày nay sửa sang lại tài liệu sẽ trình lên trên.”
“Lãnh Đội.” Mạnh Thần đứng thẳng người: “Anh cảm thấy Nhan Tịch là hung thủ sao?”
Lãnh Hán Hùng nhìn Mạnh Thần, không biết trả lời thế nào.
“Lãnh Đội, tôi nhờ anh giúp tôi điều tra tài khoản xã giao của Nhan Tịch có tiến triển gì mới không?” Mạnh Thần tiếp tục hỏi.
“Ừm, tìm được một trang web trong trường, sau khi Nhan Tịch tốt nghiệp đại học thì không còn dùng nữa.

Tin tức tương quan đã gửi vào hòm thư của cậu.”
“Được.

Lãnh Đội tôi còn có một thỉnh cầu khác.”
“Cậu nói đi!”
“Vụ án tạm thời đừng trình lên toà án trước, cho tôi thêm thời gian một ngày.”

Lãnh Hán Hùng dừng lại, gật gật đầu với Mạnh Thần: “Mau chóng đi!”
“Được, cảm ơn.

Xin hãy trông coi Nhan Tịch.” Mạnh Thần nói xong thì nhanh chóng rời đi.
Tài khoản của Nhan Tịch trong trường phần lớn đều ghi lại các tri thức của chuyên ngành và đầu đề tương quan.

Chỉ có ít ỏi vài ngày là nhật ký riêng tư.

Thời gian đúng là từ năm 2005-2009 Nhan Tịch vào Đại học và Thu Mặc Thanh rời khỏi bộ đội.

Mạnh Thần cẩn thận đọc nội dung ghi chép, giống như đúc lời nói của Nhan Tịch.
Bởi vì gặp gỡ nhân sinh xảy ra thay đổi, lại cách xa nhau ngàn dặm, giống như tất cả người yêu ở nơi đất khách quê người, các loại mâu thuẫn đột nhiên xuất hiện.

Có một lần Thu Mặc Thanh say rượu nhận được điện thoại của Nhan Tịch, hỏi Nhan Tịch bây giờ có phải biến dạng rồi hay không, tóc dài, eo thon nhỏ, dáng người lả lướt hấp dẫn.

Nhan Tịch trả lời: Không có, vẫn giống như trước đây.

Bỗng nhiên Nhan Tịch nghe thấy một tiếng cười khẽ, đối phương nói hoá ra vẫn là một con heo béo à! Nháy mắt nước mắt Nhan Tịch rơi như mưa, hung hăng cúp điện thoại.
Đến tận quanh năm này, cảnh còn người mất, yêu nhau trở thành ghét, thổn thức không thôi.
Bởi vì một câu nói đùa thời niên thiếu, làm hai người yêu nhau lãng phí thời gian mười hai năm; một sự hiểu lầm, làm hai lòng người yêu nhau nảy sinh oán hận đau đớn hạ sát thủ.

Tất cả đều không phải bộ dáng trước kia, lại chờ đợi có thể về như cũ.

Phía trước sinh tử tiêu tan hiềm khích lúc trước.

Làm người ta đáng tiếc, thật đáng buồn, nhưng tức.
Mạnh Thần hơi hơi nhụt chí, trên trang web không tìm được chứng cứ hữu hiệu chứng minh Nhan Tịch trong sạch.

Sàng lọc tất cả các tin tức có quan hệ với vụ án hai lần vẫn không hề phát hiện kết quả như cũ.

Làm sao bây giờ, thật sự giống như Nhan Tịch mong muốn, khẳng khái chịu chết, để cầu giải thoát?
Mạnh Thần lại cầm điện thoại trên bàn gọi cho Nhan Tuấn, vẫn tắt máy như cũ.

Tin tức gửi cho anh ấy cũng không có hồi âm.

Mạnh Thần nhắm mắt lại, cầu nguyện tất cả đều còn kịp.
Mạnh Thần nằm ở trên giường nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.

Câu chuyện của Nhan Tịch và Thu Mặc Thanh giống như một bộ phim chiếu trước mắt.

Bởi vì Mạnh Thần chưa từng yêu đương, không thể cảm nhận được chân lý của tình yêu, càng không thể cảm nhận được tâm tình rõ ràng của đương sự.

Làm một người đứng xem cảm thấy tất cả mọi người, việc giống như mặt nước bình tĩnh đột nhiên thủy triều lên rồi xuống, lại quay về bình tĩnh.


