Tịch Mịch

Ngọc đuốc soi sáng như ban ngày, sắc mặt Hoàng đế vẫn vô cùng bình tĩnh, lên tiếng vẻ mệt mỏi: “Không sao… Hình như tay phải bị trầy da thôi.”

Phúc Toàn lo
lắng đến mức túa mồ hôi, hắn tiến đến, giúp Hoàng đế xắn ống tay áo. Thị vệ lập tức giơ cao ngọn đuốc. Bên ngoài có vết trầy da không lớn, khủy
tay đã thâm xanh và dần sưng tấy. Tuy Hoàng đế không hề kêu đau nhưng
Phúc Toàn nhìn vết thương có vẻ không nhẹ, trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi: “Nô tài đáng chết! Nô tài hộ giá không chu đáo, xin Hoàng thượng
trách tội!”

Hoàng đế gượng cười. “Sao giờ lại sợ hãi thế này? Sư hăng hái lúc xúi trẫm chạy đi đâu rồi?”

Phúc Toàn thấy Hoàng đế vẫn cố trêu hắn liền hiểu người sợ hắn lo lắng. Tâm
trạng hắn lại ngày càng xấu đi. Nạp Lan đã giữ chặt ngự mã, con ngựa vẫn hí vang thảm thiết. Hắn cầm ngọn đuốc soi kĩ mới thấy máu tươi chảy
không ngừng chỗ móng ngựa, thì ra nó bị kẹp bởi cái bẫy của thợ săn,
thảo nào mà đang yên đang lành con ngựa bỗng dưng phát điên.

Phúc Toàn quát tổng quản ngự tiền thị vệ: “Mấy cái đầu của các ngươi có gánh nổi không? Đã bảo các ngươi dọn dẹp kĩ chỗ này rồi, sao cái bẫy như thế ở đây? Lại còn ghìm trúng cả ngự mã, suýt nữa xãy ra tai họa lớn. Các
ngươi làm việc kiểu gì vậy?”

Mấy ngự tiền thị vệ này đều là cận
vệ của Hoàng đế, tuy thân phận hắn là thân vương nhưng cũng không tiện
chửi mắng quá đáng, huống hồ tổng quản thị vệ nhìn thấy tai họa vừa rồi
thì đã sợ đến mức mất hết hồn vía. Phúc Toàn cũng không nói nhiều nữa,
hắn đỡ Hoàng đế lên con ngựa của mình, tự tay dắt dây cương, chúng thị
vệ vây quanh hắn, đi về hướng ngự doanh.

Khi về đến ngự doanh,
điều đầu tiên là truyền thầy thuốc Mông Cổ tới khám vết thương. Hoàng đế lo lắng tin tức bị truyền về kinh thành liền nói: “Không được chuyện bé xé ra to, càng không được để hai vị lão nhân gia Thái hoàng thái hậu,
Thái hậu biết chuyện. Nếu không trẫm sẽ hỏi tội các ngươi!”

Phúc Toàn giậm chân tức giận. “Hoàng thượng của thần ơi, lúc này mà người còn lo đến việc giấu giếm nữa?”

Vẫn may là sau khi thầy thuốc người Mông Cổ xem xét kĩ vết thương, thấy
không bị thương đến xương, chỉ cần vài ngày không cử động mạnh là khỏi.
Các bài thuộc trị thương ngoài da của người Mông Cổ rất độc đáo, hữu
hiệu nên Thái y việc đều chuẩn bị sẵn để trị vết thương ngoài da. Lần
này hộ tống cũng chuẩn bị cho trường hợp các vị vương công đại thần đều

lỡ may bị thương nên lúc này có đơn thuốc là pha chế thành thuốc ngay.
Dưới ánh đèn, Phúc Toàn nhìn đơn thuốc cẩn thận rồi gọi người đưa thầy
thuốc đi thử trước theo quy định.

Chiếc áo gấm màu vàng vạt ngắn
của Hoàng đế bị rách một mảng ở tay áo. Lúc thay y phục, y thấy Phúc
Toàn lo lắng ở trước lều, liền hỏi: “Là trẫm không cẩn thận, khanh không cần phải tự trách mình! Tối nay khanh cũng bị dọa đủ rồi, khanh và Dung Nhược đều lui xuống đi!”

