Tích Hoa Chỉ


Đáng mừng là nó rất thành công, Bách Lâm không hề cổ hủ, tư duy của cậu rất nhanh nhẹn, nhưng lại chịu sự ảnh hưởng của quan niệm tận trung với triều đình và hoàng thất trong thế giới này.

Xong dù có tức giận đến cỡ nào, cậu chỉ nói lên một tiếng rằng tổ phụ có tội tình gì, Hoa gia có tội tình chi.Không giống nàng, nàng vô cùng ghét bỏ hoàng thất bởi vì nàng được sinh ra và lớn lên dưới thời bình, nhận một nền giáo dục hoàn toàn khác với nơi đây, cho nên nàng mới hận như vậy.Hoa chỉ nhấp một hớp trà nguội, đề cập đến chủ đề trước đó: “Nếu nói tổ phụ sai cũng sai vì người nói thêm vài câu không nên nói.

Đến khi hoàng thượng tức giận thì sẽ trút lên người tổ phụ.

Nhưng khi chuyện qua đi chưa chắc không còn đường xoay chuyển, ta nhất định sẽ nghĩ cách để người nhà chúng ta quay về.”Hoa Bách Lâm gật đầu, cậu không thấy trưởng tỷ nói những chuyện ngoài tầm kiểm soát của mình: “Đệ….


Trưởng tỷ, vậy đệ phải làm gì?”“Lúc trước đệ vội vã tới tìm ta là vì chuyện gì?” Hoa Chỉ bỗng dưng đổi đề tài.“Trưởng tỷ, đệ….”“Ta không nhớ rằng mình đã dạy đệ cách nói chuyện ấp a ấp úng như vậy, hay là có vị thầy nào dạy đệ sao?”Nghe vậy, Hoa Bách Lâm không quan tâm suy nghĩ của mình có phù hợp không mà lập tức kiên định nói ra kế hoạch trước đó của mình: “Đệ muốn tới học ở thư viện!”“Đệ muốn tới thư viện ta không ngăn cản, nhưng bây giờ chưa phải lúc.” Nàng không nỡ để cho đứa trẻ nhà mình bị người ta chế nhạo, dẫm đạp vào lúc đang ở nơi đầu ngọn gió này.

Nàng không thích cách mài giũa nhân phẩm như vậy, và cũng không nghĩ rằng trải nghiệm đó là chuyện tốt.“Ta đã nhờ Từ quản gia đưa thiệp mời đến những vị thầy dạy học cho gia tộc rồi xem thử lúc đấy có bao nhiêu người đến.

Bất kể như thế nào thì việc học của gia tộc vẫn phải được gây dựng lại.

Trong khoảng thời gian này đệ nên dẫn các đệ đệ đọc thêm nhiều sách, đừng hoang phí thời gian.” Ngừng một chút, Hoa Chỉ lại nói: “Không chỉ mỗi dòng chính của chúng ta bên này, mà dòng chi cũng vậy.

Ta hy vọng đệ sẽ trở thành một vị ca ca tốt, tập trung tất cả mọi người lại với nhau, các đệ chính là tương lai của Hoa gia, các đệ càng có tiền đồ thì tổ phụ và phụ thân mới càng có khả năng trở về được.”“Đệ rất bằng lòng.” Hoa Bách Lâm cắn môi: “Nhưng bọn họ chưa chắc đã bằng lòng.”“Sẽ thôi.” Cho dù các vị trưởng bối có oán hận thế nào thì vẫn không có ai trong số họ muốn đám trẻ chậm trễ.Hoa Bách Lâm không hề lạc quan như vậy, không phải do cậu không hiểu, mà vì tình hình của Hoa gia bây giờ, dù mấy người thầy dạy học của gia tộc có nhớ nghĩa cũ đi chăng nữa thì cũng chưa chắc có vài người tới được.


Nếu mời người mới, sợ cũng không có ai bằng lòng đến đây.Nhưng khi nhìn thấy trưởng tỷ phải lo vô vàn chuyện khó nhọc, cậu lại nuốt nỗi lo lắng ấy vào bụng.

Mặc kệ nó, cậu tiếp tục tự đọc tự học, đồ đạc trong nhà đã bị tịch thu hết nhưng may là sách vẫn còn.

Sau khi rời khỏi nhà cũ, sách của tổ phụ đang được mang đi hơn phân nửa, cậu không tin học không thành danh được!“Đệ đã biết, trưởng tỷ yên tâm, đệ sẽ dẫn dắt các đệ đệ thật tốt.”Hoa Chỉ nhìn Hoa Bách Lâm như một củ bắp cải non bị giục chín, đương nhiên sẽ có chút không đành lòng.

Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc thay đổi nó, thời đại này không thể chứa đựng những người quá ngây thơ.


Hoàn cảnh chính là chiếc giường ấm, Hoa gia đang từ bầu trời té xuống mặt đất, không cần ai ép thì cậu cũng sẽ mau chóng trưởng thành mà thôi.Nhưng, nàng vẫn thấy đau lòng thay!Hoa Chỉ nâng tay lên xoa đầu cậu, ngay khi nàng đến gần chạm vào vai cậu, dù có đau lòng thế nào thì lời của nàng vẫn giữ bình tĩnh: “Gia đình gặp phải nhiều chuyện, có đệ giúp ta san sẻ việc quan trọng nhất trong nhà nên ta cũng thoải mái hơn nhiều rồi.