Tất cả những thứ tốt, không tốt đều sẽ tan rã tùy theo năm tháng, bao dung lưu lại trên những vỏ sò sáng long lanh trên bờ.

Đây là sự tích luỹ, nhân sinh vốn chính là quá trình sàng lọc.
6 giờ sáng Mạnh Thần bị tiếng chuông điện thoại liên tục đánh thức.

Nhìn thông báo tên người gọi Mạnh Thần đột nhiên ngồi trên từ trên giường.

Một loại cảm giác sợ hãi đột nhiên sinh ra.

Ấn nút nghe: “Alo, Lãnh Đội.”
“Mạnh Thần, Nhan Tịch… Tự sát.”
Mạnh Thần bình phục tâm tình một chút nói: “Được, tôi sẽ đến ngay.”
Mạnh Thần cúp máy nhanh chóng xuống giường rửa mặt.

Mười phút sau đang chuẩn bị ra cửa thì nghe tiếng chuông cửa.

Lòng Mạnh Thần lại nhảy lên nhìn thấy Nhan Tuấn một thân mỏi mệt đứng ở trước cửa nhà mình.
Nhan Tuấn tiến lên ôm Mạnh Thần một cái nói: “Mạnh Thần, tôi đã trở về.” Mạnh Thần gật gật đầu, không nói gì.
Nhan Tuấn nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Mạnh Thần tùy tay đặt túi xuống chân hỏi: “Làm sao thế, xảy ra chuyện gì?”
Mạnh Thần lôi kéo cánh tay Nhan Tuấn, trầm giọng nói: “Nhan Tuấn, tôi nói cho cậu nhưng cậu cần phải…”
“Có phải em gái tôi đã xảy ra chuyện hay không?”
“Em gái Nhan Tịch của cậu tự sát.

Thực xin lỗi, Nhan Tuấn là tôi không chăm sóc tốt em gái cậu.”
Nhan Tuấn bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng không đứng vững, lùi về phía sau dựa vào khung cửa.

Mạnh Thần vội vàng tiến lên đỡ lấy không biết an ủi như thế nào.

Nước mắt lăn xuống từng giọt từ khoé mắt Nhan Tuấn, Nhan Tuấn chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, khóc không tiếng động.

Một lúc lâu sau Nhan Tuấn dùng tay lau nước mắt trên mặt một phen, nghẹn giọng nói: “Bây giờ có phải anh đến cục Công An hay không?”
“Đúng vậy, việc mới xảy ra, tôi phải đi…”
“Tôi đi cùng anh!” Nói xong Nhan Tuấn đứng lên nhanh chóng đi ra ngoài.
Vừa đến cục Công An, Mạnh Thần đã thấy Lãnh Hán Hùng đứng ở bên ngoài nôn nóng chờ đợi.

Mạnh Thầnh nhanh chóng tiến lên hỏi: “Lãnh Đội, tình huống như thế nào?”
Lãnh Hán Hùng nhìn thoáng qua người bên cạnh Mạnh Thần, sắc mặt ám trầm, cả người có một cỗ sát khí bức người.

Mạnh Thần thấy vậy vội nói: “Ờm… Lãnh Đội, quên giới thiệu với anh.

Đây là anh trai Nhan Tịch – Nhan Tuấn mới từ nước ngoài trở về.”
Nhan Tuấn lạnh giọng hỏi: “Em gái tôi rốt cuộc là chết như thế nào?”
“Là… Cắn lưỡi tự sát.”
“…”
Vẻ mặt Mạnh Thần nhìn về phía Lãnh Hán Hùng, lại quay đầu nhìn Nhan Tuấn cũng là vẻ mặt không thể tin được.

Cắn lưỡi tự sát, điều này cần thần kinh cường đại và ý chí siêu nhân cỡ nào mới có thể hoàn thành.
Lãnh Hán Hùng thấp giọng nói: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng.

Pháp y đã kiểm tra thi thể của Nhan Tịch, đầu tiên là cắn lưỡi nuốt lượng máu lớn lấp kín khí quản dẫn đến hít thở không thông mà tử vong.

Nhan Tịch thường xuyên ôm đầu ngủ cho nên không ai để ý.”
“Đưa tôi đến gặp em gái mình.” Nhan Tuấn nghiêng đầu qua một bên nhẹ giọng nói một câu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận