Editor: Trang Lyn
Tiêu Tiệp nghe thấy cũng có lý, là cô quá quan tâm chuyện này rồi, quan tâm quá sẽ bị loạn, đến nỗi quên mất phải làm rõ sự việc.
Về sau, sự thật chứng minh, cách làm của Tịch Âu Minh là đúng. Tiêu Tiệp lại cảm thấy vui mừng khi đã nghe lời Tịch Âu Minh, thuyết phục Dĩ Đồng, để cô cho Tả Huyền Dạ một cơ hội giải thích.
Cho dù muốn phán tử hình, cũng phải cho đối phương một cơ hội khiếu nại.
Chuyện là thế này.
Thẩm Nhã Lâm đã từng là người Tả Huyền Dạ yêu, nhưng chỉ là người Tả Huyền Dạ yêu đơn phương, vì Thẩm Nhã Lâm thích người khác.
"Người đó là Hà Thiếu."
Nói đến đây, không biết có phải Tả Huyền Dạ cố ý hay không, cố ý dừng lại một lát, mới nói tiếp.
Dĩ Đồng theo bản năng nhìn sang Tiêu Tiệp, nhưng lại thấy vẻ mặt người kia rất bình tĩnh, giống như không nghe thấy, rất bình tĩnh uống cà phê.
Hà Thiếu. Không ngờ lại nghe thấy cái tên này lần nữa, nhưng cô lại có thể bình tĩnh như thế. Giống như nghe thấy tên một người không liên quan đến mình.
Hóa ra, thời gian thật sự có thể làm phai nhạt tất cả. Hồi đó yêu đến muốn sống muốn chết, bây giờ không có người kia không phải vẫn sống rất tốt sao.
Sau đó, Tả Huyền Dạ kết hôn, đã sớm từ từ thích Dĩ Đồng đơn thuần, chỉ là bản thân chưa phát hiện, sau đó xảy ra chuyện mới phát hiện ra, cho nên vô cùng hối hận.
Anh xin thề, cho dù là trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn, anh cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Dĩ Đồng. Lời này làm cho vẻ mặt Dĩ Đồng hơi dãn ra.
Còn chuyện tặng dây chuyền, Tả Huyền Dạ có hơi quá đáng. Vì lúc đó còn chưa nhận ra tình cảm của mình, anh và Thẩm Nhã Lâm đã từng đi qua cửa hàng tổng hợp kia, Thẩm Nhã Lâm nhìn thấy sợi dây chuyền đó lộ ra vẻ rất yêu thích, Tả Huyền Dạ thấy thế muốn mua tặng người ta.
Bời vì kết hôn lâu như thế, Tả Huyền Dạ chưa từng tặng Dĩ Đồng cái gì, nên khi nghe đến đây, Dĩ Đồng suýt nữa thì nổi giận, nhưng bị Tả Huyền Dạ mạnh mẽ ôm lấy.
Đồng thời luôn miệng cam đoan sau này sẽ không tặng đồ cho người khác nữa, cũng sẽ không cùng người phụ nữ khác đi dạo phố, trừ vợ mình.
"Thế cô ta trở về tìm anh thì sao?"
"Chuyện này từ đầu đến cuối, cũng chỉ có một mình anh đa tình, cô ấy thích Hà Thiếu, vẫn luôn như thế, sự thật này không có cách nào thay đổi, bây giờ anh cũng không thích cô ấy, chỉ coi cô ấy như một người bạn bình thường, cho nên em không cần phải lo lắng." Tả Huyền Dạ nói.
Sau đó Tiêu Tiệp liền về nhà trước.
Thật ra thì trong lòng Tiêu Tiệp có mấy lời, chỉ là cô không nói ra.
Cho dù Tả Huyền Dạ luôn yêu đơn phương người kia, mà người đó lại không thích anh. Nếu đã không thích, tại sao tự dưng lại nhận quà của một người đàn ông. Chỉ có thể nói, mặc dù Thẩm Nhã Lâm không thích Tả Huyền Dạ, cũng không có nghĩa là cô ta sẽ không đi phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác.
Chuyện này vĩnh viễn cũng không cách nào đoán trước được, cái này thì phải xem biểu hiện sau này của Tả Huyền Dạ. Mặc dù hy vọng bạn mình có thể sống tốt, nhưng mà, lúc này cô còn có thể nói gì đây?
Thật sự muốn tính toán, thì chuyện này sẽ không chấm dứt, còn phải tính đến quá khứ của bọn họ, ai mà không có quá khứ chứ? Chính cô cũng không nói ra quá khứ của mình, thì có lý do gì đi truy cứu quá khứ của Tịch Âu Minh chứ?
Thôi, bây giờ cũng không có thời gian đi suy nghĩ chuyện khác. Tiền mua đồng hồ đeo tay cô còn chưa trả hết đây? Có công việc gì có thể kiếm tiền nhanh, mà tiền lương lại cao đây?
Nếu như đến chỗ Tịch Âu Minh làm, dựa theo trình độ học vấn của cô, mỗi tháng lấy mấy chục ngàn đồng, thì không biết phải đợi đến năm tháng nào mới có thể mang đồng hồ về.
Có khi ở đây có Tịch Âu Minh chăm sóc nên mới có thể được nhiều như thế, chứ đến chỗ khác, có lẽ còn ít hơn! Vả lại, cô muốn tự mình cố gắng kiếm tiền, dùng số tiền đó mua quà cho anh. Nếu như lấy tiền lương từ anh, còn không bằng dùng luôn thẻ của anh trả tiền cho xong.
Cho nên, chuyện vào công ty là không thể.
Bỗng nhiên trong đầu cô chọt lóe, nhớ lại chuyện Kim Huyền nhiều lần thuyết phục cô việc kia.
Vẫn là tiệm cà phê kia, lúc cô đến người kia đã chờ ở đó. Vẫn giống bộ dạng lần trước, đeo cặp kính gọng vàng.
"Hi! Chào chị dâu, chị một mình gọi em ra ngoài, chẳng lẽ không sợ Tịch đại thiếu gia ghen sao?" Kim Huyền trêu ghẹo.
"Chào anh! Kim Huyền. Yên tâm, Âu Minh thích uống giấm chua, cho nên đồ ăn nhà chúng tôi, cũng sẽ có một ít vị giấm." Tiêu Tiệp cười nhạt giải thích.
"Em biết em rất đẹp trai, nhưng mà em là người rất có nguyên tắc, vợ bạn không thể lừa, chị dâu chị tìm em có chuyện gì?" Khóe miệng Kim Huyền kéo lên một nụ cười, đôi mắt đằng sau mắt kính phát ra ánh sáng.
"Ặc, anh thật sự không phải món ăn của tôi." Tiêu Tiệp cười nhạt nói, giống như một chút cũng không quan tâm đến lời anh ta nói.
"Hô, được rồi! Chuyện cười này đúng là hơi lạnh. Vậy chị dâu có thể nói cho kẻ hèn này biết, chị đặc biệt hẹn em ra ngoài có chuyện gì?"
"Là thế này, tôi muốn vào Túy Hồng Trần." Tiêu Tiệp nói.
Cà phê trong miệng Kim Huyền phun ra ngoài, may mà kịp thời quay đầu đi, bằng không Tiêu Tiệp cũng không thể may mắn tránh thoát.
"Đây là chị đang nói đùa sao? Ôi chao, em cảm thấy mình có chút giảm thọ." Kim Huyền không còn tâm tư đi lo lắng hình tượng bản thân nữa, những lời này của Bạch Tiêu Tiệp đủ để làm anh chấn động đến lúc về nhà.
Vợ của Tịch Âu Minh, lại muốn vào làm ở Túy Hồng Trần. Chuyện này nếu để cho tên kia biết, còn không phải là muốn mạng anh.
"Anh không cần quá khẩn trương, tôi nói như thế tất nhiên là phải có lý do của tôi. Vả lại, tôi cũng tin rằng, Túy Hồng Trần của các anh tuyệt đối không phải cái loại đó, chỉ bằng vào điểm anh là bạn Tịch Âu Minh, tôi liền tin tưởng anh." Tiêu Tiệp nói, còn giải thích lý do của mình cho anh.
Sau khi nghe xong, miệng Kim Huyền cũng không khép lại được: "Tịch Âu Minh mà biết chị làm như thế, thật không biết nên vui chết hay tức chết."
"Theo như lời anh nói, hiện nay Túy Hồng Trần là nơi giải trí cao cấp nhất trong nước, các anh tiếp đãi tất cả đều là một số thương nhân nước ngoài giàu có, bọn họ sẽ ở đó nói chuyện làm ăn."
"Là nơi cao cấp nhất, tất nhiên cung cấp dịch vụ đều là tốt nhất, dĩ nhiên, khách hàng có nhu cầu như thế nào, chúng tôi sẽ an bài nhân viên khác nhau. Mà không cần nhóm nhân viên này đi, chúng tôi cũng không bắt ép người khác phải đi tiếp khách, tất cả đều là ngươi tình ta nguyện."
"Thù lao của chúng tôi rất cao, thấp nhất là mười vạn, tất nhiên, đây chỉ là nhân viên bình thường."
"Nếu như là cô, thì chỉ cần làm đúng việc một người phiên dịch, cũng chính là trung gian, còn có hướng dẫn viên, cho khách hàng để giới thiệu văn hóa trong nước, dĩ nhiên thuận tiện cùng đi ăn cơm."
Nói đến đây, Kim Huyền dừng lại: "Đây chỉ là lúc đầu khi chưa biết bối cảnh của cô, bây giờ biết cô là vợ Tịch Âu Minh, tôi nào dám thu nhận cô. Lại nói, người như cô chúng tôi không trả nổi tiền lương!"
"Tại sao lúc đầu anh lại nhìn trúng tôi?" Tiêu Tiệp nói, "Hơn nữa làm sao biết tôi sẽ phiên dịch được?"
"Bởi vì ánh mắt tôi rất tốt, chúng tôi tìm kiếm là người đẹp có khí chất, mà không phải người phụ nữ nông cạn. Trên người mỗi người tài hoa đều có khí chất không thể che giấu được, đúng không!" Kim Huyền nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...