Lúc rảnh thì nhớ đến thăm mẫu thân thường xuyên một chút.”“Vâng, trưởng tỷ.” Hoa Bách Lâm được tin tưởng giao phó thì đứng thẳng người, vẻ mặt tràn trề ý chí chiến đấu, chẳng phải quản lý đám nhóc nghịch ngợm nhất sao? Dám không nghe lời!“Trưởng tỷ, tỷ đang bận nên đệ đi đọc sách trước đây.”“Đi đi, đọc một lúc rồi đứng dậy đi lại cho thoải mái nhé.”“Đệ nhớ rồi.”Nhìn đệ đệ như chú dê nhỏ bé dần dần đi xa dưới ánh nắng mặt trời, Hoa Chỉ nở một nụ cười, có vị đệ đệ như vậy, đến cả tổ mẫu cũng bằng lòng giao hơn phân nửa tài sản cho nàng, dù là dốc hết sức lực thì nàng cũng giúp cho Hoa gia trở nên tốt hơn.Bão Hạ nhìn thấy nụ cười của tiểu thư thì cũng cười theo: “Lục công tử trông khí phách thật hiên ngang hùng dũng, có khi người khác còn tưởng rằng ngài ấy sắp phải đi ra chiến trường nữa đó!”“Công tử nhà chúng ta không cần phải đi ra chiến trường.” Nghênh Xuân nhanh nhẹn pha trà cho tiểu thư một lần nữa, rồi xoa xoa ngón tay cho nàng: “Tiểu thư, đám người Từ Kiệt đến rồi, nô tỳ đang để bọn họ chờ ở sảnh phụ.”“Bảo bọn họ tới đây đi, đã tháng tám rồi, có một số việc không thể chờ quá hạn được.”“Vâng.”Bởi vì Từ Kiệt là con trai của Từ quản gia, trước đó y cũng là một quản sự nhỏ, trong ba người họ lờ mờ lấy y làm người cầm đầu.“Tham kiến đại cô nương.”Ba người họ đều là người hầu, già trẻ lớn bé đều ở trong phủ, Hoa Chỉ không nói những chuyện linh tinh nữa, lập tức nói: “Sau này các người phải nghe lệnh ta.”“Vâng, xin đại cô nương phân phó.”“Từ Kiệt, ngươi với Tả Phi sẽ chuẩn bị đi một chuyến đến Giang Nam, trên “Đại Chí Lí” có nói ở nơi đó có rất nhiều cam quýt, hằng năm đều có các thương nhân mua bán qua các châu ở phương bắc bằng đường thủy.

Các người tận dụng hết khả năng mua nhiều một chút, rồi cho lên thuyền đưa vào trong kinh.”Từ Kiệt không ngờ mình sẽ được nhận công việc này, để ổn thỏa, y chỉ hỏi một câu: “Mua nhiều là mua bao nhiêu, không biết đại cô nương có số lượng nhất định không.”“Có thể mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.

Khi trở về, các người có thể thuê một nhóm người ở bưu cục để hộ tống về đây.”Đây chính là vụ mua bán lớn! Không lẽ đại cô nương muốn buôn bán hoa quả sao? Từ Kiệt muốn hỏi dò thêm một chút, nhưng khi nghĩ lại chuyện phụ thân dặn dò, y lại nuốt lời định nói xuống, cao giọng vâng một tiếng.Niệm Thu bước đến đưa ra một tập ngân phiếu, Từ Kiệt run rẩy khi nhìn thấy số lượng đó, một ngàn lượng! Đại cô nương tin tưởng y đến vậy sao!“Đại cô nương yên tâm, tiểu nhân chắc chắn làm tốt chuyện được giao!”“Giao cho ngươi tất nhiên là tin ngươi.” Hoa Chỉ nhìn về phía Lưu Nguyệt Minh: “Ta nhớ rằng mỗi lần đến cuối tháng tám là kinh thành lại tấp nập buôn bán đào, có phải đã gần đến lúc chín cây rồi không?”“Bẩm đại cô nương, tầm bảy tám ngày là hái được rồi.”Hoa Chỉ gật đầu: “Ngươi đi quanh dò thám xem có đặt được trái đào nào trước khi hái không.

Đợi đến khi hái xong thì bảo bọn họ đưa đến thôn trang ở phía thành nam.


Ngươi đã từng đi qua chỗ đó chưa?”“Vâng, tiểu nhân từng theo tam lão gia qua đó.”“Vậy thì tốt, tất cả chỗ đào đều chuyển hết sang bên đó.”“Vâng.”Niệm Thu đưa cho y hai túi bạc lẻ, Lưu Nguyệt Minh đưa tay nhận lấy.“Đưa tiền đặt cọc, ký khế ước trước, rồi bảo bọn họ sau này mang khế ước đến thôn trang ở thành nam tiền trao cháo múc.

Bên trong khế ước cần viết rõ, một khi có ai lấy hàng kém chất lượng để cấp đủ số lượng, chúng ta có quyền không trả số tiền còn lại.”“Vâng, tiểu nhân nhớ kỹ.”Hoa Chỉ cũng không nói đến chuyện nếu bạc trong tay y không đủ dùng thì phải làm gì cả.

Muốn buôn bán thì phải tự động não, chứ không phải đợi nàng nói rồi mới làm.

Nàng muốn bồi dưỡng ba người họ để bày ở bộ mặt bên ngoài, sau này có rất nhiều trường hợp cần bọn họ tự quyết định, nàng không cần đóng vai người giật dây rối gỗ.“Nhanh xuất phát đi.

Từ Kiệt, ngươi chọn hai người trong nhà mang theo đi, gặp chuyện phải lấy an toàn làm trọng.”“Vâng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui