Những kết quả này đều trong dự liệu của cô, mặc dù trong lòng cảm thấy thoải mái hơn chút, nhưng chưa thể nói là vui, giống như những chuyện này là điều hiển nhiên sẽ xảy ra, bước tiếp theo, phải khiến cho Kiều Đại Vân không thể nào ngóc đầu lên được.
Nhưng đáy lòng cô vẫn có chút buồn rầu, Dĩ Đồng bị Thẩm Nhã Lâm ép mà rời đi, hôm nay cô đã báo thù cho Dĩ Đồng, nhưng Dĩ Đồng vẫn chưa trở về.
Cũng không biết cô ấy sống một mình ở nước ngoài có tốt không.
Tịch Âu Minh lái xe tới đây, thấy sắc mặt Tiêu Tiệp không được tốt cho lắm, trầm giọng nói: “Sao thế, em nghĩ đến chuyện gì không vui à?”
“Nghĩ đến khoảng thời gian trước kia khi mà em và Dĩ Đồng chưa lập gia đình…… Nghĩ đến tình cảnh bây giờ của cô ấy, trong lòng có chút khó chịu.” Tiêu Tiệp nói, sau đó nghĩ đến điều gì, lại nói: “Minh, em muốn đến một nơi.”
Gió thu lành lạnh thổi qua, đáy lòng nâng lên cảm xúc nhớ nhung da diết.
Còn chưa kịp cảm thán, trên vai cảm thấy ấm áp, quay đầu nhìn lại. Thì ra là Tịch Âu Minh cởi áo ra khoác lên vai cô, cô cười với anh, Tịch Âu Minh ôm cô vào trong ngực.
“Đây từng là đường về nhà sau mỗi giờ tan học của em với Dĩ Đồng, khi đó chúng em còn là học sinh, chỉ nghĩ phải cố gắng học tập, sau này trưởng thành cố gắng làm việc cống hiến cho xã hội……” Tiêu Tiệp nhớ lại nói, trên mặt hiện lên nụ cười mất mát, thản nhiên.
“Bây giờ các em đều đã làm được rồi.” Tịch Âu Minh đáp lại nói, mặc kệ cô làm cái gì, trong mắt anh đều là tốt nhất.
Tiêu Tiệp nhìn về phía trước không nói gì, giờ tan học đã qua lâu rồi, nhưng trên đường vẫn còn khá nhiều học sinh đang về nhà.
Thỉnh thoảng cũng có mấy đôi yêu nhau từ từ đi qua bên cạnh bọn họ, Tiêu Tiệp kinh ngạc nhìn, nghĩ tới nếu như Dĩ Đồng cũng mãi mãi hạnh phúc như vậy thì tốt biết bao.
Cô chỉ chợt muốn về thăm lại nơi này một chút, hôm nay nhìn thấy, trong lòng lại càng nhớ hơn. Vì thế để tránh cho buồn hơn, cô khoác tay Tịch Âu Minh, định về nhà.
Nhưng đúng lúc này một đôi tình nhân xuất hiện trong tầm mắt của cô, cô gái mặc váy đen đang từ chối áo của người đi bên cạnh. Cô âm thầm cười cười, nghĩ chắc đôi tình nhân này đang giận nhau, không quan tâm nữa, nhìn đi chỗ khác.
Tuy nhiên trong giây tiếp theo đột ngột quay đầu lại, nhìn lại đôi tình nhân kia. Vì khoảng cách xa, cộng thêm mấy hôm nay trời nhiều mây, cho nên tầm nhìn bị hạn chế, mà dù có như thế, cô vẫn có thể nhận ra họ là ai!
“Dĩ Đồng!”
Dĩ Đồng đang cự tuyệt chiếc áo khoác mà Cố Trạch đưa cho, thì nghe thấy giọng nói quen thuộc. Cô hết sức kinh ngạc quay đầu nhìn lại, liền thấy Tiêu Tiệp đang vô cùng kinh ngạc giống mình.
Ánh mắt Tiêu Tiệp liên tục đảo qua đảo lại dò xét hai người, tuy rằng người đàn ông có tóc màu nâu kia nhìn cực kỳ trẻ, nhưng đáy mắt nhìn Dĩ Đồng tràn đầy yêu thương tưdi.dđlqđ Tiêu Tiệp có chút dở khóc dở cười, Dĩ Đồng thật có bản lĩnh, mới đi chưa được bao lâu đã có trai đẹp bên cạnh rồi.