Nạp Lan thỉnh an xong liền tuân chỉ cáo lui. Phúc Toàn cười khổ sở. “Hoàng thượng nói như vậy khiến Phúc Toàn
không còn mặt mũi nào, xin Hoàng thượng trách tội.”

Xưa nay Hoàng đế rất quý vị huynh trưởng này, biết rằng càng khách sáo với hắn, hắn
sẽ càng lo, liền nhíu mày: “Thôi, khủy tay của trẫm đã đau đến buồn bực
cả người, khanh mau đi xem thuốc đã chuẩn bị xong chưa!:

Phúc Toàn vội vã thỉnh an rồi rời khỏi lều.

Phúc Toàn nhìn vị thầy thuốc người Mông Cổ thử thuốc, xong xuôi hắn mới tự
đem về lều của Hoàng đế. Đúng lúc có một tên tiểu thái giám dẫn một cung nữ đi qua trước mặt, hai người thấy hắn liền đứng tránh sang một bên
hành lễ. Phúc Toàn thấy cung nữ có dáng vẽ duyên dáng, thướt tha khiến
người ta rung động kia là Lâm Lang thì liền nãy ra một ý, bèn hỏi tên
thái giám: “Các ngươi đi đâu?”

Tên thái giám bèn đáp: “Bẩm vương
gia, Lý công công dặn dò rằng, bắt đầu từ hôm nay, vị cô nương này sẽ
làm việc thêu thùa, vì vậy nô tài mới dẫn cô nương ấy đi.”

Phúc Toàn gật gật đầu, nói với Lâm Lang: “Ta có việc này giao cho ngươi làm.”

Tuy Lâm Lang hơi bất ngờ nhưng là lệnh của Dụ thân vương nàng liền cung kính trả lời: “Vâng!”

Phúc Toàn liền nói: “Ngươi đi theo ta!”

Lâm Lang đi theo hắn một hồi, đến trước lều của Hoàng đế. Tuy nàng chưa
từng đến gần chiếc lều này nhưng nhìn thấy binh lính đi tuần nghiêm ngặt bên ngoài lều lớn, thấy ngự tiền thị vệ đều đội mũ đỏ nhị phẩm, tam
phẩm. Khi đi tới gần hơn thì những ngự tiền thị vệ không mang theo bội

đao nữa. Nàng thẩm đoán được đây là đâu, trong lòng không khỏi bất an.
Đến khi nhìn thấy chiếc mành màu vàng trước cửa lều thì giật mình, nàng
không hiểu Phúc Toàn có ý gì. Đang do dự thì bỗng nghe Phúc Toàn nói:
“Hoàng thượng bị thương ở cách tay, ngươi vào hầu hạ người bôi thuốc.”

Lâm Lang khẽ trả lời: “Nô tỳ không phải là người hầu hạ ngự tiền, chỉ sợ làm không tốt việc quan trọng như thế này.”

Phúc Toàn cười mỉm: “Ngươi vốn nhanh nhẹn, tất nhiên sẽ làm tốt.”

Lâm Lang cảm thấy bất an. Thái giám đã vén rèm lên, nàng đành đi theo Phúc Toàn vào trong lều.

Lều của Hoàng đế đương nhiên vô cùng rộng rãi với vài cây cột trụ làm từ
mấy cây gỗ lớn. Bốn mặt được đan bỡi những sợi mây già, bọc bên trên là
da trâu có vẽ trang trí bằng màu vàng kim. Trong lều được trải một lớp
thảm dày, giẫm lên êm ái, không phát ra tiếng động. Lâm Lang cúi đầu,
thuận theo Phúc Toàn đến phía sau tấm bình phong. Hoàng đế đang ngồi
trên đệm da sói, Lý Đức Toàn đang giúp y thay giày. Phúc Toàn thỉnh an
còn Lâm Lang thi hành đại lễ, nàng không dám ngẩng đầu. Hoàng đế thấy là một cung nữ nên cũng không quá để ý. Phúc Toàn đưa thuốc cho Lâm Lang.
Lý Đức Toàn liếc nhìn nàng một cái rồi khom người, nhẹ nhàng vén tay áo
lên cho Hoàng đế.

