Lam Vũ Đình lúc ban đầu còn cường thế chế trụ Thanh Tư Phong.
Sau đó nàng dần buông lỏng, nụ hôn dần dần ôn nhu mềm mỏng xuống.
Thanh Tư Phong cũng rất phối hợp với nàng, tay ôm lấy eo nàng kéo sát người mình hơn, hai người dần dần hòa hợp, bắt kịp nhau.
Đến khi không thở được nữa Lam Vũ Đình mới dứt ra, nhìn người dưới thân lúc này gương mặt đỏ ửng, cúi đầu thở gấp như mình, nàng cúi xuống phủ xuống tai Thanh Tư Phong, ngậm lấy tai cô, giọng hàm hồ mị hoặc: "Tư Phong còn giận chị sao, em đã không để ý đến chị nhiều ngày rồi, chuyện lúc đó chỉ là hiểu lầm mà thôi, có thể đừng giận nữa được không? Tư Phong...chị...!chỉ yêu em".
Thanh Tư Phong lúc này nào có để ý đến những chuyện kia, cô đã thực sự không còn giận hờn gì nữa, nhưng khi nghe Lam Vũ Đình mềm giọng bên tai mình, càng là không nhịn được ôm sát nàng, có chút khó khăn kiềm nén tiếng thở dốc mở miệng: "Em không..giận chị, em chỉ trách bản thân thôi, Vũ Đình, nhìn thấy chị và người khác thân mật, em rất khổ sở".
Lam Vũ Đình ngước mặt lên nhìn cô, hai tay bưng lấy mặt, chân thành nói: "Tư Phong, chị biết trong quá khứ em đã chịu nhiều tổn thương, nhưng lần đó thật không như em nghĩ, dù sao thì, chị muốn em tin tưởng chị, chị chỉ yêu mỗi mình em, cũng...cũng chỉ muốn kết hôn với em".
Nói xong mặt nàng càng đỏ lên, ngượng ngùng nhìn vào mắt cô.
Thanh Tư Phong chấn động, tâm tình lúc này vui sướng vô cùng.
Mở to hai mắt nhìn nàng, ánh mắt long lanh nước mắt.
Vũ Đình muốn kết hôn với mình?
Lam Vũ Đình thấy cô một bộ dạng vui mừng đáng yêu như thế, như đọc được suy nghĩ trong lòng cô, cúi xuống ôn nhu hôn vào những giọt nước mắt sắp chảy ra: "Lời chị nói là thật" sau đó giọng bỗng nhiên cường ngạnh nguy hiểm: "Ngược lại là em, Nhan tiểu thư kia đã tới tận đây tìm em rồi, nhìn bộ dạng cô ta chín phần mười là muốn tái hợp, em ngược lại hay rồi, nếu chị không đến, hai người định ôm nhau bao lâu? Hả? Có phải định nối lại tình xưa không?" Nói rồi cúi xuống, giống như trừng phạt cắn một cái vào tai cô, làm Thanh Tư Phong không kịp phòng bị la lên một tiếng, sau đó lại liếm liếm tai cô.
Thanh Tư Phong nào chịu được dày vò như vậy.
Cô run rẩy mở miệng: "Không có a, Vũ Đình, chị đừng hiểu lầm, Tịnh Tuyết chị ấy đã có chồng, với lại...từ khi biết mình có tình cảm với chị, em đã không còn vương vấn gì nữa rồi a, chị không được nghĩ bậy".
"A? Chị nghĩ bậy sao? Chớ không phải Tư Phong có tật giật mình?" Lam Vũ Đình biết rõ còn khiêu khích Thanh Tư Phong, lúc này tay đã lần tới nút áo trên người cô, từng món từng món cởi ra quăng xuống góc giường.
Thanh Tư Phong bị môi lưỡi của Lam Vũ Đình làm mê loạn, cô cảm thấy cả người càng lúc càng nóng, biết điều gì sắp xảy ra nên cũng vừa mong đợi vừa phối hợp với Lam Vũ Đình.
Thanh Tư Phong cảm thấy hỏa diễm bức người đốt mình dưới từng cái hôn của Lam Vũ Đình.
Cô đưa tay cởi xuống chiếc váy vàng nhạt của nàng, Lam Vũ Đình phối hợp nâng người lên, đến khi hai người hoàn toàn trần trụi dính vào nhau, cả hai đều rùng mình vì sự tương dán trơn mịn nóng như lửa này.
Thanh Tư Phong ôm sát người phía trên, tay sờ soạng khắp bờ lưng đến mông Lam Vũ Đình, làn da dưới bàn tay láng mịn như tơ lụa làm cô yêu thích không muốn buông tay.
