Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ

Editor: Tư Di

Đi tới chỗ rẽ, liền nhìn thấy chiếc xe Lincoln màu đen đã dừng ở đó từ sớm. Tiêu Tiệp không nói câu nào mà lên xe luôn, quả nhiên thấy Tịch Âu Minh đã ở trong xe chờ như mong muốn. 

"Sao thế, không hài lòng với kết quả ngày hôm nay?" Thấy sắc mặt Tiêu Tiệp không được tốt cho lắm, Tịch Âu Minh quan tâm hỏi. Vì anh biết rõ chuyện tình ngày hôm nay, cũng vì hiểu rõ chuyện tình phát triển như thế nào cho nên mới dễ dàng để cô tự mình xử lý. Đúng là kết quả này đã tốt rồi, tại sao còn có thể lộ ra vẻ mặt như vậy. 

"Không biết, có cảm giác khó hiểu trong lòng." Tiêu Tiệp thành thật nói, kết quả như thế nằm trong dự liệu của cô, tất cả đều phát triển đúng kế hoạch……. 

Đúng là cô có chút cảm khái, xem ra con người đều phải thay đổi, cái thế giới này không tồn tại khái niệm bạn không gây sự với người khác, người khác không gây sự với bạn. Nếu như bản thân không hung ác một chút, thì người bị hại không chỉ có mình mà còn có bạn bè bên cạnh mình. Vốn cô định sống yên ổn với người trong lòng đến hết cuộc đời, nhưng bản thân ở vị trí này, có muốn cũng không được.

Cho dù không có Kiều Đại Vân, cũng sẽ có người khác xuất hiện cố ý bới móc mình, cô không thể núp sau lưng người khác mãi được, nếu như bản thân không tự bảo vệ mình, thì sao người khác có thể bảo vệ được mình đây.  

Tịch Âu Minh biết cô đang nghĩ gì trong lòng, nhưng cũng không lên tiếng an ủi. Bản thân xã hội là như thế, bạn không đủ mạnh sẽ bị người khác bắt nạt, có lẽ anh có thể tạm thời bảo vệ cô, nhưng không thể bảo vệ cô mỗi phút mỗi giây. Biến bản thân mạnh mẽ mới là quan trọng nhất, nhưng mặc kệ cô biến thành dạng gì, thì vẫn mãi mãi là vợ của anh.

Năng lực của phụ nữ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng một khi lòng dạ độc ác trỗi dậy thì đôi khi đàn ông cũng không thể phản kháng lại. Không phải có câu đằng sau một người đàn ông thành công là một người phụ nữ vĩ đại sao. Cho nên có thể thấy được, năng lực của phụ nữ vẫn rất mạnh.

——

Ở chỗ nào đó trong phòng, Kiều Đại Tâm nằm trên giường như một xác chết, hai mắt vô hồn nhìn trần nhà. Không còn hy vọng thì sống có ý nghĩa gì?

Kiều Đại Vân đau lòng nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của em gái mình với tương lại, trong lòng thật sự căm hận Bạch Tiêu Tiệp. Hận không thể móc tim của cô ta, uống máu của cô ta!

Nhưng cô lại chẳng thể làm được gì vào lúc này, Bạch Tiêu Tiệp của bây giờ đã khác với trước đây, cô muốn lên kế hoạch lần nữa, không thể thua trắng tay như vậy.

"Tâm nhi, em không nên nản lòng, phải tỉnh táo lại. Ngày mai chị sẽ đi tìm Hà Liên nghĩ cách, thay đổi chuyện ngày hôm nay, rồi tất cả sẽ tốt thôi, em đừng nản chí." Kiều Đại Vân tận tình khuyên bảo.

"Em không nản chí, em muốn tận mắt nhìn thấy Bạch Tiêu Tiệp ngã xuống, bây giờ còn chưa được nhìn thấy, sao em có thể nản chí được đây." Mặt Kiều Đại Tâm không chút thay đổi nói, giọng nói vang nên già đi mười mấy tuổi.


"Ừ, em yên tâm, nhất định chị sẽ báo thù cho em!" Kiều Đại Vân độc ác nói, sau đó ôm lấy em gái của mình, nuốt nước mặt vào trong lòng.