Dĩ Đồng chưa kịp mở miệng, người đàn ông này đã tích cực lên tiếng, anh ta hết sức nhã nhặn nói: “Xin chào, chắc các bạn là bạn tốt của Tiểu Đồng, hân hạnh quá, tôi là bạn trai của Dĩ Đồng, tên tôi là Cố Trạch…..” Cố Trạch nói một lèo, vốn còn muốn nói tiếp thì bị Dĩ Đồng cắt ngang.
“Cố Trạch, anh đừng có nói lung tung, tôi với anh chẳng có quan hệ gì cả, đừng có được đà lấn tới!” Dĩ Đồng tức giận đùng đùng nói, mặc dù nhìn như đang tức giận, nhưng cũng chỉ là thể hiện ngoài mặt mà thôi.
“Tiêu Tiệp, sao các cậu lại ở đây?” Dĩ Đồng không thèm để ý tới vẻ mặt bất mãn của Cố Trạch, chỉ quan tâm đến bạn.
“Mục đích giống cậu thôi.” Tiêu Tiệp cười nói, mấy năm làm bạn thân của nhau phải khác. Cô vì nhớ nơi này mới đến, dĩ nhiên Dĩ Đồng cũng thế. Mặc dù cô không biết vì sao Dĩ Đồng về mà không tìm cô đầu tiên, nhưng cô biết trong lòng Dĩ Đồng nhớ cô, nếu không cô ấy sẽ không về lại nơi này.
Vừa rồi cô còn lo lắng cho Dĩ Đồng, hôm nay thấy cô ấy tràn đầy sức sống như vậy, hơn nữa còn có trai đẹp bên cạnh, trong lòng cô liền rất yên tâm. Mặc kệ cuối cùng Dĩ Đồng chọn ai, chỉ cần cô ấy vui vẻ là được.
Cố Trạch nhìn có vẻ trẻ trung chưa trải sự đời, nhưng tình cảm với Dĩ Đồng là thật, Tiêu Tiệp khẽ thở dài, về sau không biết Dĩ Đồng có thấy phiền không đây. Nhếch miệng khẽ cười, cuộc sống sau này, thật đúng là khiến người ta ngóng chờ.
Sau đó tất cả mọi người đều vui vẻ đi ăn tối, bởi vì quá vui vẻ, cho nên đi chơi có về muộn một chút. Dù sao có Tịch Âu Min bên cạnh, cô cũng không lo lắng gì.
——
Tàn thuốc lá dưới chân càng ngày càng nhiều, Hà Thiếu Liên khổ sở cúi đầu, khi anh thấy tàn thuốc đầy đất thì trong mắt thoáng hiện lên sự hoảng hốt. Tiêu Tiệp không thích anh hút thuốc lá, cô cực kỳ phản đối việc này. Hơn nữa cô còn nói với anh, so người thích hút thuốc với người thích uống rượu thì cô chọn người thích uống rượu.
Vốn anh thích hút thuốc hơn uống rượu, sau khi nghe lời cô nói thì không uống rượu nữa, hút thuốc lại càng miễn bàn. Có điều kể từ sau khi rời xa nhau, mỗi lần buồn là anh không nhịn được lại hút thuốc, dùng nó để giải tỏa nỗi buồn trong lòng.
Kể từ ngày hôm qua, anh vẫn luôn tìm Tiêu Tiệp, nhưng Tịch Âu Minh coi rất kỹ, anh vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy Tiêu Tiệp. Mà gọi điện thoại cho cô lại không ai nghe máy….
Không tìm được cô, anh vẫn không tìm được cô….. phải làm sao đây?
Trở về suy nghĩ cả đêm, thức trắng đêm không ngủ. Hôm nay anh lại đến nơi này tìm Tiêu Tiệp, bằng mọi giá phải gặp được Tiêu Tiệp, anh sẽ chờ ở nơi này cho đến khi gặp được thì thôi!
Cô là của anh, vẫn luôn là thế! Anh muốn đoạt lại Tiệp nhi!
Xe chậm rãi lái vào chung cư, khi xe đậu ở dưới tòa nhà mười tầng thì Hà Thiếu Liên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Mặc dù Tịch Âu Minh không thích Hà Thiếu Liên, nhưng anh vẫn nói cho Tiêu Tiệp biết: “Mấy ngày hôm nay anh ta vẫn luôn chờ ở đây!”