Cảm nhận bờ ngực tròn trịa mềm mại của nàng bị ép dán vào người mình, còn có thể cảm giác được hai nụ hoa đó đang đâm thẳng vào lòng làm cô ngứa ngáy muốn đưa tay đi sờ.
Ý định muốn lật người đè Lam Vũ Đình xuống, ai ngờ người phía trên như biết trước động tác của cô, đưa tay đè cô xuống, giọng uy hiếp ra lệnh: "Không được động đậy, hôm nay em phải nhận phạt, ngoan ngoãn nằm dưới cho chị".
Nói đến đây nàng mị hoặc nhếch miệng cười lên một tiếng.
Thanh Tư Phong rầu rĩ trong bụng, nhưng vẫn rất nghe lời Lam Vũ Đình, không muốn làm nàng tức giận, thành thành thật thật nằm im.
Lam Vũ Đình mỉm cười hài lòng, nàng đây là muốn đòi cả vốn lẫn lời lần trước Thanh Tư Phong cường hãn với nàng.
Bắt đầu hạ xuống những nụ hôn khắp người cô.
Thanh Tư Phong nhìn hai quả đồi chập trùng đong đưa qua lại trước mặt mình, trái cây chín mọng cứ vờn qua vờn lại trước mặt thật muốn đưa tay bắt lấy một cái.
Nhưng mỗi lần đều bị Lam Vũ Đình trừng mắt mà rụt trở về, tiếp tục nằm im tận hưởng sự chăm sóc của Lam Vũ Đình.
"A!" Thanh Tư Phong hét to một tiếng khi Lam Vũ Đình đột nhiên xông thẳng vào bên trong, cơ thể căng cứng làm thành vách bên trong cũng dị thường chật hẹp.
Thanh Tư Phong đau đến nhăn hết mặt mày.
Lam Vũ Đình nghe thấy cô hô to một tiếng cũng hoảng thần, vội rút tay ra thì nhìn thấy kẻ tay của mình có một tia máu đỏ thẫm.
Nàng không ngờ cô lại còn là xử nữ, lúc này nhìn xuống chân mày Thanh Tư Phong còn đang nhíu lại, vô cùng đau lòng mà cúi xuống hôn khắp khuôn mặt cô: "Tư Phong, em có sao không? Chị xin lỗi, là chị không tốt".
Thanh Tư Phong mặc dù bên nhau với Nhan Tịnh Tuyết hai năm, nhưng cô chỉ ăn Nhan Tịnh Tuyết, luôn là người nằm phía trên, lúc trước cũng không để ý, vì cô nghĩ ai nằm trên hay dưới cũng như vậy, lâu dần cũng quen, cô lại chỉ thích nằm trên.
Nếu hôm nay không phải bị Lam Vũ Đình đột nhiên phá thân, cô còn quên mất mình còn thân xử nữ.
Lúc này Thanh Tư Phong đã bớt đau, Lam Vũ Đình bắt đầu nhẹ nhàng dò xét đi vào.
....
Sau một lúc cuối cùng Lam Vũ Đình cũng đưa Thanh Tư Phong lên đỉnh phong.
Hai người có chút mệt nên ôm nhau thở hổn hển.
Lam Vũ Đình quơ quơ tay, nghĩ thầm loại chuyện này cũng mỏi tay quá.
Bất chợt trời đất đảo lộn, Thanh Tư Phong lúc nảy còn run rẩy nằm trong lòng nàng thở gấp giờ đã đổi vị trí.
Thanh Tư Phong cười ranh mãnh, như mãnh thú rình mồi nói với Lam Vũ Đình còn sững sờ: "Bảo bối, chị mệt rồi đúng không? Vậy để em phục vụ chị lại nha? Đêm nay, nhất nhất trả lại cho chị hết" Nói rồi cúi xuống phong bế môi nàng.
Tay một đường dò xuống phía dưới, bất giờ với sự ướt át lầy lội bên dưới, hơi dứt ra một tí nói nhỏ: "A, Vũ Đình, chị rất ướt rồi này, có phải rất đói không?"
Lam Vũ Đình mặt mỏng làm gì chịu nổi khiêu khích trắng trợn này, liếc cô một cái rồi chôn mặt vào lòng cô không muốn ra.
Thanh Tư Phong thấy nàng đáng yêu như vậy nên tiến quân thần tốc, ra ra vào vào, lúc cạn lúc sâu, miệng tìm đến quả anh đào mê người kia liếm, cắn, mút, căn nhà nhất thời vang vọng âm thanh dâm mỹ, tay còn lại dùng lực nhào nặn, dày vò quả đồi bên cạnh đến biến dạng, nắm bóp như một loại đồ chơi vô cùng thích thú.
Lam Vũ Đình chịu song trọng kích thích, hai mắt lọt vào sương mù chảy nước mắt, miệng há to thở hổn hển: "A...a...ư...Tư...nhẹ...nhẹ chút...a...a", thân mình nàng ngày càng giãy dụa, bụng co rút từng đợt, một luồn ấm nóng sắp phá ra ngoài.
Thanh Tư Phong nhìn Lam Vũ Đình mất tự chủ co rút, hai ngón tay càng kịch liệt ra vào, ma sát vào vách tường mạnh hơn, sau đó cả thân mình Lam Vũ Đình giật bắn lên một cái, miệng hét lên như khóc than.
Nhưng Thanh Tư Phong vẫn không dừng động tác, chân chen vào giữa hai chân nàng, vách tường đang co rút kịch liệt bên trong, dòng nước trắng đục trào ra từng đợt ướt một mảng ga giường, nâng một chân nàng ra xa, làm cho vách tường đang co rút kia mở rộng ra chút, tay không do dự mà đâm sâu vào bên trong, tiến tiến lùi lùi kéo theo lượng lớn dịch nhờn.
Miệng liếm mút một bên ngực Lam Vũ Đình ngày càng nhanh, tay khác đè ép viên trân châu vì động tình mà vươn lên, đỏ tươi ướt át trong rừng rậm.
Lam Vũ Đình cao trào nhưng không được nghỉ ngơi đã bị Thanh Tư Phong đánh úp thêm lần nữa.
Thông đạo đang co rút vô cùng mẫn cảm chưa có dấu hiệu bình tĩnh liên tiếp đón nhận thêm sự ma sát mới.
Bị trùng kích nhiều hướng như vậy, Lam Vũ Đình chỉ còn biết há miệng hét lên, cả người đỏ ửng, nước mắt chảy dài, như con cá mắc cạn thở dồn dập, lắc đầu qua lại: "A...a...Đừng...không muốn".
Rất nhanh đầu óc nàng rơi vào trống rỗng, không biết gì nữa, như bị một cây búa gõ vào dây thần kinh, cả người run giật lên mấy hồi, thân dưới không ngừng run rẩy, liên tục tiết ra lượng lớn mật dịch, ngậm chặt hai ngón tay đang chôn trong người.
Vì đang rất mẫn cảm nên Thanh Tư Phong chỉ cần động nhẹ hai ngón tay là Lam Vũ Đình lại run lên một hồi.
Không cách nào nhúc nhích nên chỉ có thể nằm lên Lam Vũ Đình đợi một lát.
Hôn hôn gương mặt phủ kín mồ hôi của Lam Vũ Đình, nàng lúc này vì động tình nở rộ mà xinh đẹp không thể tả, thực là vẻ đẹp ăn mòn xương cốt người khác.
Một lúc lâu sau Lam Vũ Đình dần lấy lại tia thanh tỉnh, nàng cảm giác tay Thanh Tư Phong vẫn chưa lấy ra khỏi chỗ đó của mình, trong lòng vốn nghĩ hôm nay phải trừng phạt Thanh Tư Phong, nhưng cuối cùng lại thành ra thế này, có chút không vừa lòng cắn cắn môi, nàng không muốn kết quả thế này, nàng là muốn hôm nay phải nằm trên, mang tâm lí muốn trả thù, sau đó nói với Thanh Tư Phong: "Tư Phong, giường có chút cứng, lưng hơi đau, chị muốn lên phía trên".
Thanh Tư Phong nghe vậy nên cũng nghĩ giường cứng làm đau nàng, có chút đau lòng, rồi lật người cho Lam Vũ Đình nằm lên người mình.
Nhưng hai tay vẫn chôn trong người cô.
Lúc lật người lên hai ngón tay động đậy làm Lam Vũ Đình thiếu chút nữa rên ra tiếng.
Nàng đã như ý nguyện lên phía trên, nhưng tay Thanh Tư Phong mãi không chịu rút ra, nàng đành cắn môi nói nhỏ: "Tư Phong, lấy...lấy tay ra được không?".
Không biết Thanh Tư Phong giả ngu hay ngu thật, nhếch miệng cười vô cùng sáng lạng, lời nói thì vô lại: "A? Là chị hút chặt quá đó chứ, với lại ở trong này rất tốt, tại sao phải ra?".
Nói xong không kịp phòng bị mà tiến vào thông đạo của Lam Vũ Đình.
"Không phải...a...ưm...", lời bị nghẹn bên môi, Lam Vũ Đình khó chịu mà nâng người ngồi dậy, làm hai ngón tay càng tiến sâu vào người nàng.
Thanh Tư Phong thấy hai quả đồi nhảy lên nhảy xuống trước mặt mình, thích thú nắm một bên bóp mạnh, bên dưới càng điên cuồng ra vào làm Lam Vũ Đình thét lớn một tiếng, thân mình ưỡn thẳng, sau đó xụi lơ xuống người Thanh Tư Phong, cả người co giật..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...