Lâm Lang thấy trong hộp là thuốc mỡ đen kịt,
đặc quánh, đang phân vân thì thấy Lý Đức Toàn ra hiệu bằng ánh mắt cho
nàng. Nàng nhìn theo hướng ánh mắt đó, thấy trên bàn nhỏ có một miếng
ngọc, liền vội dùng nó để quệt thuốc mỡ.

Hoàng đế đang ngồi ở cái sạp rất thấp, nàng đành quỳ xuống, động tác của nàng rất nhẹ nhàng,
dàng mỏng một lớp mỡ lên vết thương. Đúng lúc đó Hoàng đế bỗng nhiên
ngửi thấy một mùi hương xa xăm, tuy không quá nồng nhưng không phải
hương lan cũng không phải xạ hương, vừa đủ để át đi mùi thuốc. Y không
thể không quay đầu nhìn nàng. Khuôn mặt thanh tú hơi cúi, sườn mặt tự
nhiên khiến người ta rung động, chính là ngươi y gặp đang hát ở bờ sông
đêm nọ.


Phúc Toàn khẽ bẩm: “Thần cáo lui!”

Hắn thấy Hoàng
đế gật đầu thì ra hiệu bằng mắt với Lý Đức Toàn rồi lui ra ngoài. Quả
nhiên một lát sau, Lý Đức Toàn cũng đi ra, thấy hắn thì chỉ cười nhẹ:
“Vương gia, như vậy thật không đúng quy củ.”

Phúc Toàn bật cười.
“Ta gây nên đại họa, tất nhiên phải đền tội với người. Hoàng thượng nói
thấy buồn bực trong lòng, mấy thái giám tay chân vụng về không biết hầu
hạ lại càng khiến Hoàng thượng chán nản thêm. Gọi người này tới nhất
định không khiến Hoàng thượng chán ghét.”

Lâm Lang thoa thuốc
xong, bèn lấy mảnh lụa trắng trên chiếc bàn nhỏ băng bó vết thương một
cách cẩn thận. Sau đó nàng đứng dậy thỉnh an rồi lặng lẽ đứng lùi sang
một bên. Hoàng đế trầm ngâm hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Nàng khẽ đáp: “Bẩm, là Lâm Lang.”

Lúc nghĩ lại mới thấy trả lời như thế là không đúng quy tắt, nhưng may là
Hoàng đế hoàn toàn không để ý, chỉ hỏi nàng: “Là Lâm Lang trong Mân mục
Lâm Lang[1]?”

[1]Trước mặt đều là ngọc ngà đẹp đẽ.

Nàng khẽ đáp “vâng”.

Hoàng đế “ô” một tiếng lại hỏi: “Ngươi cũng là người hậu hạ ngự tiền? Sao xưa nay trẫm chưa từng thấy ngươi?”

“Nô tỳ vốn không phải người hầu hạ ngự tiền.” Cuối cùng nàng cũng hơi ngẩng lên. Trong lều dùng đuốc thông cỡ lớn, sáng như ban ngày, nàng nhìn rõ
vị Hoàng đế kia chính là nam tử trẻ tuổi nàng gặp bên bờ sông tối nọ.
Trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc, tim đập liên hồi. Hoàng đế quay mặt
đi, gọi: “Lý Đức Toàn!”

Lý Đức Toàn vội vã đi vào. Hoàng đế nói
với hắn: “Tay trẫm bị thương, tấu sớ hôm nay cũng không duyệt được. Trẫm mệt rồi, bảo bọn họ lui xuống hết đi!”

Lý Đức Toàn khẽ vỗ tay,
tất cả mọi người trong lều đều lui xuống, Lâm Lang cũng lui dần ra. Bỗng nhiên Hoàng đế gọi: “Ngươi đợi đã!” Nàng vội đứng lại, hai tay buông
thõng, tim đập thình thịch. Hoàng đế chỉ hỏi: “Chiếc áo kia của trẫm là
do ngươi vá lại?”