“Vậy thì liên quan gì đến em?” Tiêu Tiệp lạnh nhạt nói
Tịch Âu Minh nhìn qua cửa xe, nhìn người đàn ông đang đứng lặng lẽ trong gió kia, rồi lại nhìn Tiêu Tiệp, vén lọn tóc xõa xuống của cô ra sau tai, đôi mắt mang theo sự ấm áp nói: “Mặc dù anh không thích nhưng có một số chuyện nói rõ ràng sẽ tốt hơn.”
Tiêu Tiệp suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, cũng không thể để anh ta đợi mãi ở đây được, như thế sẽ ảnh hưởng đến các hộ khác trong chung cư ddiđtlưqđ. Lập tức xuống xe, Tịch Âu Minh không xuống xe cùng, cũng không rời đi. Chuyện này nhất định phải để anh nhìn thấy, nếu không anh quyết không cho Tiêu Tiệp gặp anh ta!
Màn đêm tĩnh lặng như nước, ánh trăng trải dài trên mặt đất, các căn hộ trong chung cư dường như đã đi ngủ, không còn sáng đến nữa. Đèn đường mờ mờ chiếu anh sáng cô độc, có thể mơ hồ nhìn thấy tàn thuốc dưới chân Hà Thiếu Liên. Tiêu Tiệp không tự chủ nhíu mày, nhưng không nói gì.
Hà Thiếu Liên nhìn chăm chăm bóng dáng gầy yếu của Tiêu Tiệp, trong lòng ấm áp, thật lâu chưa gặp lại cô. Khi nhìn thấy cô chỉ mặc bộ quần áo mỏng manh, trong lòng căng thẳng, vội vàng cởi áo khoác xuống khoác lên cho cô, lại bị Tiêu Tiệp nhẹ nhàng né tránh.
Tim lại hung hăng quặn thắt, Hà Thiếu Liên chậm rãi cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Em đến là tốt rồi.”
Giọng nói dịu dàng giống hồi hai người cãi nhau, sau đó cô không chịu gặp anh, anh vẫn đứng ở dưới ký túc xá chờ, thấy cô xuống sẽ nói như vậy.
Khi đó mặc dù Tiêu Tiệp còn đang tức giận, nhưng cũng không để anh chờ lâu, tất nhiên là tha thứ cho anh.
Nhưng mà, những chuyện đó đã là chuyện của quá khứ.
Bây giờ Tiêu Tiệp nghe được những lời này, chỉ cảm thấy buồn cười. Có vài người có thể tự động quên đi những chuyện không vui, nhưng những chuyện đó vẫn còn đọng lại nơi đáy lòng cô không sao quên được.
Cô không biết vì sao đột nhiên Hà Thiếu Liên tìm cô, kể từ sau khi anh ta về nước, luôn mơ hồ giận dỗi cô, không ngờ hôm nay lại dịu dàng như vậy, làm cô có chút không quen.
Cô không trả lời câu hỏi, chỉ chăm chú nhìn anh ra.
Hà Thiếu Liên muốn tiến lại gần Tiêu Tiệp thì nghe thấy tiếng đóng của xe. Tiêu Tiệp quay đầu nhìn lại, liền thấy Tịch u Minh lạnh lùng xuống xe, lặng lẽ nhìn Hà Thiếu Liên, rất có ý hăm dọa anh bước thêm một bước tôi sẽ không khách khí nữa.
Tiêu Tiệp nói: “Có việc gì anh cứ việc nói thẳng, nếu như không có chuyện gì thì tôi đi.”
Quả nhiên Hà Thiếu Liên dừng bước, cũng không phải bời vì Tịch Âu Minh, mà bởi vì anh nhìn thấy sự phòng bị của Tiêu Tiệp. Khóe miệng vẫn cười như cũ, nói: “Tiệp Nhi, Thẩm Nhã Lâm đã bị đuổi ra khỏi làng giải trí, từ giờ sẽ không còn ai bắt nạt em nữa. Chúng ta hãy quên chuyện quá khứ và bắt đầu lại từ đầu được không?
Nói đến phần sau, giọng của Hà Thiếu Liên có chút van xin.
Câu nói trước đó Tiêu Tiệp đã biết từ trước, về phần câu sau…. Sao lại nói quên chuyện quá khứ đi được chứ? Chuyện đã xảy ra quên làm sao được đây? Hơn nữa từ đầu đến cuối anh ta có tin tưởng cô sao? Cho dù một xíu thôi?
Tiêu Tiệp không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn Hà Thiếu Liên, nghe từ đầu đến cuối cô cũng không định nói thêm câu nào nữa. Thấy ánh mắt của cô như thế, Hà Thiếu Liên chán nản trong lòng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...