——

Ngày hôm sau, dù Kiều Đại Vân có nhanh cũng không nhanh bằng tốc độ của phóng viên truyền thông.

Mới rạng sáng ngày thứ hai, các tờ báo mạng lớn đã đưa tin chuyện xảy ra tối hôm đó.

Tính tình em gái vị hôn thê của Hà thiếu lẳng lơ trời sinh.

Không dạy dỗ em là lỗi của chị gái.

Mình lẳng lơ còn muốn hại người khác.

Tịch thiếu phu nhân rộng lượng tha thứ.

......

Đêm đó người tham gia bữa tiệc toàn là phụ nữ, mà phụ nữ là sinh vật gì? Ba người phụ nữ có thể thành một cái chợ, huống hồ có bao nhiêu ánh mắt nhìn thấy, dù muốn giấu cũng không giấu được.

Kiều Đại Tâm không dám ra ngoài, sợ bị người khác ném trứng gà. Còn Kiều Đại Vân vẫn bình tĩnh, liên tục xuất hiện trong các bữa tiệc với Hà thiếu, hình như Hà thiếu không thèm quan tâm chuyện này d.dlq.ddi, cũng không có ý định nhúng tay vào. Khiến Kiều Đại Vân vốn muốn biện hộ cho em gái mình bị ép ngậm miệng lại, cô không thể vì chuyện của em gái mà ảnh hưởng đến bản thân, đợi cô kết hôn với Hà thiếu, cô sẽ từ từ tính sổ Bạch Tiêu Tiệp.

——

Biệt thự Lãnh gia.


Một người phụ nữ trung niên có dáng người hơi mập, tuy đã hơn bốn mươi, nhưng vẫn thướt tha thùy mị như xưa, bà tao nhã bày thức ăn lên bàn với người giúp việc. Hôm nay là chủ nhật, con trai không phải đi làm, khó khăn lắm mới có thể ăn một bữa cơm có mặt đầy đủ mọi người trong gia đình.

"A Lam, lên xem con tôi dậy chưa, mau gọi nó xuống ăn cơm! Thằng bé này, mấy tuổi rồi còn tham ngủ!" Mặc dù là câu trách móc, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sự yêu thương và cưng chiều.

"Dạ vâng ạ, con lên xem ngay." Người giúp việc A Lam là một cô gái trẻ chừng hai mươi tuổi, nhà thiếu tiền đi học nên tự ra ngoài đi làm. Cũng làm ở Lãnh gia lâu rồi, bời vì cô chịu khó nên rất được lòng Lãnh phu  nhân.

Trong phòng Lãnh Liên, một đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ. Từ bộ phận lộ ra của hai người, có thể thấy hai người dưới chăn không mặc quần áo. Hơn nữa trên cánh tay và cổ của cô gái tràn đầy vết hôn lớn nhỏ, cái xanh cái tím.

Nghe thấy tiếng người lên lầu, Lãnh Liên tỉnh lại trước, sợ đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh. Bây giờ đang ở nhà, không phải ở bên ngoài! Sao tối hôm qua lại váng đầu cho anh vào phòng cơ chứ? Vào cũng thôi đi, lại để anh ở đây cả đêm?

"Thần, Thần tỉnh lại! Mau tỉnh dậy!" Không suy nghĩ nhiều, Lãnh Liên đứng dậy kéo chăn, bọc kín mình lại, nếu gọi không dậy, vậy để điều hòa gọi dậy.

Cô vội vàng tìm quần áo, nhanh chóng mặc vào. Ở bên này, sau khi không có chăn và mỹ nhân, cuối cùng Lãnh Phong Thần cũng bị điều hòa thổi gió lạnh đến tỉnh, vừa tỉnh lại đã thấy Lãnh Liên vội vàng hốt hoảng mặc quần áo.

"Có yêu quái đuổi theo phía sau em sao? Vội vàng như vậy làm cái gì? Ngủ tiếp đi!" Lãnh Phong Thần mông lung nói, hình như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.

"Anh còn nói được, đều tại anh đó! Người giúp việc lên gọi anh, mẹ vẫn còn chờ chúng ta ở dưới nhà để cùng ăn cơm, anh nhanh tay nhanh chân lên, đợi em che giấu giúp anh, anh phải nắm bắt thời cơ về phòng mình đấy!" Vội vội vàng vàng nói rõ, Lãnh Liên lại dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt, cuối cùng mở cửa phòng ra.

A Lam đã đứng trước cửa phòng Lãnh Phong Thần rất lâu mà không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì bên trong, lại nghe thấy gian phòng đối diện có tiếng mở cửa, quay đầu lại nói: "Đại tiểu thư, em đang định gọi tiểu thư, không biết Lãnh thiếu gia bị làm sao, em gọi rất lâu mà không có động tĩnh gì."

Lãnh Liên khẽ mỉm cười, nói: "Em ấy vẫn luôn như vậy, em xuống trước đi, để tôi gọi cho."

A Lam cười cảm kích, rồi đi xuống lầu.


"Bảo bối!" Không biết Lãnh Phong Thần đến sau lưng Lãnh Liên từ lúc nào, ôm lấy cô, lại bắt đầu gặm mút nơi cần cổ cô.

"Á, anh mau về đi! Nhanh lên một chút, mẹ đang ở dưới nhà chờ chúng ta cùng ăn cơm!" Lãnh Liên nửa lôi nửa kéo kéo anh từ trong phòng ra, lại đẩy anh vào phòng của anh.

Lãnh Phong Thần đâu có quan tâm nhiều như vậy, ngay sau đó Lãnh Liên cũng bị lôi vào trong phòng. Đẩy người đẹp lên giường, đè lên trên.

"Ưm ~ Anh dừng tay lại!" Lãnh Liên vừa tránh vừa nói.

Bàn tay to lớn của Lãnh Phong Thần trực tiếp tập kích bộ ngực mềm mại kia, miệng cũng không nhàn rỗi, hôn cô đến mức không thở nổi.

"A Lam, có chuyền gì à? Sao không thấy mấy đứa nó xuống?" Giọng của Lãnh phu nhân từ dưới lầu vọng lên, sau đó là lời giải thích của người giúp việc, không ngờ Lãnh phu nhân bắt đầu lên lầu.

"Ưm, anh bỏ tay ra, mẹ lên lầu!" Nhất thời Lãnh Liên cảm thấy có loại cảm giác tai vạ sắp đến, cuối cùng Lãnh Phong Thần không làm loạn nữa, buông cô ra, chỉ có điều khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa.

Lãnh Liên còn đang không hiểu nụ cười này của anh từ đâu mà đến, lại nhìn thấy anh giơ ngón tay lên, bên trên là chất lỏng trong suốt………

Sắc mặt liền đỏ ứng đến mức có thể nhỏ ra máu, hình như còn chưa đủ, Lãnh Phong Thần lè lưỡi nhẹ nhàng liếm, Lãnh Liên lập tức cảm thấy mình không thể nào hô hấp được!

Lúc Lãnh phu nhân đi lên, nhìn thấy cảnh mặt Lãnh Liên đỏ bừng đi từ phòng Lãnh Phong Thần ra. Vì chỉ quan tâm đến con trai nên Lãnh phu nhân không nhận ra có gì không ổn, chỉ có chút không vui nói với Lãnh Liên: "Ăn cơm muộn không tốt cho sức khỏe, con cũng làm chị, sao không biết quản em trai mình."

"Dạ, về sau con sẽ chú ý ạ." Lãnh Liên cúi đầu nói.

Lãnh phu nhân lắc đầu, gõ cửa phòng con trai mình, không để ý tới người ngoài không có quan hệ máu mủ với bà nữa di.. Đối với bà mà nói, Lãnh Liên mãi mãi chỉ là một người ngoài. Cho dù trên danh nghĩa là người Lãnh gia, nhưng vẫn không thể chân chính làm người Lãnh gia! Dù sao cũng có một ngày con bé sẽ gả đi, lúc đó bà cũng không sốt ruột.

Sắc mặt Lãnh Liên chán nản, mặc dù từ khi còn rất nhỏ đã biết thái độ của Lãnh phu nhân với mình, hơn nữa cũng không cho phép cô gọi bà là mẹ, nhưng thi thoảng cô vẫn ngẫu nhiên gọi bà là mẹ.

Lúc ăn cơm, Lãnh phu nhân ra sức gắp thức ăn vào bát con trai mình, vẫn không quên dặn dò: "Bây giờ con bận rộn công việc, phải ăn nhiều vào, đừng để thân thể mệt mỏi, mẹ sẽ đau lòng!"

Lãnh Phong Thần cười yếu ớt đáp lời: "Mẹ cũng ăn nhiều chút." Nói xong cũng gắp thức ăn vào bát cho mẹ, lại gắp ít thức ăn vào bát của Lãnh Liên, nói: "Chị cũng ăn nhiều vào, trông chị gầy chưa kìa!" Buổi tối ôm không được thoải mái, Lãnh Phong Thần nói thầm trong lòng.

Lãnh phu nhân lập tức mất hứng, nhưng không biểu hiện ra ngoài trước mặt con trai, chỉ âm thầm trừng mắt liếc Lãnh Liên.


Lãnh phu nhân ngồi đầu bàn, Lãnh Phong Thần ngồi bên tay trái mẹ mình, còn Lãnh Liên ngồi xuống bên cạnh Lãnh Phong Thần. Nhưng cô vừa mới đưa miếng sườn lên miệng đã để rơt xuống.

Hào môn* coi trọng việc ăn không nói ngủ không nói, cho nên lúc này Lãnh phu nhân đang cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, cũng không chú ý động tĩnh phía dưới. Nhưng Lãnh Liên lại cảm thấy mình đang rơi vào nước sôi lửa bỏng. 

*hào môn: nhà giàu có quyền thế.

Bởi vì…… Tay của Lãnh Phong Thần không đứng đắn đưa tới giữa đùi của cô, may mà sau lưng bọn cô là bức tường, nếu không những động tác nhỏ này sẽ bị người khác nhìn thấy.

"Sao con không ăn cơm, đỏ mặt cái gì?" Lãnh phu nhân vừa ngẩng đầu lên đã thấy mặt Lãnh Liên đỏ bừng, đồ ăn trong bát còn nguyên chưa động đến, bà có chút không vui nói.

Theo bà, lãng phí lương thực là điều đáng xấu hổ!

"Không phải, con… con đang muốn ăn….." Hai chân Lãnh Liên lặng lẽ di chuyển, muốn tránh động tác mờ ám của người nào đó. Làm ngay trước mắt Lãnh phu nhân, cô thấy cô sắp điên rồi.

Cũng may Lãnh Phong Thần không chọc ghẹo cô quá lâu, chỉ lúc sau là ngồi yên ăn cơm.

Lãnh Liên vừa thờ phào nhẹ nhõm thì nghe được câu nói của Lãnh phu nhân, mặt lập tức tái nhợt,

Lãnh phu nhân nói: "Thần à, tuổi của con cũng không nhỏ, mấy hôm trước mẹ cho người xem một vài vị tiểu thư đủ tiêu chuẩn làm con dâu, hôm nay con bớt chút thời gian theo mẹ gặp mặt người ta."

Lãnh Liên vừa gắp miếng sườn lại để rớt đến bộp.

Lãnh Phong Thần không ngờ mẹ lại nói chuyện này lúc này, nhưng anh cũng tinh tế phát hiện ra động tĩnh của Lãnh Liên, lập tức cau mày nói: "Mẹ, chuyện của con con tự lo, không cần mẹ lo lắng."

"Tại sao chuyện của con lại không cần mẹ quan tâm. Con là con của mẹ, chuyện của con cũng là của mẹ. Huống chi con xem con lớn thế này rồi, thế mà còn chưa có bạn gái, không phải vì mẹ muốn tốt cho con sao? Con đừng ra ngoài tìm một người phụ nữ không ra gì về đây, mẹ sẽ không chấp nhận!" Lãnh phu nhân lập tức lên tiếng phản đối con trai, chuyện khác có thể thương lượng chứ chuyện con dâu bà sẽ không nhân nhượng. 

Phải là hào môn giống mình, nhất định phải tìm một cô con dâu môn đăng hậu đối, không phải loại phụ nữ nào cũng có thể vào nhà Lãnh gia!

Nói xong quay đầu lại nói chuyện với Lãnh Liên: "Con cũng thế, cũng sắp ba mươi tuổi rồi, còn chưa có bạn trai, con định đợi đến khi nào, phụ nữ ba mươi tuổi, có muốn gả cũng không ai muốn lấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui