Lúc thấy anh cầm ly đưa đến miệng, từ từ uống thì thật ra, khi đó trong
lòng cô có phần hồi hộp. Nói là một chuyện, làm là một chuyện.
Lời nói vừa rồi hay mấy, cũng không bằng pha thật tốt. Khi pha trà cần chú ý rất nhiều điều, cô đơn thuần yêu thích nên tự học, không được chỉ dạy
bài bản, sợ rằng không vừa miệng thiếu gia này.
Những người này đúng là con cháu nhà quan, động tác vừa tao nhã vừa đẹp.
Bây giờ trong mắt Tiêu Tiệp chỉ có Âu Minh, anh thật sự là người thưởng thức trà.
Nói chuyện, pha trà là một môn nghệ thuật, thực ra thưởng thức trà lại càng là một môn nghệ thuật. Nếu như một người có kỹ thuật pha trà giỏi ngâm
ra trà ngon, nhưng lại gặp một người không biết thưởng thức, cũng như bị hủy, uống không ra mùi vị gì.
Vừa rồi mấy vị khách kia, vừa nhìn đúng là người không biết thưởng thức trà, uống vội vã như thế, thật là
đem trà như nước giải khát.
Thật sự thưởng thức trà, là phải từ
từ thưởng thức mùi vị này, trước dùng lưỡi khuấy đảo sau đó nuốt vào,
mỗi lần làm 5 phần uống, rồi phân biệt, ngọt ngon miệng chính là ý vị
của Thiết Quan Âm, dư vị vô cùng.
Ai có thể tìm được vị của Quan Âm, cũng không hổ là một người thưởng thức trà.
Cô không nhìn Tả Thiếu, nhưng cô nhìn Âu Minh, anh chính là uống như thế.
Tả Thiếu uống xong, ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Tịch Âu Minh, xem anh
có vẻ mặt gì. Qủa nhiên đúng như anh đoán, vẻ mặt thưởng thức ý vị sâu
xa.
“Ngọt, ngon miệng, quả nhiên là vị của Quan Âm. Tôi lại không biết, cô có kỹ thuật như thế.” Tịch Âu Minh khen ngợi, trong mắt mang
theo ý cười.
“Đúng vậy , kỹ thuật này có thể so với những người
chuyên nghiệp trong trong quán trà.” Tả Huyền Dạ cũng không keo kiệt tán thưởng.
So với bên này, các vị thím có chút mất hứng. Vốn muốn
Tiêu Tiệp xấu mặt, nào biết còn làm cho cô khoe mẽ. Càng nghĩ càng mất
hứng, nhưng lại không thể tức giận. Nói vài câu khách sáo rồi rời đi.
Thấy những người khác đi, Tả Huyền Dạ cũng biết là mình là cái bóng đèn ở đây.
“Được rồi, mình cũng nên rời đi, Tịch Thiếu mới kết hôn, đúng là một khắc
cũng thể rời bà xã! Họp xong cũng không thể chờ đợi liền trở về.”
Còn chưa nói xong, ánh mắt Tịch Âu Minh đã lướt qua, người nọ lập tức im lặng, ngượng ngùng rời đi.
“Làm sao anh lại trở về ngay? Thật là từ cuộc họp về sao?” Thấy mọi người
đều rời khỏi, Tiêu Tiệp nhịn không được hỏi, tại sao người này có thể bỏ lại cuộc họp quay về đây? Lẽ nào có chuyện gì?
Hình như tâm tình anh không tệ, khóe miệng hơi mỉm cười, nhìn cô, cũng không nói gì, chỉ đưa cho cô một cái hộp.
Tiêu Tiệp nghi ngờ nhận lấy hộp quà, mở ra xem, cô mới biết cái gì gọi là cả phòng phát sáng, xuất hiện trước mắt cô là một sợi dây chuyền kim cương được thiết kế tinh xảo, sáng chói rực rỡ. Đáy lòng hoảng hốt, khóe
miệng không tự chủ được lộ ra nụ cười lại bị Âu Tịch Minh bắt gặp, nụ
cười anh phát ra càng nồng đậm hơn, cầm dây chuyền nói:“Tới đây, anh đeo cho em.”
Tiêu Tiệp dè dặt vén tóc lên, đứng trước mặt anh, dáng
người anh rất cao, dù cho lúc cô mang giày cao gót cũng thấp hơn anh một cái đầu, đừng nói lúc này cô đi giày đế bằng. Chỉ thấy anh cúi đầu, cần thẩn đeo dây chuyền vào chiếc cổ mảnh khảnh của cô, hô hấp của anh phả
tới mặt cô, sắc mặt cô càng thêm đỏ ửng lên.
Gương mặt cô vốn sinh đẹp động lòng người, nhưng dáng vẻ xấu hổ lúc này càng thêm cảm giác quyến rũ, nhiều lần mê hoặc anh.
Tiêu Tiệp thấy dây chuyền đã được mang vào, ngẩng đầu lên, phát hiện người
trước mắt đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, giống như muốn ăn cô vào
bụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...