Nàng chỉ trả lời một tiếng “vâng”, Hoàng đế lại nói tiếp: “Hôm nay có một chiếc áo bị rách, hôm nay giao cho ngươi vá đi!”

Nàng cung kính đáp: “Nô tỳ tuân chỉ!” Thấy Hoàng đế không sai bảo gì thêm, nàng bèn đi lùi từng bước ra ngoài.

Lý Đức Toàn phái người đưa áo tới, nàng đành cầm kim vá áo ngay trong đêm, đến tận lúc bình minh mới coi như xong. Lý Đức Toàn thấy nàng đem áo
đến liền sai tiểu thái giám: “Đi gọi Phương Cảnh!” rồi quay sang nói với nàng. ‘Quy củ hầu hạ ngự tiền rất nhiều, cần phải học. Từ hôm nay cô
nương đi theo Phương Cảnh mà học cho tốt.”

Lâm Lang nghe thấy hắn nói như thế thì tâm trạng liền rối loạn, nhưng hắn là tổng quản thái
giám của Càn Thanh cung, nàng chỉ biết đáp “vâng” một tiếng. Không lâu
sau, tên tiểu thái giám dắt một cung nữ có tuổi tới, tuy lớn tuổi nhưng
mặt mũi vẫn rất thanh tú, trông vô cùng hiền hậu. Lâm Lang biết đây
chính là Phương Cảnh, liền gọi một tiếng: “Cô cô!” Lý Đức Toàn mới giao
nhiệm vụ cho Phương Cảnh được hai câu thì nghe thì có tiếng tiểu thái
giám bẩm báo bên ngoài lều: “Lý công công, Hoàng thượng cho gọi người.”
Hắn vội vàng chạy vào bên trong.

Phương Cảnh vừa chỉ bảo cho nàng một vài quy tắc hậu hạ ngự tiền. Lâm Lang vốn thông minh, Phương Cảnh
thấy nàng mới nghe một tiếng đã hiểu nên cũng vui mừng. Nói được một lát thì Lý Đức Toàn sai người tới gọi nàng đi thoa thuốc cho Hoàng đế.

Sáng sớm, Hoàng đế đã ăn xong bữa sáng thì đã bắt đầu xem tấu sớ. Lâm Lang
bôi thuốc như trước, băng bó cẩn thận rồi nhẹ nhàng gỡ từng tầng tay áo
xuống. Hoàng đế cầm bút lông bằng tay trái, rất mất sức mà chỉ viết được vài chữ, y quay sang Lý Đức Toàn, nói: “Truyền Dung Nhược đến!”

Tay nàng khẽ run lên, tay áo phẳng phiu thêu hoa kia bất ngờ lướt qua vết
thương của Hoàng đế, nàng căng thẳng, hoảng sợ mà vội vàng nói: “Nô tỳ
lỡ tay!”

“Không sao!” Hoàng đế nói xong liền vẫy tay ý bảo nàng lui xuống.

Lâm Lang thỉnh an xong thì đi lùi ra ngoài, vừa đến trước lều bỗng thấy hơi thở như ngừng lại. Nạp Lan đã bước vào trong, cách nàng chưa tới ba
thước. Gần như vậy, nhưng lướt qua chẳng thể liếc ngang. Hắn đi đến
trước mặt Hoàng đế rồi hành lễ. ‘Hoàng thượng vạn phúc kim an!”

Nàng từ từ lui xuống, bóng dáng của hắn xa dần. Hóa ra đây là câu mà người
ta vẫn nói: “Gần trong gang tấc mà biển trời cách biệt.” Gang tấc, lại
thực sự không vượt qua được biển trời. Rèm buông xuống, trong tầm mắt
nàng giờ chỉ còn chiếc rèm gấm phúc hỷ màu vàng kia. Ánh mặt trời chiếu
lên rèm, hòa trộn tất cả những hoa văn trang trí trên đó, nhiều màu sắc
như lưu ly thất bảo, óng ánh chói mắt, đâm thẳng vào tim.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui